Hai chân của Ngụy Lệ đều bị gãy.
Mặc dù thân thể cô ấy tàn tật nhưng ý chí vẫn "kiên cường", sau khi bó thạch cao xong thì vẫn đến chuồng gà, nhưng căn bản cũng không thể làm được gì, nhiều nhất là chỉ có thể ấn công tắc tự động cho gà ăn.
Lần trước sau khi Triệu Ly Nông rời đi, cô ấy còn có thể chống nạng lấy ống nước xông vệ sinh lối gà đi hai lần duy trì chuồng gà sạch sẽ, nhưng lần này ngồi ở xe lăn không có cách nào làm việc được, lỡ đâu vạn nhất bị trượt té, nhất định sẽ trực tiếp nằm vào quan tài.
Khi Triệu Ly Nông chuẩn bị đi lấy phần gà khô, Ngụy Lệ mở miệng nói: "Nếu em đã giúp chị vệ sinh lối đi hai lần, chị sẽ đưa thêm 500 điểm."
Triệu Ly Nông quay đầu nhìn cô ấy, không chút nghĩ ngợi mà đặt hai túi phân gà khô sang một bên, nói đồng ý: "Được."
Phân đều được lấy ra, cô không ngại dùng nước cọ rửa lối đi.
Ngụy Lệ điều khiển xe đẩy vào một chỗ khá sạch sẽ, nhìn vị học muội này lại xắn tay áo lên làm việc.
Kỳ thực học muội này nhìn có chút kỳ lạ. Ngụy Lệ ngồi ở xe lăn, âm thầm suy nghĩ.
Cô cao gầy, mặc loại quần áo bình thường, quần bị tẩy phai màu, ống tay bị mài mòn, xem ra điều kiện hoàn cảnh không tốt lắm, nhưng lại không có dáng vẻ của những tân sinh viên nghèo khó xanh xao vàng vọt kia, trái lại trắng nõn sạch sẽ, một đôi mắt trong trẻo bình tĩnh, cả người lộ ra một luồng khí chất ôn hòa không diễn tả được.
Khí chất này nhìn khá quen thuộc.
Ngụy Lệ trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc hiểu rõ tại sao.
Nhìn cô rất giống những nghiên cứu viên của Viện nghiên cứu trung ương, những người thường ở tại phòng thí nghiệm. Những người kia cũng giống như vậy, khuôn mặt trắng nõn, mười ngón tay sạch sẽ, đứng bên trong phòng thí nghiệm sáng như gương, hai tay cầm các loại máy móc thuốc thử, bình tĩnh làm các loại thí nghiệm, ghi chép số liệu. Bất quá...
Ngụy Lệ nhìn Triệu Ly Nông giờ khắc này đang nắm ống nước, bình tĩnh cọ rửa phân gà trên đường, cảm thấy có lẽ mình cả nghĩ quá rồi. Có nghiên cứu viên nào chỉ vì 500 điểm mà rửa phân gà chứ?
"Học tỷ, học tỷ?" Triệu Ly Nông lưu loát làm xong việc, rửa sạch sẽ tay, đứng trước mặt Ngụy Lệ, hô vài tiếng.
Ngụy Lệ lúc này mới hồi thần trở về: "A? Làm sao?"
Triệu Ly Nông nói: "Nếu sau này học tỷ có yêu cầu gì thì có thể lại tìm em, em sẽ đến giúp đỡ, thù lao có thể bàn bạc."
Lớp học của cô không phải ngày nào cũng có tiết, đồng ruộng không phải lúc nào cũng cần phải coi sóc, cô có thể làm rất nhiều chuyện khác.
"Này..." Ngụy Lệ suy nghĩ một chút, cảm thấy Triệu Ly Nông làm việc rất gọn gàng, nhân tiện nói: "Vậy khi chị có việc gọi, nếu như em có thể đúng hạn đến giúp đỡ, mỗi ngày sẽ trả em 500 điểm."
Triệu Ly Nông đáp ứng: "Được."
Hai người lúc này mới cùng nhau trao đổi họ tên và lớp học. ...
Triệu Ly Nông có một số điểm trong tay, nhưng lúc không có chuyện gì làm vẫn như trước lướt trên diễn đàn, nhìn thấy có nhiệm vụ thích hợp đều click vào nhận.
Hà Nguyệt Sinh đã nhiều lần nói cô lá gan quá lớn, cậu sợ có thực vật dị biến, còn muốn kéo Triệu Ly Nông nhập bọn vào chuyện làm ăn của mình.
"Tôi không làm được những chuyện đó." Triệu Ly Nông lắc đầu từ chối: "Sinh viên nông học nên tiếp xúc với thực vật nhiều hơn."
Hà Nguyệt Sinh cổ quái nhìn cô một cái, sau đó đăm chiêu nói thầm: "Nhìn cậu rất giống nghiên cứu viên."
Nghiên cứu viên, nghiên cứu sinh... Chỉ có khác nhau một chữ, cộng thêm lời cậu nói rất thấp và không rõ lắm, Triệu Ly Nông nghe được trái tim bỗng lỡ một nhịp, cũng may rất nhanh chóng nhận ra được Hà Nguyệt Sinh đang nói chữ gì.
Cô vừa áp chế được trái tim vừa nhảy lên, thản nhiên cười hỏi: "Tại sao cậu lại nói như vậy?"
"Những nghiên cứu viên kia không phải cả ngày đều ngâm mình ở bên trong phòng thí nghiệm nghiên cứu thực vật dị biến hay sao?" Hà Nguyệt Sinh nhún vai: "Nhưng bọn họ còn có thủ vệ quân bảo vệ, cậu thì không có."
"Giáo sư nói chúng ta có thể quan sát được dấu hiệu của thực vật dị biến cấp C trở xuống, nếu tôi cẩn thận quan sát thì nhất định sẽ không xảy ra chuyện." Triệu Ly Nông hai tay buông thỏng bên người, chậm rãi nói: "Huống hồ thực vật cấp C ở căn cứ cũng hiếm khi xuất hiện."
Từ lần trước sau khi Khang An Như giảng dạy qua hệ thống các cấp của thực vật dị biến, Triệu Ly Nông càng hiểu rõ hơn đối với sự nguy hiểm ở Căn cứ nông học số chín.
Thời khắc nguy hiểm luôn luôn tồn tại, nhưng không phải ai gặp được cũng đều tử vong.
Huống chi, trước đây cô chưa biết việc này, còn dám một mình đến nông trường vào buổi tối. Triệu Ly Nông cũng sợ chết, chỉ là cô khi ở thế giới của mình học qua bảy năm, bản năng đã quen với việc nghiên cứu phân tích thực vật.
Trên thực tế, ở tại thế giới cũ, cô cùng với nghiên cứu sinh bình thường của đại học nông nghiệp không giống nhau lắm. Giáo sư của cô là một bậc thầy nổi tiếng trong ngành, ban đầu giáo sư chỉ giảng dạy một khóa giáo dục chính quy, không biết tại sao lúc đó lại để ý Triệu Ly Nông.
Lúc đó Triệu Ly Nông học hành rất chăm chỉ, bởi vì quy định của trường về thay đổi chuyên ngành phải đạt được thành tích ba vị trí đứng đầu trong hai học kỳ. Vốn dĩ trường của cô đều quy tụ những sinh viên có thành tích rất tốt, cô muốn đạt được thành tích phải học cả ngày lẫn đêm, luôn phấn đấu nỗ lực để có kết quả tốt nhất.
Vừa lúc ban đầu giáo sử chỉ nhờ Triệu Ly Nông giúp làm một chút công việc lặt vặt, sau đó cũng do cô hoàn thành quá tốt, lại từ từ dẫn dắt cô đến các vùng khác để thực hiện nghiên cứu, chờ đến khi Triệu Ly Nông nhận ra thì cô đã trà trộn vào cùng với một đám nghiên cứu sinh. Vì thế việc chuyển ngành cũng bị gác lại một thời gian.
Vào cái ngày cô muốn chuyển đổi ngành nghề ấy, bị giáo sư gọi vào văn phòng trường đàm luận hơn một giờ. Cụ thể nói cái gì, Triệu Ly Nông cũng đã quên đến gần hết rồi, chỉ nhớ rõ bản thân mình mơ mơ hồ hồ đồng ý, cảm thấy mình nên tiếp tục theo đuổi lĩnh vực nông học tạo ra sự nghiệp một phen mới được.
Khi đến Bảo An nghiên cứu, Triệu Ly Nông trực tiếp được giới thiệu với giáo sư của cô, và chính thức trở thành sinh viên của ông. Nhưng sau đó, cô bắt đầu nghiên cứu và làm việc cùng với các sinh viên tiến sĩ do giáo sư của cô dẫn đến.
Một lần nghiên cứu này chính là thêm ba năm.
Triệu Ly Nông chỉ trong 21 năm ngắn ngủi hầu như vẫn nhảy lớp.
Nhớ tới giáo sư, Triệu Ly Nông tâm tư thoải mái, giáo sư quá coi trọng mình. Mấy đề tài nghiên cứu trong tay ông đều cho cô tham gia, lại thường xuyên dẫn cô ra ngoài cùng nghiên cứu, kỳ thực trong ba năm làm nghiên cứu sinh, Triệu Ly Nông luôn sống môi trường áp lực cao, mấy tháng trời cô mới nhìn thấy bạn cùng phòng một lần, mỗi lần gặp gỡ họ đều cảm thán cô cô quá cực khổ, cả người gầy nhom.
Bất quá những năm này, kiến thức và tầm nhìn của Triệu Ly Nông thực sự phong phú lên rất nhiều. Trong lòng Triệu Ly Nông hơi động, nảy lên một loại suy đoán: ... chẳng lẽ ở thế giới đó cô đã chết sao?...
Khi cây cà chua cao được nửa mét, hạt giống đậu bắp cùng dưa hấu đều đã nảy mầm, có vài chiếc lá chồi lên, thì lúc này cũng đã đến năm tháng. Nhiệt độ từ từ lên cao, một ít sinh viên nông học khi đến nông trường cũng bắt đầu mặc áo tay ngắn.
Triệu Ly Nông lấy một số cành cây khô, dựng giàn cho cà chua leo bên trong khu trồng, cho chúng có chỗ phát triển cố định ở các giai đoạn sau mà không bị đổ, phân xanh ủ được cũng đã bón cho cây, không bao lâu nữa, cây cà chua sẽ bắt đầu sinh trưởng nhanh chóng, đến thời điểm đó cần phải thực hiện tốt công việc tỉa hoa và lá của cây.
Nhân tiện, cô tận dụng đem vài cây dưa hấu cấy ghép giữa hai hàng cà chua, đậu bắp thì được gieo ở eo quần jean, còn chỗ ống quần và những nơi còn lại thì trồng rau xanh.
Đầy ắp, không còn chỗ nào trống.
Triệu Ly Nông còn muốn trồng nhiều thứ hơn, nhưng không còn không gian trống, chỉ có thể chờ đợi tích góp đủ điểm, đi thuê thêm đất hoặc nhà kính.
Bình khí xui xẻo: [Ngày hôm nay chị phải đi tháo thạch cao, em đến khu đông giúp chị cho gà ăn. ]
Cùng với tin nhắn còn có thêm 500 điểm thêm vào tài khoản.
Một tháng nay, Triệu Ly Nông hầu như mỗi ngày đều phải dành thời gian đi một chuyến đến lều 4-52 khu phía đông, cô giúp Ngụy Lệ làm việc.
Hai người cũng dần trở nên thân thiết.
Ngụy mỹ nhân tuy rằng rất xui xẻo, nhưng gia cảnh có vẻ rất tốt, cô ấy không để ý mỗi ngày phải chi ra 500 điểm, những việc không làm được trực tiếp giao cho Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông cũng nhân cơ hội này biết được thức ăn cho gà được làm từ cái gì. - tất cả đều từ thực vật dị biến mà Căn cứ trung ương đã thu thập được ở bên ngoài, nghiền nát rồi làm thức ăn.
Ngụy Lệ nói: "Những thực vật dị biến kia đều do viện nghiên cứu tìm ra, không có tính chất công kích, nhưng chúng không ngừng phát triển, sau khi được các nghiên cứu viên phối hợp nghiên cứu, động vật ăn vào sẽ không gây hại, cũng không có tác dụng phụ. Đúng rồi, Chu viện trưởng chính là người đã khởi xướng việc nghiên cứu phối hợp này đó."
"Thực vật dị biến không có tính chất công kích?" Triệu Ly Nông lần đầu tiên nghe nói, tất cả đều dồn chú ý trên thực vật: "Loại thực vật dị biến này có nhiều hay không?"
"Hình như cũng không nhiều." Ngụy Lệ đối với thực vật dị biến cũng không quá hiểu biết: "Căn cứ trung ương hàng năm đều phái quân đội định kỳ đi một số địa phương thu gặt những thực vật dị biến vô hại kia, dùng để cung cấp thức ăn cho chăn nuôi."
Ngay cả như nếu không có nhiều, nhưng thực vật dị biến sinh trưởng cấp tốc biến hóa cực đại cũng đủ cung cấp cho căn cứ sử dụng. Triệu Ly Nông suy đoán những thực vật dị biến này hoặc thuộc loại cao cấp, hoặc là số lượng rất nhiều, bằng không số lượng sản phẩm trên trang web của Căn cứ trung ương sẽ không phong phú dồi dào như thế. ...
Dựa theo yêu cầu của Ngụy Lệ, Triệu Ly Nông đến lều nuôi gà để hoàn thành công việc, cô đang chuẩn bị đi về, đột nhiên lại nhận được tin nhắn của Ngụy Lệ.
Bình khí xui xẻo: [... Có thể mua đi căn tin mua giùm chị một bát cháo trắng, chút hoa quả hay không. Chị chuyển cho em 5000 điểm, còn lại tính chân chạy phí. ]
Triệu Ly Nông nhìn thấy tin nhắn này, theo bản năng hỏi tới: [Học tỷ, chị xảy ra chuyện gì à?]
Bình khí xui xẻo: [Thạch cao mới tháo được một nửa, đột nhiên chị thấy đau bụng, bác sĩ kiểm tra nói là bị đau ruột thừa, hiện tại chị vừa mới trên bàn mổ xuống :] ]
Ngụy Lệ nằm ở trên giường bệnh, một chân thạch cao còn chưa kịp tháo, buồn bực chọt chọt vào màn hình, cô ấy vốn nghĩ sau khi tháo xong thạch cao thì đi ăn cái gì đó, kết quả hiện tại chỉ có thể ăn thức ăn lỏng thanh đạm.
Triệu Ly Nông rất muốn an ủi vị học tỷ này, nhưng thực sự không biết nên nói cái gì, cuối cùng mịt mờ khuyên một câu: [Học tỷ, nếu không chị đổi biệt danh khác đi?]
Bình khí xui xẻo: [À, em không hiểu đâu, đây là chị chỉ muốn phê phán cái mệnh của mình thôi!]
Không để ý đến số điểm, Triệu Ly Nông lấy tốc độ nhanh nhất đi vào căn tin số một, mua cháo trắng và vài loại trái cây cho vị học tỷ xui xẻo này.
Đây cũng là lần đầu tiên cô tới căn tin số một, so với căn tin số hai, món ăn ở căn tin số một càng tinh tế phong phú, chất lượng càng tốt hơn, đương nhiên giá cả cũng nhiều điểm hơn.
Triệu Ly Nông chọn mua loại hoa quả thích hợp cho bệnh nhân, đem 5000 điểm mua hết, không để lại phí chạy vặt gì cả.
Cô mang theo những thứ này đi tới bệnh viện ở căn cứ, đến phòng bệnh một người tìm thấy được Ngụy Lệ.
Sắc mặt cô ấy tái nhợt, nằm dựa trên giường bệnh, một đôi mắt chờ mong đang đối diện với màn hình tivi, phát hiện cửa bị đẩy ra, quay đầu sang thấy là Triệu Ly Nông, hai mắt sáng lên: "Cháo... Chị muốn ăn cháo!"
Cô ấy đã sớm đói bụng!
Triệu Ly Nông bưng cháo trắng, kéo chiếc bàn nhỏ ra, đặt cháo lên bàn, hoa quả thì lại thuận tiện đặt trên đầu tủ giường.
Sợ Ngụy Lệ còn cần thêm chuyện gì, cô tạm thời không rời đi. Tầm mắt Triệu Ly Nông rơi trên màn hình tivi, bên trong đang truyền phát tin tức của Căn cứ trung ương.
[Ngày 6 tháng 5, Căn cứ trung ương đã phái ra một nhánh quân đội đi về hướng Uyên đảo, tiêu diệt bảy gốc cây thực vật dị biến cấp A, thu lấy hạt giống của hai cây thực vật dị biến cấp A, tiếp nhận hạt giống vận chuyển vào phòng thí nghiệm của Viện nghiên cứu trung ương, do nghiên cứu viên Nghiêm Thắng Biến, nghiên cứu viên La Phiên Tuyết phối hợp cùng với các nghiên cứu viên khác nghiên cứu thực vật dị biến cấp A, chúng ta cùng chờ mong bọn họ sẽ mang lại tin tức tốt cho căn cứ. ]
Màn ảnh chiếu đến một cảnh khác, quân đội đứng chỉnh tề hai bên, vài người hộ tống nghiên cứu viên trên phi cơ xuống. Ở bên trong màn ảnh, Triệu Ly Nông nhận ra La Phiên Tuyết ở chính giữa, phía sau cô ta là hình ảnh mờ nhạt của người thanh niên, hẳn là thủ vệ quân Diệp Trường Minh. Cô nhìn thấy anh đang cõng đường đao.
Có lẽ trở lại Căn cứ trung ương, rời xa thực vật dị biến, không cần phải lúc nào cũng cảnh giác đề phòng.
Diệp Trường Minh đưa tay kéo khăn che mặt màu đen xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng. Lúc này, màn ảnh bỗng nhiên chuyển trực diện lên người anh.
Diệp Trường Minh tựa hồ như phát giác được, đôi mắt hẹp dài nâng lên, dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua, tựa như tất cả những người đang ngồi xem trước màn hình tivi đều bị làm cho ngạt thở.
-
Xen vào phiếu tên sách, Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Lệ: Đứng hai chân - đứng một chân - ngồi xe lăn - nằm thẳng.