Cừu Địch cũng thấy Bao Tiểu Tam nói chuyện quá thô tục, chẳng giữ ý tứ gì cả, bực mình quét chân một phát, ghế nghiêng đi, Bao Tiểu Tam ngã lăn quay ra đất, hắn chẳng hề tức giận, cứ thế ngồi bệt dưới đất vừa ăn vừa cười:" Bọn mày không ăn thì tao ăn ... Bảo Ngốc, mày trừng mắt với tao cái gì? Nếu không có tao, hôm nay làm sao mày được xem cảnh nóng."
Cảnh Bảo Lỗi cũng không nhịn được nữa, vươn chân ra đạp Bao Tiểu Tam một phát, giữa hai người bọn họ hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Cừu Địch phản ứng rất nhanh, kinh ngạc hỏi:" Không phải chứ, vận may bọn mày tốt số thế, gặp được dã chiến cơ à? Xem cảnh nóng trực tiếp luôn?"
" Ừ, một đực một cái, chơi nhau tưng bừng luôn." Bao Tiểu Tam cười hềnh hệch:
Cừu Địch không tin thằng này, nhìn sang Cảnh Bảo Lỗi. Cảnh Bảo Lỗi có văn hóa hơn nhiều, nói như đọc thơ:" Lấy trời làm màn lấy chiều làm đất, tận tình buông thả, cảnh tượng ấy làm người ta huyết mạch căng phồng."
Cừu Địch nghe tới ngẩn người, thực sự có chút không dám tin, cái nơi này ngay cả một cánh rừng ra hồn cũng không có, sao có thể tác chiến dã ngoại được, liều thật!
Bao Tiểu Tam móc di động ra:" Tao quay phim lại rồi, muốn xem không?"
" Muốn!" Cừu Địch gật đầu ngay, tất nhiên là muốn xem rồi, làm gì có thằng con trai nào từ chối được cơ chứ, ở cái nơi chim không buồn ỉa này, chỉ có món giải trí đó thôi:
Bao Tiểu Tam đưa di động cho Cừu Địch, Cừu Địch nóng lòng mở thư mục lưu trữ file multimedia, kiếm video quay hôm nay, mở ra. Video vừa được phát một cái, Bao Tiểu Tao và Cảnh Bảo Lỗi đồng loạt cười phá lên, Cừu Địch tức tối cho mỗi thằng một đá, ném di động trả về.
Trong video, một con lửa cưỡi trên một con lừa khác, đang ngửa đầu lên cao kêu, hì hục làm cái chuyện kia, đúng là dã chiến, đúng là màn trời chiếu đất ...
Bị thằng ngốc lừa rồi, kệ bọn họ cười, Cừu Địch hậm hực nằm xuống, y thấy, chuyến hành trình điều tra thương vụ này có mấy thằng không nghiêm túc, sớm muộn cũng đi vào ngã rẽ.
Ở bất kỳ sự kiện nào, hoặc ở bất nơi nào, nếu như tìm được thú vui thì thời gian trôi qua sẽ rất nhanh.
Đúng như Cừu Địch dự liệu, điều tra của họ họ đi vào ngã rẽ, nhưng y không ngờ được rằng, mình cũng đâm đầu luôn vào cái ngã rẽ ấy.
Khi bọn họ tới trấn Truân Binh thì gặp đúng mùa cao điểm quay phim trong năm, Cảnh Bảo Lỗi thì đẹp một cái quá đáng, Bao Tiểu Tam lại xấu một cách cá tính, hôm sau đi ăn sáng bị Hách Lai Vận tóm được, thế là đưa đi luôn. Đi làm gì? Đóng phim chứ còn làm gì nữa, nhân thủ của bọn họ thực sự thiếu hụt, đám nam nhân ở trấn Truân Binh này thuần một loại vai u thịt bắp, diễn viên quần chúng cũng cần dòng máu mới chứ.
Cừu Địch thì khỏi nói rồi, hình tượng quá tuyệt luôn, y chỉ kém diễn viên ở một điểm ... Đếch biết diễn!
Thế là ba người cứ thế hồ đồ kéo vào đội ngũ diễn viên quân chúng, diễn vài lần, diễn ra thú vui rồi.
Ống kính thứ nhất: Bao Tiểu Tam toàn thân y phục rách rưới, dẫn một cái xe lừa, vai diễn của hắn là một xa phu thập niên 30, lên hình được hai giây. Đoàng đoàng, tiếng súng vang lên, Bao Tiểu Tam ôm ngực, máu tươi chảy ròng ròng qua kẽ ngón tay, hắn đau đớn ngã xuống đất.
Đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ, hô CUT, sau đó rống vào mặt thư ký trường quay:" Nghỉ năm phút rồi làm lại, nét mặt chưa chuẩn, giảng giải cho hắn kiểu gì thế, hắn là dân chạy nạn, có thứ chạy nạn nào mà ưỡn ngực ngẩng đầu như thế không hả?
Hình tượng thì giống, khí chất thì không giống, phó đạo diễn trút giận lên Bao Tiểu Tam, lấy khấu trừ tiền cơm hộp ra đe dọa, Bảo Tiểu Tam vâng dạ luôn mồm. Trong thời gian chờ đợi chuẩn bị lại hiện trường để quay, Bao Tiểu Tam vô tình liếm ngón tay, í, cái thứ "máu" này làm sao mà lại ngọt quá vậy? Bao Tiểu Tam nhìn quay thấy một chai "máu" chuẩn bị cho vào túi, thế là hắn mở nắm chai nếm thử, sau đó chép miệng, càng thử càng thấy ngọt chứ lị.
Thế là chẳng mấy chốc liền xảy ra chuyện, chuẩn bị đạo cụ, thư ký trường quay tìm kiếm loạn cả lên không thấy, tức giận la hét:" Nước đường tôi pha đâu rồi?"
Chẳng ai lên tiếng, sau đó hắn phát hiện ra cái mồm đỏ như máu của Bao Tiểu Tam, ba máu sáu cơn nổi lên đuổi đánh, Bao Tiểu Tam co cẳng chạy, người khác đuổi giúp, thế là loạn cả đoàn làm phim ... ...
Ống kính thứ hai: Cừu Địch lại thay một bộ trang phục mới, ngông nghênh vác trên vai khẩu súng trường Hán Dương Tạo - Hanyang 88, toàn thân áo vải thô, quay ngoại cảnh cách phim trường 5 km. Nhân vật: Thổ phỉ!
Kết cục của bọn phản diện không bao giờ tốt đẹp, chặn đường cướp của bị một hiệp khách hai tay hai súng bắn gục. Lại còn là câu chuyện cũ tới nát ra, anh hùng cứu mỹ nhân. Hiệp khách sau khi hạ được thổ phỉ cùng với cô gái xinh đẹp tình chàng ý thiếp nhìn nhau. Hiện trường quay phim im phăng phắc, vì thúc đẩy cảm xúc, nam nữ chính chắc chắn phải đối thoại, nam chính vửa mở miệng không ngở là cái giọng Hong Kong lơ lớ: Chị thật là xinh đẹp. Nữ chính càng độc đáo, đôi mắt tình tứ hỏi lại: Muốn tán tỉnh tôi thì nhanh lên!
Dù thế nào cũng chẳng sao, có thu âm đâu, nhưng "cái xác" Cừu Địch nằm ngay gần đó không chịu được, phụt một phát, hai tay bịt vết thương còn chạy máu, cười tới toàn thân ngọ nguậy như sâu.
Cười rất lâu mới mở mắt ra, có chuyện rồi, nam nữ chính cùng một đám thổ phỉ thêm vào tổ quay phim, đạo diễn, đạo cụ, thư ký trường quay nhìn y chằm chằm.
Hỏng mất cả cảnh quay, lãng phí mất bao nhiêu tình cảm, đạo diễn nổi điên giống thổ phỉ hơn thổ phỉ, chỉ tay một cái, người ào ào xông lên, Cừu Địch bò dậy chạy như bay ...
Ống kính thứ ba: Cảnh Bảo Lỗi đội mũ nỉ, buộc tạp dề, làm hỏa kế ở tiệm bánh bao Trần Ký.
Lời thoại của hắn chỉ có hai câu, khách quan ăn gì và tới đây!
Đừng nghĩ đơn giản, một ngày nói hai câu này ba mươi tám lần, bê khay chạy từ bếp ra tới tám mươi chuyến, bê tới mức bánh bao bốc mùi chua rồi. Kinh khủng hơn nữa là miệng bị lở một chỗ lớn. Tiếp đó hắn sống chết không chịu diễn vai có lời thoại nữa, khi làm tiểu thương lẫn lộn trong đám đông đi qua đi lại, vờ vịt làm động tác chào mời khác, khi thì đóng người qua đường vừa đi vừa ngó nghiêng như thằng ngớ ngẩn. Hoặc là giống Cừu Địch, Bao Tiểu Tam, nằm trên mặt đất làm xác chết.
Chân lý rút ra, làm xác chết dễ kiếm tiền nhất.