Chương 10: Bệnh sương mai

Căn Cứ Nông Học Số Chín

Hồng Thứ Bắc 14-01-2024 17:08:29

[Thông báo: Chín giờ sáng ngày mai, nghiên cứu viên của Căn cứ trung ương sẽ ở quảng trường tòa cao ốc tổ chức một buổi tọa đàm cho các bạn sinh viên. ] Trong phòng ngủ tiếng phát thanh đột nhiên vang lên, truyền phát tin lặp lại đến ba lần sau mới ngưng hẳn. "Trên phát thanh bảo ngày mai có nghiên cứu viên giảng bài cho chúng ta ư?" Đồng Đồng vừa nằm xuống, nghe thấy tiếng loa phát thanh, nhất thời vươn mình ngồi dậy, quay đầu hướng về phía Triệu Ly Nông xác nhận. Triệu Ly Nông gật đầu, tin tức trên quang não không ngừng nhảy lên, là nhóm lớp nông học ban C của bọn họ. Toàn bộ bên trong nhóm đều đang sôi sục, ai mà không muốn trở thành nghiên cứu viên? Tuy rằng đại đa số mọi người đều không thể trở thành nghiên cứu viên, nhưng có thể đến gần nghiên cứu viên, bọn họ đều cảm thấy vinh hạnh, còn chưa nhắc đến có thể tham gia lớp của nghiên cứu viên. Phải biết nghiên cứu viên có thể chỉ đạo cán bộ trồng trọt, cơ hội này quả thật ngàn năm có một. [Không biết là vị nghiên cứu viên nào lại tốt bụng như vậy. ] [Tôi có nghe nói qua, vốn là nghiên cứu viên định giải đáp thắc mắc cho lớp sinh viên năm ba năm tư, nhưng sinh viên năm thứ lại định bỏ tiết, đến cuối cùng quyết định cho toàn bộ đi luôn. ] [So với chúng ta quả thật tân sinh viên khóa này vận may tốt thật, có nhiều lợi thế. ] [Đúng vậy, đâu có tân sinh viên nào như tụi em có "Vận may" tốt như vậy, còn chưa vào học đã đụng độ thực vật dị biến cấp C. ] [Nói đến ngày đó, cũng may là gặp được mấy người Diệp Trường Minh và La Phiên Tuyết. ] Triệu Ly Nông nhìn tin tức trong nhóm, cô cũng không thấy xa lạ với hai cái tên này, ngày đầu tiên mở mắt đã nghe thấy được. Thấy trong nhóm nửa ngày cũng không có tin tức nào hữu dụng, cô đóng quang não, Đồng Đồng ngồi ở cạnh giường đúng là khá có hứng thú lướt xem các tin bát quái trong nhóm. Triệu Ly Nông từ trong ngăn kéo lấy ra cuốn nhật ký, đây là cô tìm thấy trong rương hành lý, một quyển sổ trống không sạch sẽ ngay cả tên cô cũng không viết vào. Cô mở bìa quyển vở ra, dùng bút đen viết hàng chữ đầu tiên lên góc phải ba chữ "Triệu Ly Nông". Trên bàn không có đèn, Triệu Ly Nông quay lưng về phía ánh đèn trong ký túc xá, bóng đổ lên quyển vở, cô cứ ngồi đó cầm bút một hồi lâu, mới đặt viết xuống lần nữa. Trên trang giấy dần dần hiện ra một hàng chữ. Triệu Ly Nông viết xuống chữ cuối cùng, dùng ngón tay cái đụng vào quang não ở tay trái, mặt đồng hồ sáng lên, sau khi thấy rõ con số trên đó, cô bắt đầu viết một dòng mới, viết một hàng chữ và ba chữ ở dưới góc. — Nhật ký quan sát thực vật dị biến Dị biến ngày mùng 6 tháng 3 năm 41. Quan sát viên: Triệu Ly Nông Đầu ngón tay của Triệu Ly Nông chạm nhẹ vào chữ vừa mới viết trên vở, trong mắt mang theo chút hoài niệm. Ở thế giới kia của cô, nông dân bình thường làm việc xong thì có thể nghỉ ngơi, cô làm xong việc còn phải phân loại ghi chép số liệu, thức đêm tuần tra kiểm chứng, viết luận văn, cực khổ đến đòi mạng. Không nghĩ tới ngày hôm nay ở thế giới khác, thói quen này đã khắc vào trong xương, nếu không ghi lại chút gì cô liền thấy cả người không dễ chịu. Triệu Ly Nông lật qua một trang, tiếp tục viết xuống. Tên gọi thực vật: Trạch tất [cây hàng năm thân thảo] Ngày: 2/3/41 Tình hình quan sát: Tốc độ sinh trưởng của cây quá nhanh, tính trạng không thay đổi, phân cành hướng lên trên, lá mọc xen kẽ, có thể cao tới 3 mét, có thể hút máu người. Triệu Ly Nông chỉ viết ngắn gọn những gì mình nhìn thấy, sau đó đem nhật ký khép lại, một lần nữa bật quang não lên, tạo một bảng ghi chép điện tử, chỉ là lần này cô chỉ ghi chép quá trình trồng trọt rau xà lách. ... Sáng sớm Đồng Đồng đã ra khỏi giường, leo lên thang cuốn giường đối diện, gọi Triệu Ly Nông dậy. Triệu Ly Nông giơ tay xem thời gian, không nói nên lời: "... Hiện tại mới năm giờ." Đồng Đồng mặt đầy hào hứng, hai cái lúm đồng tiền ẩn hiện không che giấu được: "Hà Nguyệt Sinh gọi điện thoại tới bảo chúng ta đi sớm một chút để chiếm chỗ, ở gần nghiên cứu viên một chút." Triệu Ly Nông vò tóc một cái, chậm rãi ngồi dậy, nhìn Đồng Đồng đang kéo tay vịn: "Nghiên cứu viên mở một lớp giải đáp các nghi vấn, cậu có vấn đề gì muốn hỏi sao?" Muốn đặt câu hỏi trước tiên phải có vấn đề cần giải đáp, tân sinh viên mới đến được có mấy ngày, hạt giống đều vẫn chưa nhận biết rõ, căn bản không có vấn đề gì có thể hỏi. Đồng Đồng không chút nào bị đả kích, cô ấy buông tay vịn ra, bước xuống nhướng đường, ngẩng đầu hai tay dang rộng say sưa nói: "Đó là là nghiên cứu viên đó! Có thể ở gần bọn họ, là ước mở của biết bao nhiêu sinh viên nông học." Triệu Ly Nông bị đánh thức cũng ngủ không được lại được, chỉ có thể xuống giường: "Đi thôi." Hai người rửa mặt sủa soạn xong thì đi về phía quảng trường trong nội quyển, Hà Nguyệt Sinh đã đến trước một bước, còn giữ vị trí giùm các cô. Căn cứ thông báo không sắp xếp chỗ theo lớp, có thể tùy ý muốn đứng đâu thì đứng, khi Triệu Ly Nông cùng Đồng Đồng đến, quảng trường đã có rất nhiều người đứng đó. ... Lúc này còn chưa tới sáu giờ. "Ở đây này!" Hà Nguyệt Sinh quay sang vẫy tay với hai người, lúc cậu đến vẫn là hơi muộn, bị chen vào một góc của hàng phía trước. "Đám người này quả là phát điên rồi." Hà Nguyệt Sinh lắc đầu: "Tối ngày hôm qua mới thông báo xong, liền có người mang theo đến quảng trường ngủ chiếm chỗ." Tầm mắt Triệu Ly Nông đánh giá một vòng xung quanh, quả nhiên nhìn thấy được có một nhóm sinh viên ở hàng trước đang gấp chăn mền. Cho dù như thế nào, khát vọng ham học hỏi luôn đáng được tôn trọng. Đến hơn bảy giờ, quảng trường đã chật kín người, sinh viên nông học trong căn cứ hầu như đều đến. Khi mặt trời mọc xua tan không khí lạnh buổi sáng, vô số sinh viên nông học đang ngóng chờ. Triệu Ly Nông ngồi xổm ở trong góc hàng phía trước, với tư thế chuẩn "nông dân ngồi xổm", một đầu gối khụy xuống còn gót chân nhấc lên làm ghế ngồi. Cô đang ngồi lướt trên trang web của Căn cứ trung ương, nơi này có bán nhiều loại liên quan đến nông học như công cụ hạt giống, nông dược đầy đủ mọi thứ, nhưng cô không mua nổi. Chắc phải đợi đến khi kiếm thêm điểm mới được, Triệu Ly Nông nghĩ thầm. Cô trên trang web Căn cứ trung ương tìm thấy hạt giống rau xanh, một túi 30 hạt giá 500 điểm, một bẹ rau xanh tốt bán ra sẽ được 150 điểm. Như thế xem ra: "Dị biến phải rút lui" lần trước phát hành nhiệm vụ rõ ràng là chịu lỗ, sáu bẹ rau xanh bẹp dí xấu xí đó chắc chừng 600 điểm còn không bán được, còn phải tốn thêm 750 điểm thuê người hái. Triệu Ly Nông thêm hạt giống rau xanh hạt giống vào trong giỏ hàng, lại thêm hạt giống đậu bắp, chỉ có thể chờ đợi khi thu hoạch được rau xà lách đem bán, kiếm được điểm sẽ mua những hạt giống này. "Đến rồi kìa!" Quảng trường bỗng nhiên rối loạn. Triệu Ly Nông đứng dậy, giương mắt nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông trung niên tóc hoa râm đi lên trên bục, ông vỗ vào microphone làm phát ra âm thanh "Phốc phốc". Sau khi xác nhận âm thanh được bố trí rất tốt, người đàn ông trung niên tóc hoa râm mới mở miệng: "Chào buổi sáng các bạn sinh viên nông học, ngày hôm nay căn cứ chúng ta may mắn mời được nghiên cứu viên La Phiên Tuyết đến từ Căn cứ trung ương sẽ giải đáp tất cả các nghi vấn và thắc mắc cho các bạn." Ở phía dưới nhất thời một trận ồn ào. "La Phiên Tuyết! Có phải La Phiên Tuyết nghiên cứu viên trẻ nhất trong khu Căn cứ trung ương trẻ không?" "Lần trước tân sinh viên chính là được La Phiên Tuyết cùng với thủ vệ quân của cô ấy cứu phải không?" "Không nghĩ tới chúng ta còn có thể nghe được bài giảng của La Phiên Tuyết." "Bọn họ là đang làm nhiệm vụ ở gần đây sao?" Triệu Ly Nông nhìn người đàn ông trung niên tóc hoa râm ở trên bục, nếu nghiên cứu viên là La Phiên Tuyết, người trên bục kia là ai? Cô nghiêng đầu hỏi Hà Nguyệt Sinh: "Ông ấy là ai vậy?" Đồng Đồng cũng hiếu kì vểnh tai lên cùng nghe."Chu Thiên Lý, viện trưởng của Căn cứ nông học số chín." Hà Nguyệt Sinh giải thích cho hai người ở bên cạnh: "Ông ấy cũng là nghiên cứu viên, nhưng ông ấy từ Căn cứ số hai thăng chức lên." "Căn cứ số hai?" Đồng Đồng kinh ngạc: "Vậy ông ấy..." Hà Nguyệt Sinh gật đầu: "Là cán bộ chăn nuôi, từ nhỏ ông ấy đã tự giải quyết các vấn đề về chăn nuôi động vật, cho nên được trực tiếp thăng chức lên nghiên cứu viên trung ương, sau đó được cử đến Căn cứ nông học số chín." Triệu Ly Nông đứng bên cạnh nghe, nhớ lại tư liệu được tìm thấy ở trên quang não. Căn cứ số hai phụ trách chăn nuôi gia súc gia cầm, tỷ suất động vật dị biến thấp hơn thực vật rất nhiều, tỉ lệ tử vong cũng thấp hơn, nhưng phúc lợi cũng giống với thợ trồng trọt, cán bộ trồng trọt, không ít người muốn đến chỗ này. Tuy nhiên nếu muốn học chuyên ngành chăn nuôi, tham gia kỳ thi phải đạt điểm cao, sức khỏe phải tốt, hàng năm rất nhiều người bị loại. Một điểm nữa, địa vị của cán bộ chăn nuôi địa vị không cao bằng cán bộ trồng trọt, quyền lên tiếng ở Căn cứ trung ương cũng thấp hơn. Lúc bọn họ đang tán gẫu chuyện phiếm, trên bục Chu Thiên Lý đã mời La Phiên Tuyết đi ra, đi theo cô ta còn có một nhánh thủ vệ quân, đứng ở hai bên đằng sau cô ta khoảng hai mét. Đám đông đột nhiên im lặng, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người ở phía sau La Phiên Tuyết. "Kìa, Diệp Trường Minh kìa!" Triệu Ly Nông đứng ở hàng trước, rõ ràng nghe thấy ở phía sau có người hô lên một tiếng như vậy. Trên bục người đó vẫn mang mũ giáp đen, khăn che mặt, một thân đồng phục tác chiến của thủ vệ quân, không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy vóc người của đối phương thon dài, vai rộng eo hẹp. Rõ ràng không nhìn thấy được gì nhưng có thể cảm nhận được sức mạnh bộc phát mà anh mang đến. "Không hổ là nghiên cứu viên thiên tài trẻ nhất của Căn cứ trung ương, lại có được Diệp Trường Minh làm thủ vệ quân cho mình." "Tôi nhớ hình như Diệp Trường Minh chỉ tiếp nhận những nhiệm vụ quan trọng thôi." "La Phiên Tuyết cũng đủ quan trọng." "Năm đó Diệp Trường Minh mới 19 tuổi một thân một mình bảo vệ che chở tư liệu ra khỏi Uyên đảo, mấy năm qua lại hoàn thành nhiều nhiệm vụ càn quét cấp S, trâu thật." "Nhiệm vụ càn quét là cái gì?" Triệu Ly Nông thấp giọng hỏi Hà Nguyệt Sinh. Hà Nguyệt Sinh một bên đang ở trong nhóm chat vèo vèo gửi tin tán gẫu, vừa nói: "Căn cứ trung ương có rất nhiều người, những năm đã lên kế hoạch mở rộng ra thêm bên ngoài, chuẩn bị dọn dẹp ra nơi ở mới. Nhưng nơi ở phù hợp không thể có thực vật dị biến, vì thế chúng cần phải được loại bỏ vì thế mới có mấy nhiệm vụ này." Như vậy... Triệu Ly Nông nhìn về người thanh niên ở trên bục, nhớ tới lúc đối phương đối phó trạch tất dị biến động tác gọn gàng, đúng thật là rất lợi hại. Chắc bởi vì bị cô nhìn chăm chú quá lâu, người thanh niên trên bục nhướn mi lên, ánh mắt sắc bén quét tới trong nháy, nhưng tầm mắt Triệu Ly Nông đã dời sang người La Phiên Tuyết, vẫn chưa biết ánh mắt đối phương đang nhìn về cô. Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn La Phiên Tuyết trên bục, cô muốn biết được trình độ của nghiên cứu viên ở thế giới này. "Nguồn gốc thực vật dị biến không rõ ràng, nhưng trải qua mấy chục năm nghiên cứu, chỉ cần chúng ta để cho thực vật sinh bệnh, giảm bớt sâu bệnh, tỷ lệ dị biến sẽ giảm mạnh." La Phiên Tuyết nhìn về phía sinh viên nông học trên quảng trường, biểu hiện nghiêm túc: "Lần này tôi đến đây cũng không phải là giảng bài mà chỉ muốn cùng tất cả giao lưu thảo luận, tôi từ trước đến giờ cho rằng cùng nhau giao lưu mới có thể tiến bộ được." Nghiên cứu viên Căn cứ trung ương đều muốn đem tất cả thành quả nghiên cứu của mình giấu đi, chỉ dạy cho những người của họ, mặc dù dạy học cũng có thù lao, hành động này La Phiên Tuyết chắc sẽ bị hơn phân nửa nghiên cứu viên nghị luận. Cũng bởi vậy, tinh thần của sinh viên nông học bên trong quảng trường đang bị chấn động mạnh, vì thế không thấy có quá nhiều người giơ tay xung phong. La Phiên Tuyết đứng ở trên bục, tùy ý chọn một sinh viên nông học đang giơ tay lên: "Bạn gái mặc áo hồng này nhé." Sinh viên mặc áo hồng đứng lên, cô ta là sinh viên năm bốn, năm nay sẽ tốt nghiệp, vốn thành tích rất tốt, có hy vọng trở thành cán bộ trồng trọt, nhưng cây bồ đào đang trồng xảy ra vấn đề, mắt thấy thành tích tốt nghiệp chỉ có thể miễn cưỡng mới hợp lệ, không nghĩ tới lại có dịp nghiên cứu viên đến thảo luận. Sắc mặt nữ sinh viên kích động, thậm chí đôi mắt đã đỏ một vòng, cô ta nắm chặt micro như nắm lấy một tia hy vọng: "Mấy cây bồ đào tôi trồng năm đầu tiên ra trái rất tốt, thế nhưng tháng bảy năm ngoái lại xảy ra vấn đề, số lượng lớn lá bị khô héo và rụng, hoa không thể phát triển bình thường, trước đó rõ ràng tôi đã phun thuốc lưu huỳnh..." Dựa theo quy định của căn cứ, cây trồng bị bệnh phải tiêu hủy ngay lập tức, nhưng sau khi thu hoạch thì thành tích cũng sẽ không còn, phải trồng lại. Bởi vì liên quan việc sinh viên tốt nghiệp, căn cứ đưa ra một cái lựa chọn khác, có thể không tiêu hủy, nhưng sinh viên cần thanh toán lượng lớn điểm để thuê thủ vệ quân trông coi, một khi dị biến lập tức thanh trừ. Nữ sinh áo hồng chọn biện pháp phía sau, cô ta đem số điểm tích lũy mấy năm qua toàn bộ đem mời thủ vệ quân. "Bệnh trạng phát bệnh sơ kỳ như thế nào?" La Phiên Tuyết hỏi cô ta: "Bạn có lưu giữ ảnh hay không?" "Có, có!" Nữ sinh áo hồng mở quang não ra, lập tức có bức ảnh trên màn hình, trên quảng trường tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn những bức hình kia cùng với ngày chụp ở phía dư góc phải ảnh. Lá cây thời kỳ phát bệnh ban đầu có vết rất mờ, đường biên không rõ ràng, có tình trạng như bị úng nước, trong mấy bức ảnh ở phía sau, vị trí vết bệnh lại chuyển sang màu xanh nhạt, mặt kia còn có sương mai màu trắng, cuối cùng lại biến thành màu trắng xám, vết bệnh không ngừng ngừng lan rộng, có màu vàng xanh, sau lại chuyển thành màu nâu đỏ, giống như bị lửa đốt, cuối cùng thì rụng xuống. Sau khi xem xong tất cả các bức ảnh, trong lòng Triệu Ly Nông hiện lên ba chữ. —— bệnh sương mai. Trong quảng trường rõ ràng chật ních người, nhưng giờ khắc này yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng hít thở gấp gáp của nữ sinh áo hồng truyền ra từ microphone. Tất cả các sinh viên nông học, đều có thể cảm động lây. Bọn họ bỏ ra rất nhiều sức lực và tinh thần, mỗi ngày phải đối mặt với sự nguy hiểm đến tính mạng khi trồng trọt, quay đầu lại thì thấy công sức đã dã tràng xe cát, có lúc so với cái chết còn khó chịu hơn. "Đây là bệnh sương mai." La Phiên Tuyết cau mày nói: "Tháng thứ bảy là thời kỳ phát bệnh, trước khi phát bệnh cần phun dung dịch Bordeaux (dung dịch Boóc đô), hiện tại cô có thể thử sử dụng dung dịch đồng sunfast, nó có thể phòng chống bệnh sương mai." "Có thật không? Cám ơn, cám ơn cô." Âm thanh nghẹn ngào của nữ sinh áo hồng qua microphone truyền tới trong tai của từng người trong quảng trường. Cô ta thật vất vả xoay xở cho đến khi tốt nghiệp, không thể bị trì trệ ở đây, bây giờ rốt cuộc có phương pháp giải quyết. Khi nữ sinh áo hồng trả lại microphone, trong quảng trường tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Triệu Ly Nông cụp mắt nhìn xuống đất, kỳ thật La Phiên Tuyết có câu nói chưa chính xác lắm. Thời kỳ phát bệnh sương mai của cây bồ đào có liên quan đến khu vực trồng, cũng không phải nhất thiết vào tháng bảy, có những vùng tháng năm đã bắt đầu phát bệnh.