Mỗi ngày luôn có những chuyện mà chúng ta không ngờ tới xảy ra, ví như lần tuyển dụng này chẳng hạn, phát đi hơn 2000 tin nhắn, cuối cùng chỉ có chưa tới 30 tới phỏng vấn, bọn họ được tập trung hết vào phòng hội nghị.
Giống như bách tính bình dân vào nhà quan lớn, môi trường làm việc sáng sủa sạch sẽ, những khu làm việc được ngăn cách với tạo hình đặc biệt, cách cửa kính có thể nhìn thấy màn hình vi tính cao cấp sáng chói mắt, đều làm những người ứng tuyển bất an.
Chứ còn sao nữa, công ty người ta càng chính quy, cấp bậc càng cao thì hi vọng được tuyển càng thấp.
Hơn nữa rõ ràng là bọn họ chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh, hai mươi tám người, số thừa cân béo phì chiếm quá nửa, tên nào tên nấy má sệ ra, hai mắt lờ đờ, làm người ta đoán có phải là biểu hiện của việc thức đêm dài ngày gây ra không? Lác đác cũng có vài người ăn mặc chuẩn chỉnh đấy, nhưng mà lại lấm la lấm lét, trông chẳng có tí tự tin nào ...
Phải rồi, vậy mà có ba cô gái, một quá béo, giống như nha đầu ngốc ở lỳ trong nhà, một thì quá nhỏ, xinh xắn lắm, nhưng trông như học sinh vậy, còn mặc nguyên đồng phục trường, chẳng biết có phải đi nhầm chỗ không ... Có một cô gái giống mỹ nữ công sở đấy, nhưng mà vừa mới mở mồm ra thì cả hám răng xộc xệch làm mấy chàng trai nhìn trộm bị kích thích tới hoóc-môn nam giới ngừng hoạt động thôi.
Chỉ một câu thôi, thảm vô cùng.
Cảnh Bảo Lỗi là người tới sớm nhất, cũng quan sát rõ ràng nhất, bao nhiêu người thế này đừng nói đơn vị tuyển dụng không nhìn trúng, chính hắn cũng chẳng vừa mắt ai hết. Không phải quá béo, đến cả hình tượng cơ bản nhất cũng chẳng có thì cũng là không có tí kinh nghiệm nào, chút tự tin đi xin việc cũng không có.
À, cũng có đấy, vừa có một người vội vàng đi vào, áo sơ mi lam, quần âu thẳng, cánh tay lộ ra ngoài thấy rõ cơ bắp, mặt ngăm đen, dáng đi thẳng tắp, chớp mắt đã thu hút ánh mắt hâm mộ của một đám trạch nam. Y đi thẳng tới hàng cuối cùng ngồi xuống, rõ ràng hưởng thụ hơi mát từ máy lạnh phả ra ở cuối phòng, nới lỏng cổ áo lau mồ hôi.
" Tôi nhận ra cậu." Cảnh Bảo Lỗi nhích hai chỗ, ngồi gần thanh niên đó:
Nghe giọng như con gái, thoạt nhìn cũng giống con gái, nhưng mà ăn mặc thì khẳng định là nam rồi, Cừu Địch giật cả mình, tuyên bố thẳng thừng:" Đừng tới gần, tôi không có sở thích đó đâu."
Bị hiểu lầm như thế chẳng phải lần đầu nữa, Cảnh Bảo Lỗi chẳng giận:" Tôi cũng thế, tôi biết cậu thật mà, cậu là người giao hàng, đúng không? Tôi làm việc ở phòng kinh doanh khu Huệ Phường, cậu đã từng giao tờ rơi và di động."
" Đúng thế, sao tôi không nhớ cậu nhỉ?" Cừu Địch nói thế chứ làm nghề giao hàng, tiếp xúc với quá nhiều người, trí nhớ tốt tới mấy cũng chẳng nhớ được:
" Tôi bình thường quá mà, đâu đặc biệt như cậu chứ, số tờ rơi chúng tôi đặt nặng như thế, vậy mà cậu trực tiếp dùng tay đi bộ lên bốn tầng, làm chủ nhiệm phòng kinh doanh nhìn mà trố mắt, quay sang mắng chúng tôi ... Nhìn con nhà người ta làm việc kìa, xem lại bản thân cô cậu đi, kém xa tít tắp ..." Cảnh Bảo Lỗi nhớ lại ngày hôm đó coi như chuyện vui kể cho Cừu Địch, trực giác nói với hắn chàng trai phương bắc này là người thoáng đạt, hào sảng, dáng vẻ thật thà ấy khiến người khác gặp một cái là thấy thân thiết:
" Đừng nói chuyện đó nữa, làm trâu làm ngựa ấy mà, tôi bốc phét với người khác, công ty tôi có chi nhánh khắp cả nước, không dám kể tôi là người giao hàng." Cừu Địch tự trào:
Cảnh Bảo Lỗi đưa tay ra:" Như nhau mà thôi, tôi nói với trong nhà là tôi làm nghề liên quan tới công nghệ thông tin, không nói mình bán di động ... Làm quen nhé, tôi là Cảnh Bảo Lỗi."
" Cừu Địch!" Cừu Địch bắt tay hắn, dân cùng khổ gặp nhau, nụ cười hết sức chân thành:
Người trẻ tuổi luôn dễ làm quen như vậy đấy, hai người chưa từng quen biết, chỉ trò chuyện vài câu, càng nói càng thân thiết. Té ra đều là thất nghiệp cho nên mới tới đây thử vận may, té ra cả hai đều thấy công ty này cấp bậc quá cao, không hi vọng mấy, té ra cả hai đã tính tới chuyện sau khi rời nơi này rồi. Cừu Địch nói, nếu thực sự không được thì tới công ty giao hàng khác thử vận may, dù sao cái nghề đó tiêu chuẩn thấp, dựa vào hàng được giao tính lương, chịu khó là có tiền.
Đang bàn bạc thì người cối cùng tới, một chàng trai vừa cao vừa gầy, mặc áo thun kẻ ngang, vội vội vàng vàng đi vào, thiếu chút nữa thì vấp ngã, khiến mọi người bật cười. Lại nhìn tướng mạo người anh em này, đầu tỏi mặt ngựa mũi hếch, đã thế còn có đôi răng nanh, thực sự là quá có khí chất của nhân vật hoạt hình. Đám trạch nam bị tướng mạo rất sáng tạo ấy làm sửng sốt, sau đó cười khùng khục.
Lại gặp người quen nữa, Cừu Địch vui mừng vẫy tay:" Tam Nhi! Lại đây."
" Ê, Cừu Địch, chà chà." Bao Tiểu Tam mừng rỡ, lật đật chạy tới hàng cuối cùng, ngồi ngay xuống bên cạnh Cừu Địch, thân thiết hỏi:" Chà chà, tới hơn nửa năm rồi không thấy mày, mày đi đâu thế?"
" Tao đi phượt ở linh tinh thôi, đến tháng tư về thì mày đi mất rồi." Cừu Địch vui vẻ nói, quay sang định giới thiệu cho Cảnh Bảo Lỗi:" Đây là ..."
Chưa nói hết thì phát hiện Cảnh Bảo Lỗi hai mắt tóe lửa nhìn Bao Tiểu Tam, bộ dạng như hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta vậy. Bao Tiểu Tam cũng nhận ra Cảnh Bảo Lỗi rồi, giật nảy mình xô ghế suýt bỏ chạy.
Cừu Đình không hiểu gì cả, vẫy vẫy tay trước mặt hai người:" Ê làm sao vậy, sao nhìn hai người như từng gian díu với nhau thế."
" Đúng là từng có." Bao Tiểu Tam khẩn trương đáp:
" Chuyện gì?" Cừu Địch hỏi:
Cảnh Bảo Lỗi tức ói máu chỉ Bao Tiểu Tam, nếu không phải đây là công ty tuyển dụng, hắn đã xông tới đập chết thằng này:" Hắn chính là thằng hôm qua phá đám điểm tiêu thụ của chúng tôi, hại tôi phải vào đồn công an nửa ngày trời."
Chuyện đó vừa xong hai người ôn nghèo kể khổ đã nói rồi, Cừu Địch kinh ngạc:" Được lắm Tam Nhi, mày giỏi rồi, dám đi tập kích cảnh sát à? Đi làm ăn mày là do cuộc sống bức ép, đi làm lưu manh thì là lỗi của mày rồi."