Chương 17: Phòng thẩm vấn

Căn Cứ Nông Học Số Chín

Hồng Thứ Bắc 14-01-2024 17:11:09

Liên quan đến việc thực vật dị biến xuất hiện ở căn tin số một, đêm hôm qua đã sớm lưu truyền bên trong các diễn đàn, nhưng ai cũng không rõ tình huống cụ thể. Khang An Như vừa nói đến việc này, trong phòng học lập tức chấn động. Lại là thực vật dị biến cấp C. Đầu năm học bọn họ đã tận mắt nhìn thấy chúng trên đường núi của căn cứ, cũng biết rõ thực vật dị biến cấp bạc này đáng sợ đến cơ nào, huống chi trước đó không lâu giáo sư đã nhắc đến thực vật dị biến cấp C có thể cao đến hai mươi mét, cao bằng với ký túc xá của bọn họ. "Lần này thực vật dị biến cấp C đã làm ba người chết và hai người bị thương, sau đó đã bị thủ vệ quân bắn chết." Khang An Như nói xong câu đó sau, ánh mắt rơi vào Triệu Ly Nông ở phía cuối lớp, sau đó thu hồi ánh mắt, giơ tay mở ra màn hình ở phía sau, nói "Tiếp theo chúng ta sẽ xem lại video giám sát hôm qua ở căn tin số một, các em nên quan sát kỹ xem thực vật dị biến công kích như thế nào." Tất cả mọi người đều ồ lên! Đây là muốn cho bọn họ xem thực vật dị biến giết người như thế nào sao? Khang An Như mặc kệ sinh viên bên dưới có tâm trạng gì, trong mắt hoảng sợ như thế nào, trực tiếp trình chiếu video giám sát của căn tin. Cùng lúc đó, ở các lớp khác sự việc cũng diễn ra tương tự. Triệu Ly Nông ngẩng đầu, trong video giám sát, người ngồi ở bàn ăn chính là nam sinh đã chết đầu tiên vào tối hôm qua. Anh ta ăn không nhanh, thỉnh thoảng còn dùng quang não gửi tin nhắn, trên mặt vẫn mang theo nụ cười. Có lẽ video giám sát đã được xử lý trước, giọng nói của nam sinh được làm rõ, toàn bộ sinh viên trong lớp học đều có thể nghe được tiếng anh ta nói chuyện. "Cây đào tôi trồng hiện đã kết quả rồi, số lượng không ít, rất nhanh có thể thu hoạch." Nam sinh cười nói với người đối diện trong quang não: "Với thành tích này, sau khi tốt nghiệp tôi có thể sẽ trở thành một cán bộ trồng trọt." Cán bộ trồng trọt là mục tiêu cao nhất của tất cả sinh viên ở Căn cứ nông học số chín. Thời khắc này, hầu như tất cả sinh viên đều có thể đồng cảm với anh ta, rõ ràng anh ta sắp trở thành cán bộ trồng trọt, nhưng cuối cùng lại chết ở trên bàn ăn của căn tin, nơi an toàn nhất trong nội thành. Không có gì trớ trêu và đáng buồn hơn chuyện này. Khang An Như đứng trong góc tối phòng học, đang ngẩng đầu xem video giám sát cùng với các sinh viên bên dưới. Nam sinh cùng với người đối diện trên quang não một lúc rồi kết thúc, lúc này Ngụy Lệ và Triệu Ly Nông cùng bưng thức ăn đến, ngồi ở phía trước bên trái của anh ta. Người trong lớp Nông học ban C nhìn qua một chút liền nhận ra được Triệu Ly Nông, không ít người vô thức quay đầu lại nhìn cô. Ánh mắt Triệu Ly Nông vẫn nhìn vào trong video giám sát, không hề bị lay động, như thể không nhận ra những ánh mắt đó trong phòng học. Rất nhanh đã đến đoạn nam sinh buông đũa xuống, mở tách trà thủy tinh và chuẩn bị uống. Cho đến nay, vẫn chưa có người nào biết được thực vật dị biến này là xuất hiện từ đâu. Mãi đến tận khi nam sinh hơi ngửa đầu uống nước, lá bạc hà mới đột nhiên phát sinh dị biến. Bên trong phòng học trong nháy mắt tràn ngập tiếng thét chói tai, tiếng thở hổn hển, cùng với âm thanh ma sát do di chuyển chiếc ghế, thậm chí còn có âm thanh buồn nôn. Cảnh tượng như thế này. . . Bất luận trong lòng đã chuẩn bị tinh thần trước như thế nào, cho dù người đã từng nhìn thấy vẫn không thể chịu đựng nổi. "Mọi người phải xem cho kỹ!" Khang An Như vẫn đang im lặng thì quay đầu, mặt không cảm xúc nhìn đám sinh viên bên dưới: "Đây chính là bài học xương máu, thân là sinh viên nông học, nhất định phải thường xuyên cảnh giác đề phòng tất cả các loài thực vật, mặc dù chỉ là một chiếc lá ngâm ở trong một cái tách" "Nếu như coi nhẹ, cuối cùng mất đi chỉ có thể là tính mạng của chính mình." Trong video giám sát, cái chết của nam sinh vô cùng khó coi, chỉ có Ngụy Lệ và Triệu Ly Nông ở gần anh ta nhất phản ứng nhanh nhất, còn trong lúc mấu chốt lật tung bàn ăn để ngăn cản, tranh thủ được cơ hội mà chạy trốn, mà những người xung quanh hai người không kịp phải ứng thì phải chịu chết. Mãi cho đến thủ vệ quân xông vào bắn chết lá bạc hà dị biến, đoạn video giám sát lúc này mới trình chiếu xong. Khi màn hình tối đi, toàn bộ sinh viên trong phòng rốt cuộc mới thở phào một hơi, từ từ thư giãn. "Lần này, đã có sinh viên phản ứng rất nhanh nên có thể tự cứu mình một mạng." Khang An Như đứng trên bục giảng một lần nữa, cô ta không nhìn đến Triệu Ly Nông, nhưng bên dưới có không ít sinh viên lén lút liếc nhìn Triệu Ly Nông. Trong video giám sát, Triệu Ly Nông quả thực phản ứng rất nhanh, ngay khi tách trà thủy tinh trong tay nam sinh nổ tung thì cô đã đứng dậy, lúc lá bạc hà xuyên qua hộp sọ của anh ta thì Triệu Ly Nông đã nắm lấy tay Ngụy Lệ ở đối diện kéo cô ấy qua. Mà Ngụy Lệ ngồi cùng bàn đang quay đầu còn chưa kịp quay đầu lại. Chỉ trong vài giây, cô đã kéo Ngụy Lệ chạy đi, đồng thời lật đổ bàn ăn. "Trong các em, người có thể trở thành cán bộ trồng trọt hầu như không có." Khang An Như tàn nhẫn nhận xét tất cả các sinh viên bên dưới, nhưng lại không có ai phản bác: "Căn cứ nông học số chín không phải nơi từ thiện, từ khi các em đến nơi này báo danh nhập học, thì phải biết rõ nơi này là nơi nào." "Không có tiền, không mua nổi hạt giống, không được thủ vệ quân bảo vệ, nói cho cùng khi các em đến nơi này, cũng chỉ là một loại thí nghiệm khác của Căn cứ trung ương." "Từ Căn cứ trung ương đến Căn cứ nông học số chín, các em. . . bất quá cũng từ địa ngục này đi tới địa ngục khác." Khang An Như gằn từng chữ một: "Giả sử nếu may mắn, có thể bình an vượt qua bốn năm, cũng có người trở thành thợ trồng trọt, chí ít trong tương lai sẽ đủ ăn. Còn vận may không tốt. . . sẽ ở lại trong căn cứ này thậm chí cơ thể còn không được toàn thây." Bên trong phòng học yên lặng như tờ. Có rất nhiều người trong ban C hầu như cùng đường mạt lộ mới đến Căn cứ nông học số chín báo danh. Khoảng thời gian này bọn họ quá an nhàn, không cần phải lo lắng một ngày ba bữa, cũng không gặp phải thực vật dị biến, rất nhiều người đều sắp quên bọn họ đang ở trong hoàn cảnh nào. "Cho dù có tiền có thể thuê được thủ vệ quân bảo vệ, cũng không có thể bảo đảm hoàn toàn không xảy ra chuyện, thực vật dị biến rất khó lòng phòng bị." Khang An Như đem lời nói đến mức rất khó nghe, sau đó mới lại nói: "Chỉ có các em phải tự mình cảnh giác trong mọi thời điểm mới có thể cứu mạng của mình. Kế tiếp sẽ có mấy đoạn trong video, các em nên nhìn kỹ, quan sát thực vật dị biến biến hóa, tương lai vạn nhất nếu gặp phải, cũng có thể kịp thời phản ứng mà tránh được." Video lại tiếp tục được trình chiếu, không có đoạn nào mà không có máu tanh, mỗi đoạn đều là một hình ảnh ghê tợn. Bên trong phòng học không ngừng có âm thanh nôn mửa, đến khi tan học thì Triệu Ly Nông mới hồi thần, trong đôi mắt còn phảng phất video đầy màu máu. Khang An Như hiếm thấy không lập tức rời khỏi phòng học, cô ta chỉ vào Triệu Ly Nông: "Em đi theo cô." Hà Nguyệt Sinh bên cạnh có chút lo lắng nhìn Triệu Ly Nông: "Tôi ở đây chờ cậu." "Không cần, cậu cứ về trước đi." Triệu Ly Nông kéo ghế đứng lên: "Nhân tiện cậu nói với Đồng Đồng một tiếng." "Được.". . . Khang An Như gọi Triệu Ly Nông, dẫn cô vào một thang máy riêng, suốt chặng đường vẫn không mở miệng nói chuyện. Triệu Ly Nông nhìn lên dãy số từ từ nhảy lên cao, cũng không chủ động hỏi chuyện. Thang máy vừa mở, hai người đi ra ngoài, vừa lúc thang máy đối diện cũng mở ra, Ngụy Lệ cùng với một giáo sư khác từ từ bên trong đi ra. "Học muội!" Hai tay Ngụy Lệ đều bị bó lại thành hai tam giác cân treo lên cổ, trông hết sức kỳ quái, nhưng cô ấy hiển nhiên không cảm thấy như vậy, còn nháy mắt với Triệu Ly Nông. "Câm miệng!" Giáo sư đứng phía trước Ngụy Lệ quay đầu lại cảnh cáo cô ấy. "Vâng." Ngụy Lệ lập tức nghe lời. Triệu Ly Nông gật đầu với Ngụy Lệ, xem như là đã chào hỏi, trong lòng hiểu rõ mấy phần: có lẽ tìm các cô đến để tra rõ tình hình. Tuy nhiên, trình tự tra rõ tình hình so với suy nghĩ của Triệu Ly Nông nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hai người bị dẫn vào hai phòng riêng biệt, Triệu Ly Nông đi vào một gian phòng có tường lát gạch đen, bên trong chỉ có một tấm bàn thép dài và ba cái ghế, trên mặt bàn có đặt một cốc nước, trên bốn góc tường đều có camera, còn có thêm một camera ở cạnh bàn. Triệu Ly Nông nghĩ thầm, căn phòng này cực kỳ giống với phòng thẩm vấn mà cô đã nhìn thấy trong phim ảnh. Từ khi đến thế giới này, những thứ nên trải nghiệm, không nên trải nghiệm, cô đều trải nghiệm qua một lần. Khang An Như kéo một cái ghế đối diện với camera: "Ngồi đi, chờ một lát sẽ có người đi vào hỏi chuyện em, chỉ cần nói sự thật là được." Cô ta nói xong câu này thì đi ra ngoài, đóng cửa lại để Triệu Ly Nông một mình trong phòng. Sau khi Triệu Ly Nông ngồi xuống, cô liền cụp mắt không nhúc nhích, không chạm vào cốc nước trên bàn, cũng không nhìn xung quanh. Mãi đến khi cửa phòng bị đẩy ra lần nữa. Có hai người bước vào, một nam một nữ. Bọn họ lần lượt kéo ghế và ngồi xuống. Triệu Ly Nông giương mắt nhìn lại. Người phụ nữ bên trái khoảng bốn mươi tuổi, tóc búi cao tỉ mỉ, ăn mặc khéo léo, lúc đi vào mỉm cười với Triệu Ly Nông. Người đàn ông bên trái chừng ba mươi tuổi, tướng mạo không tính ôn hòa, một đôi mắt tam giác sắc bén, anh ta không phí lời, trực tiếp bật quang não phát video giám sát. Giống với video giám sát đã phát trong phòng học, chỉ khác là lần này lại có tiếng trò chuyện của cô với Ngụy Lệ. "Em đang nhìn gì đó?" Là giọng nói của Ngụy Lệ. "Không có gì, chính là. . ." Câu này là cô nói. Triệu Ly Nông có chút nghi hoặc: "Giáo sư, đây là?" "Chỉ muốn hỏi em tình huống lúc đó một chút." Người phụ nữ cười thân thiện, tận lực giải thích hết sức cặn kẽ: "Lần này Căn cứ số chín xuất hiện thực vật dị biến cấp C, chúng tôi phải làm báo cáo tổng kết, vì thế không thể bỏ sót chi tiết nào được." "Chúng tôi thông qua video giám sát nhận thấy hình như lúc ấy em đã phát hiện ra thứ gì đó." Người phụ nữ đẩy cốc nước trên bàn về phía Triệu Ly Nông: "Bạn học, em bây giờ có thể nói hết câu còn lại được không?" Triệu Ly Nông sững sờ: "Em. . . không nhớ ra được." "Cứ suy nghĩ cho kỹ, chúng tôi không vội." Người phụ nữ động viên cô. Triệu Ly Nông cau mày nhớ lại, một lát sau mới chậm rãi nói: "Em lúc đó muốn hỏi người nam sinh kia trong tách đang ngâm cái gì, em chưa từng thấy qua nên có chút hiếu kỳ." Người phụ nữ bóc búi nhìn chằm chằm cô một lát, rốt cuộc mới nói: "Thì ra là như vậy, vậy chúng tôi sẽ ghi nhận lại. Bạn học, em có thể đi trước." "Có thể đi rồi?" Triệu Ly Nông có chút mờ mịt, mãi đến khi người phụ nữ gật đầu lần nữa, cô mới chậm rãi đứng dậy rời khỏi phòng. Bên trong gian phòng. "Đã kiểm tra bối cảnh chưa?" Người phụ nữa búi tóc hỏi người đàn ông bên cạnh. "Đã kiểm tra rồi, thuộc gia đình bình dân ở Căn cứ trung ương, gia đình đơn thân, tất cả đều bình thường." Người đàn ông gửi tư liệu cho người phụ nữ búi tóc. "Nếu như vậy, ghi chép cứ lưu lại đi, sau đó tổng kết báo cáo." Người phụ nữ đứng lên, thở dài một hơi: "Ai có thể nghĩ rằng lá bạc hà ngâm trong nước, mấy ngày không vứt lại xuất hiện chuyện như vậy." Cà phê, lá trà đều là thứ hàng xa xỉ, lá bạc hà ngâm nước lạnh được xem như là loại thức uống rất phổ biến, vừa rẻ lại sảng khoái. Khi ấy người uống lá bạc hà ngâm nước ở căn tin số một chỉ có người nam sinh kia. Nhưng chỉ có anh ta cảm thấy lá bạc hà ngâm nước vẫn có hương vị, nên không vứt đi, dẫn đến việc lá bạc hà mọc ra rễ, nửa chừng còn vô ý đổ thêm nước nóng vào. Đại khái là do nhiệt độ cao kích thích lá bạc hà, dẫn đến dị biến. Tất cả những nội dung này là do suốt đêm qua căn cứ điều tra ra được, vô cớ khiến người ta thổn thức. . . . "Học muội, chờ chị với!" Ngụy Lệ từ trong gian phòng khác đi ra, gọi Triệu Ly Nông đang tiến vào thang máy: "Cùng nhau xuống đi." Triệu Ly Nông bất động thanh sắc bước sang một bên, kề sát vào vị trí bên trong thang máy, không ai phát hiện phía sau lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi. Ngay ở trước mặt nhiều camera giám sát như vậy mà nói dối, cô đây vẫn là lần đầu tiên. Chỉ là một câu nói mà thôi, lại phải bị đem ra thẩm vấn. Mặc dù người phụ nữ đối diện tươi cười thân thiện, Triệu Ly Nông cũng không dám tiết lộ, nếu không có lai lịch bối cảnh phù hợp, không biết khi cô nói ra sự thật sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Huống hồ, lúc đó cô cũng chỉ nhìn thấy lá bạc hà bén rễ, cũng không phải là dị biến, xác thực không biết chuyện gì. Nhưng những người trong căn cứ này lại quá nhạy bén như vậy. Triệu Ly Nông nghĩ sau này cô nên cẩn thận hơn, không thể làm lộ sơ hở.