Chương 2: Trạch tất

Căn Cứ Nông Học Số Chín

Hồng Thứ Bắc 14-01-2024 17:05:41

Khi Triệu Ly Nông đang hoảng sợ, Hà Nguyệt Sinh đã quyết định thật nhanh, lôi kéo cô xoay người hướng về phía đoàn tàu mà chạy Theo như tình hướng hiện tại thì phương hướng này cũng không khá hơn chút nào. Triệu Ly Nông quay người lại liền thấy thùng xe đã được nâng lên dữ dội, đó cũng là một giống cây sinh trưởng nhanh chóng, phần ngọn cây đã bị xuyên thủng một phần, vốn nên tràn đầy sức sống mà giờ khắc này nhưng chỉ khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại, tràn đầy sát khí. "Phía trước thùng xe nhất định có thủ vệ quân!" Hà Nguyệt Sinh nhìn về phía đoàn tàu đằng trước nhất, hiện giờ cậu đang duy trì năng lực suy nghĩ của mình, cắn răng nhanh chóng nói: "Bọn họ có vũ khí, chúng ta chạy về hướng bên kia, nơi này cách Căn cứ số chín không xa, kiên trì nữa chút nữa không chừng còn có cơ hội sống sót." Hai người không chạy thành một đường thẳng như lúc trước, Hà Nguyệt Sinh cầm lấy cánh tay Triệu Ly Nông, không ngừng hướng về đằng trước phía bên trái mà chạy, hiển nhiên muốn để lúc những cây to lớn này còn chưa hoàn toàn xuyên thủng thùng xe, chuẩn bị vòng qua phía trước, nhưng trước sau không thể chạy ra khỏi phạm vi đường ray xe. Có người từ phía sau đuổi theo chạy đến trước mặt bọn họ, hiển nhiên cũng muốn tìm một chút hi vọng sống. Triệu Ly Nông nhìn những người không ngừng vượt qua mặt mình, sắc mặt bọn họ trắng xám dị thường, lấm tấm mồ hôi, thậm chí con ngươi đều co rút nhưng vẫn cắn răng liều mạng mà chạy. Nỗi hoảng sợ lan rộng trong đám người. Chuyện này đối với cô mà nói cực kỳ xa lạ. Trong cuộc sống hiện thực hầu như không thấy được tình huống như thế, cho dù trong kịch truyền hình cũng vậy, cũng không thể thấy được màn biểu diễn chân thật mà đáng sợ như vậy. Mắt Triệu Ly Nông nhìn về phía tay trái mình, bởi vì Hà Nguyệt Sinh vẫn đang nắm chặt tay cô, ống tay áo bị thổi lên một chút, lộ ra một phần da trên cổ tay, cô có thể rõ ràng nhìn thấy làn da từ từ nổi lên tầng da gà, tóc gáy cũng dựng đứng lên. Thật là kỳ quái. Triệu Ly Nông nghĩ thầm, thân thể cô ở trong mộng cũng cảm thấy sợ hãi như vậy? Lại có một người vượt qua bọn họ, tầm mắt Triệu Ly Nông rơi vào sau lưng của đối phương, phát hiện vai của đối phương có vết máu, nên có thể là người vừa nãy gần sát với nhóm người bị cái cây to lớn đó giết chết. Bị bao vây bởi cái chết, chẳng trách chạy nhanh hơn so với những người khác. "Cái kia..." Triệu Ly Nông đột nhiên phát hiện cái cây đã xuyên thủng thùng xe đã duỗi ra một đầu, đồng thời lộ ra một tán diệp màu xanh hình bầu dục, tựa hồ phảng phất bị ấn xuống trong máy gia tốc liền nhanh chóng phân hóa sinh trưởng, đồng thời hành thân cây vẫn còn sống, chuyển hướng về phía bên này, cô suy nghĩ một chút, một tay khác lay lay Hà Nguyệt Sinh đang đâm đầu chạy vùi về phía trước. "Nó đang lại đây." Hà Nguyệt Sinh vừa nghiêng đầu: "!" Hai người ăn ý đồng loạt dừng bước chân, nhưng đã quá muộn, cái cây này không còn thùng xe gây trở ngại, thân cây nhanh chóng duỗi dài ra, như con rắn nhào tới. Chỉ là con rắn này không có năm cái đầu, nhưng có thể trong nháy mắt từ thân cây mọc ra năm chiếc lá, nháy mắt liền lao tới. "Phốc... xì..." Như là quả khí cầu đang đựng nước bị đâm thủng, âm thanh nước đột nhiên nỏ tung, nhưng Triệu Ly Nông lại rõ ràng nghe thấy tiếng xương gãy, cô đứng trên đất đầy sỏi, chậm rãi nháy mắt một cái. Người mới vừa rồi còn chạy ở phía trước bọn họ đã bị tán lá đâm xuyên thủng, đại khái người đó còn có chút ý thức, thân thể lại nỗ lực chạy trốn về phía trước, đại khái chạy khoảng nửa mét, rốt cuộc không thể di chuyển được nữa, cả người ngã xuống. Tán lá của cây sau khi xuyên thủng thân thể của người nọ, lại nhanh chóng phân chia thành lá ba mặt rộng bằng hình tròn quả sóc, nó đang hấp thu máu của những người này. Màu xanh lục quả sóc không ngừng to ra, mơ hồ có thể nhìn thấy có màu đỏ như màu máu, mãi đến khi hút sạch sẽ máu bên trong thân thể của người nọ mới rút lá ra, tiếp tục tìm kiếm con mồi tiếp theo. Triệu Ly Nông giơ tay phải lên sờ vào đuôi mắt, khi cúi đầu tầm mắt mơ hồ thấy được trên mu bàn tay có dính màu đỏ tươi, là do máu của người phía trước người văng đến, tựa hồ còn mang theo chút ấm nóng. ... Thế giới thực vật kỳ quái này hình như là có thật. "Ngồi xổm xuống!" Dư quang của Hà Nguyệt Sinh quét đến bên cạnh Triệu Ly Nông, cậu sợ hãi hô to. Ngón tay cậu dùng sức nắm lấy cánh tay cô, nỗ lực lôi kéo cô đồng thời ngồi xổm xuống. Nhưng mà Triệu Ly Nông phản ứng chậm nửa nhịp, cô thậm chí theo ánh mắt của Hà Nguyệt Sinh nghiêng đầu nhìn sang - có một tán lá đang đuổi theo bọn họ. Khoảng cách quá gần rồi, tán lá sát khí lẫm liệt như muốn đâm vào mắt của Triệu Ly Nông, cô thậm chí cảm thấy ngửi được một luồng khí tức cỏ xanh lẫn vào trong máu tanh, không nhận rõ mùi đó là của nó hay là máu dính trên người cô. Nó dường như cũng biết sắp bắt được con mồi, hưng phấn sớm bắt đầu phân chia tán lá ba mặt hình quả sóc. Sát... Một tán lá vốn sắp đâm xuyên qua người cô bỗng nhiên té xuống đất, thân bị chém đứt, quả sóc chưa kịp hình thành. Triệu Ly Nông nhìn theo thân cùng tán lá trên mặt đất, đầu tiên là nhìn thấy nơi cây bị chém đứt chảy ra chất lỏng màu trắng đục, trong đó còn lẫn lộn một tia đỏ như máu, róc rách chảy vào đá sỏi trên đường. Nhìn lên trên chút nữa, là một cánh tay trái đang nắm thanh đao của một thanh niên trẻ tuổi. Anh mặc một bộ đồng phục đặc công màu đen đậm, trên mặt mang khăn che mặt màu đen, chỉ có một đôi mắt lạnh lùng ác liệt lộ ở bên ngoài, đôi chân dài thẳng tắp mang đôi ủng quân đội đạp lên một đoạn của thân cây. Bàn chân kia hình như có sức nặng ngàn cân, thân cây điên cuồng đung đưa dữ dội, nhưng không thể nào tránh thoát được. Ý thức của nó nhất thời gặp trở ngại, mặt khác bốn cái tán lá khác sẽ không tìm thấy được con mồi, ngược lại toàn bộ quay đầu hướng về phía người thanh niên mà công kích. Rõ ràng chỉ có bốn cái tán lá, nếu cùng hướng về một phía mà công kích thì có thể che kín cả bầu trời. Thanh niên trẻ tuổi đột nhiên buông đoạn thân cây dưới chân ra, mới vừa được buông lỏng đoạn thân cây kia cùng nỗ lực hướng về xuyên về phần đầu của anh. Nhưng chỉ một khắc sau người thanh niên lại tung người đạp lại phía trên thân cây, mượn lực nhảy lên cao, tay trái nắm đường đao vọt tới trong nháy mắt chặt đức ba cái tán lá, không chờ cái tán lá dưới chân kia phản ứng lại, tay phải của anh chống ở phía trên thân cây, trực tiếp trượt xuống đất, giơ súng lên quay về phía rễ cây đang nâng lên và xuyên thủng thùng xe bắn một phát, đồng thời tay trái chém ngược lại một cái chém đứt tán lá cuối cùng đang đuổi tới. Nhũ tương màu màu trắng lẫn với máu vương vãi khắp bầu trơi giống như mưa rải rác, khi đường đao được chém ngang thì ánh mặt trời chiếu xuống vào thân đao, phản xạ lại một tia sáng chói mắt, vừa vặn chiếu vào trong mắt của Triệu Ly Nông đang đứng ở phía sau anh cách đó không xa. Bất quá trong giây lát, tia sáng kia liền biến mất không còn tăm hơi. Đối phương sau khi chặt đứt thân tán lá, đao liền thuận thế cho vào trong vỏ, thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn sang. Tầm mắt Triệu Ly Nông rơi vào trên tay của người thanh niên, anh đeo một găng tay chiến thuật màu đen nửa ngón, những ngón tay thon dài đang cầm một khẩu súng. Lúc nãy sau khi anh nổ súng, gốc cây liền mất đi sức sống, rơi xuống đất, nhanh chóng khô héo. Trước sau còn có tiếng súng không ngừng vang lên, có người từ đoàn tàu khác khác phóng qua, trực tiếp đứng nóc, dùng súng bắn phá. Thanh niên trẻ tuổi nghiêng người, mặc dù có khăn che mặt che canh, cũng không thể che đi sống mũi cao thẳng tắp, ánh mặt trời chiếu trên gò má anh, có thể thấy rõ hàng lông mi phát ra ánh sáng màu vàng. Trên cánh tay anh có đeo huy chương, nguyên bản là hai chữ "Đặc công", bây giờ trên mặt đổi thành "Thủ vệ quân". "Là thủ vệ quân, chúng ta được cứu rồi." Hà Nguyệt Sinh thở phào một hơi Triệu Ly Nông im lặng quay đầu đối mặt với ánh mắt đăm chiêu của Hà Nguyệt Sinh, hai người nhìn nhau một lát, sau đó lại đồng thời lên tiếng. "Trạch tất." "Diệp Trường Minh!" Hai người nói xong, nghe được đáp án của đối phương cả hai liền thấy khó hiểu. Triệu Ly Nông chỉ biết là trạch tất là tên của cây mai dương cỏ mắt mèo, nhưng lại chưa từng nghe qua cái tên nào trong miệng của Hà Nguyệt Sinh. Trạch tất là một thực vật thân thảo, thuộc họ đậu, nó có bộ rễ lớn, thân sau khi bị gãy sẽ chảy ra nhũ tương màu trắng, thường mọc ở bên đường hoặc trên đất hoang, cô chưa từng gặp cây trạch tất nào to như thế, vừa nãy nhìn ở khoảng cách gần, nhìn thấy đặc điểm riêng biệt mới coi như xác nhận. Hà Nguyệt Sinh hiển nhiên không thèm để ý lời Triệu Ly Nông nói, cậu buông cánh tay của cô ra, đầu ghé vào bên tai cô nói nhỏ: "Không có mang súng trường, lại mang theo đường đao, nhất định là Diệp Trường Minh, lần này chúng ta may mắn có thể gặp được anh ta." Triệu Ly Nông giương mắt nhìn về bóng lưng cao lớn của người thanh niên phía trước đang rời đi, lập tức lại cúi đầu giơ tay xoa xoa mắt phải. "Tôi nghe nói..." Hà Nguyệt Sinh chú ý tới động tác của Triệu Ly Nông, đi vòng tới trước mặt cô xem xét, nhất thời kinh ngạc: "Mắt cậu bị làm sao thế?" Máu còn vương trên mặt của cô, khi nãy dùng tay lau qua, nhưng giờ lại giống như bột nhão, mắt phải có một mảnh đỏ sẫm, nhìn có hơi đáng sợ. "Máu văng." Triệu Ly Nông dùng ngón tay xoa xoa, máu trong nhãn cầu theo nước mắt sinh lý chảy ra ngoài. Nhãn cầu hơi đau nhức nhắc nhở cô rõ ràng, tất cả những thứ này đều không phải là mộng. "Xoa nhẹ thôi, phải dùng nước rửa qua một chút, để tôi giúp cậu đi tìm nước." Hà Nguyệt Sinh đánh giá bốn phía, đoàn tàu trước sau đều có thủ vệ quân, theo tiếng súng, cây to lớn lần lượt khô héo. Khắp nơi bốn phía khắp đều bừa bộn, không ít người đã lấy lại tinh thần, tụ tập cùng nhau, tựa hồ như vậy mới có thể tìm kiếm cảm giác an toàn. Tiếng súng dữ dội ở đoàn tàu phía trước không ngừng vang lên, sau đó năm chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng nhanh chóng chạy tới. Chiếc xe địa hình bọc thép đầu tiên đột nhiên phanh lại, ba chiếc xe khác ở phía sau dừng lại hai bên trái phải, vây nhốt chiếc xe ở chính giữa. "Quả nhiên là La Phiên Tuyết!" Hà Nguyệt Sinh kích động đụng vào Triệu Ly Nông bên cạnh. Chính là bởi vì con mắt không khỏe, Triệu Ly Nông lại vì việc mình đến một thế giới mới mà khó chịu im lặng hít một hơi, nỗ lực trấn tĩnh sự bối rối trong lòng, ngẩng đầu hướng về phía mấy chiếc xe địa hình bọc thép mà nhìn. Trên mấy chiếc xe đều có thủ vệ quân mặc đồng phục màu đen đang bước xuống, trang bị tư thái bảo vệ cô gái trẻ tuổi từ chiếc xe ở chính giữa kia bước xuống. Cô gái kia ngũ quan xinh đẹp, nhưng biểu hiện lạnh nhạt, cô ta có một mái tóc xoăn buông ở sau lưng, trên người mặt một chiếc áo khoác dài màu trắng, dưới chân là một ủng màu nâu nhạt, cô ta đeo một cái balo màu đen, trực tiếp đi tới phía cái cây to lớn khô héo kia thì ngồi xổm xuống trước, tiện tay đem tóc quăn tết lên, vài sợi tóc rối rải rác ở bên tai. Rõ ràng xung quanhh còn rải rác trước thi thể, nhưng cô ta lại ngồi xổm ở cây to này kiểm tra. Không có chút ảnh hưởng nào, bình tĩnh gọn gàng. Những hành khách còn lại đang co rúm đứng ở một bên sợ hãi không thôi, lộ ra ánh mắt sùng bái, ghen tị và khao khát. La Phiên Tuyết cũng không để ý đến những người xung quanh, cô ta lấy ra ống tiêm, dao và găng tay từ trong cái bao lô màu đen, bên cạnh có người quay video. Cô ta mang găng tay vào, cụp mắt dùng ống tiêm rút phần dịch phía trong ra, sau đó dùng đao nhỏ cắt thân cây cùng tán diệp, lấy mẫu bỏ vào trong ống nuôi cấy. Làm xong tất cả những thứ này, cô ta đứng dậy đi về hướng người thanh niên đang đứng cách đó không xa, đối phương đang trò chuyện cùng với trưởng đoàn tàu. Chờ bọn họ trò chuyện xong, La Phiên Tuyết mới nhìn về phía người thanh niên nói: "Là trạch tất, cây dị biến cấp C, tháng ba phần lớn thực vật đều tiến vào thời kì sinh trưởng, căn cứ bên đường núi cần phải phun nhiều thuốc phòng hộ." Người thanh niên nghe vậy đôi mắt hẹp quét nhìn về vào trong đám người, ánh mắt rơi trên một người, trong nháy mắt quay đầu lại, La Phiên Tuyết cùng trưởng đoàn tàu đứng bên cạnh cũng chưa phát hiện động tác của anh. Mắt phải của Triệu Ly Nông không được khỏe, đến cuối cùng không nhịn được cúi đầu xoa một cái, cũng không biết từng có một ánh mắt nhìn tới mình. "Đã sớm nghe nói Diệp Trường Minh là thủ vệ quân của La Phiên Tuyết." Trong đôi mắt phượng của Hà Nguyệt Sinh toát lên một niềm mơ ước."Không biết sau này chúng ta có thể trở thành một nghiên cứu viên giống như vậy hay không." Triệu Ly Nông nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, vì vậy cô không tỏ thái độ gì hay tiếp lời, chỉ có thể âm thầm ghi nhớ mấy cái danh từ này. Cô cúi đầu đánh giá bản thân mình, quần áo và vòng tay kỳ lạ, không biết thân thể mình có có phải là cũng thay đổi hay không. Vừa trải qua tất cả, Triệu Ly Nông không thể nào không nhận thức rõ ràng rằng cô hình như đã xuyên đến một thế giới mới, mà trong thế giới mới này có rất nhiều mối nguy hiểm so với thế giới của cô. "A, cậu đến từ căn cứ nào?" Hà Nguyệt Sinh ở bên cạnh đột nhiên hỏi han. Triệu Ly Nông bất động thanh sắc hỏi ngược lại: "Cậu ở đâu?" Hà Nguyệt Sinh nháy mắt: "Căn cứ số bảy, sau này nếu cậu muốn uống trà, cà phê hay gì đó có thể tìm tôi mua, tôi có phương pháp." Căn cứ số chín, Căn cứ số bảy... Thế giới này hẳn là ấn theo những con số mà gọi. Rõ ràng mới trải qua sinh tử, nhưng đối phương tựa hồ như đã bình tĩnh trở lại. "Bạn học Triệu, cậu đến từ căn cứ nào?" Hà Nguyệt Sinh vẫn như cũ chưa quên vấn đề lúc trước "Căn cứ trung ương." Triệu Ly Nông nhớ tới quảng cáo kia, thuận miệng bịa ra: "Tôi không có hạt giống." Hà Nguyệt Sinh kỳ quái liếc cô một chút: "Hạt giống ở Căn cứ trung ương đều ở trong tay La gia cùng với Đan gia, cậu tất nhiên không có rồi." La gia cùng Đan gia... Lại biết thêm một tin tức. Cách đó không xa mấy người thủ vệ quân đột nhiên xuất hiện kia sau khi xử lý xong bọn thực vật dị biến kia thì cũng nhanh chóng biến mất. Năm chiếc xe địa hình bọc thép đã khởi động, mang theo tiếng nổ vang rền quay đầu, vòng qua đầu đoàn tàu, một lần nữa ra đi, tựa hồ như chưa từng xuất hiện, chỉ có dấu vết bánh xe lưu lại trên đường đá mới có thể chứng minh bọn họ đã có tới. Bên này đoàn tàu trường đã bắt đầu triệu tập mọi người vào xếp hàng."Các tân sinh viên, xe cứu viện sẽ lập tức tới ngay, tất cả mọi người hãy xếp thành hai hàng chờ đợi." Đoàn tàu trưởng cầm máy phóng đại âm thanh hô to. Tân sinh viên? Triệu Ly Nông quay đầu nhìn bốn phía, quả nhiên người từ trên đoàn tàu bước xuống toàn bộ là người trẻ tuổi, cho nên cô hiện tại đến thế giới kỳ lạ này với bộ dạng tân sinh viên? Hà Nguyệt Sinh giơ lên tay trái, ngón tay phải lướt qua trên mặt đồng hồ màu bạc vuốt một cái, phía trên lập tức nhảy ra ánh sáng màu lam nhạt: "Năm nay cũng là xui xẻo, lại ở đường núi đụng độ với thực vật dị biến, còn chưa vào học đã có người chết, là một sinh viên nông thật sự rất nguy hiểm." Triệu Ly Nông theo đoàn người xếp thành hàng, nghe thấy Hà Nguyệt Sinh bên cạnh nói câu sau cùng, trong nháy mắt quay đầu nhìn về phía cậu, rốt cuộc thất thố: "Sinh viên nông học? !" Hà Nguyệt Sinh dừng ngón tay đang lướt trên màn hình, ngẩng đầu đánh giá Triệu Ly Nông từ trên xuống dưới: "Cậu chính là bị cha mẹ đánh ngất xỉu đem ném đến Căn cứ nông học số chín này phải không? Sao lại phản ứng mạnh như vậy chứ." Căn cứ nông học! Triệu Ly Nông chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, cha mẹ cô hi vọng cô rời xa nông thôn, thậm chí gọi cô là "Ly Nông". Hiện tại cô biết rồi, cái tên này có vấn đề, không có ba dấu chấm thủy. Bởi vì dây dưa dài dòng, vì thế hai đời của mình đều là mệnh điền!