" À, đó là đại học tư, người trẻ tuổi nên thực tế một chút, đừng theo đuổi những thứ lòe bịp thiên hạ này, không hay đâu." Nam giới duy nhất trong số ba người tuyển dụng, chủ quản Lý tuổi trên bốn mươi điều chỉnh lại nét mặt, nghiêm túc răn dạy:
Bao Tiểu Tam nghiêm túc phản bác:" Đại học tư vẫn là đại học chứ, đại học chính quy cũng có thằng ngốc, hơn được gì ai?"
Phía dưới sững sờ, cãi nhau với người tuyển dụng luôn à? Đường Anh không biết nói gì, Lữ Thiên Tư nổi giận, loại người gì thế này tới ứng tuyển hay tới gây sự, bà chị này nóng tay trực tiếp phất tay:" Được rồi, không cần phải giới thiệu nữa, chúng tôi đã nắm được tình hình của cậu, cậu đi được rồi đấy."
Người ta đuổi khách rồi, Bao Tiểu Tam cũng chẳng thất vọng, có điều hắn tới đây là vì việc khác, kỳ vọng hỏi:" Không phải là còn bao cơm à?"
Phía dưới rộ lên, Lữ Thiên Tư cho rằng tên này cố ý, tức tới suýt ngạt thở luôn, chủ quản Lý thì biết gặp phải thằng đầu óc có vấn đề rồi, khách khí nói:" Nếu như đường đi quá xa, buổi trưa công ty có phát vé cơm, có điều bây giờ mời cậu ra ngoài cửa đợi."
"Ừ, thế con được." Bao Tiểu Tam được thông tin xác thực, nghênh ngang ra ngoài, như vừa mới trúng tuyển vậy:
Đường Anh hít thở sâu mấy lần mới ổn định được tâm tình, vốn vì nhận được lệnh loại hết những người này nên trong lòng cô có chút áy náy, giờ mất hết sạch rồi, tiếp theo cô sẽ dùng những lời lẽ ác độc nhất, vô tình nhất đuổi tất cả những người này đi.
" Người tiếp theo, Tôn Hoán Siêu." Lữ Thiên Tư đọc tên:
Một nam thanh thiên béo tốt ngồi ở hàng đầu đứng dậy, trời nóng như thế mà còn chơi nguyên một bộ vest, thắt cà vạt, giới thiệu tốt nghiệp Đại học nông nghiệp Tây Bắc, kinh nghiệm công tác thì khỏi nhắc tới nữa, đi vận chuyển chậu hoa cho người ta ở chợ hoa.
Hỏi sở trường, hắn nói biết sắp xếp chậu cảnh. Hỏi kiến thức của hắn về nghề điều tra thương vụ, hắn nói không hiểu lắm nhưng sẽ nỗ lực học tập, nói tha thiết như đang kể câu chuyện ái tình đau thương, rồi hắn kể chuyện tình yêu của mình thật. Không ngờ hắn có bạn gái đang học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh, vì thế mà hắn chạy tới đây, nhưng do chuyên ngành là nông nghiệp, nên đi xin việc bị từ chối không biết bao nhiêu lần.
Có điều kết quả lần này vẫn thế, đợi hắn nói xong, Đường Anh mặt lạnh tanh nói:" Xin lỗi, công việc này không hợp với anh, anh có thể đi rồi ... Người tiếp theo, Hậu Hải Long."
Tôn Hán Siêu như cà gặp sương đầu cúi gằm, lê bước chậm chạp, đi từng bước từng bước một, đợi bên tuyển dụng đổi ý, nhưng quay đầu mấy lần nhưng chẳng còn ai để ý nữa. Người tuyển dụng thì đang hỏi người ứng tuyển tiếp theo, người ứng tuyển thì mừng rỡ, bớt một người là thêm một cơ hội.
Hắn lưu luyến thế nào, chẳng một ai để ý.
" Người tiếp theo ... Hoàng Minh Phi." Đường Anh làm việc nhanh gọn, lại xử lý xong một người tốt nghiệp Kỹ thuật sinh học, loại mọt sách này trong mắt cô có tới nhà hàng xin việc thì cũng chỉ làm nhặt rau rửa bát:
" Người tiếp theo ... Vương Đạt!" Lữ Thiên Tư cũng xử lý một người, chưa tới một phút, ai bảo bị ngọng, nói còn chẳng rõ:
" Người tiếp theo ... Trương Quốc Khanh." Chủ quản Lý cũng đuổi thêm một, điều kiện của người này khá lắm, nhưng tuổi thì hơi cao, gần ba mươi rồi mà vẫn làm công trong trung tâm vi tính, hắn còn thấy tiếc:
" Người tiếp theo ..."
" Người tiếp theo ..."
Hết người này tới người khác bị đuổi đi ngang với tốc độ nhổ củ cải, mắt thấy đã loại bỏ quá nửa, Cừu Địch và Bảo Cảnh Lỗi trao đổi ánh mắt, bọn họ đã nhận ra chuyện bất thường, nhưng mà không nói chính xác được bất thường ở chỗ nào.
" Sao tôi cảm thấy mấy người này đáng ghét như thế chứ!" Cừu Địch nhỏ giọng nói: " Định chơi nhau à, cậu thấy thế không?"
" Ừ, cứ như không phải muốn tuyển người mà là cố ý bới móc đuổi đi, chúng ta tới uổng công rồi." Cảnh Bảo Lỗi có chút buồn bã:
" Cũng không phải uổng công đâu, không phải Tiểu Tam nói rồi à, còn bao ăn." Cừu Địch mắt nhìn chằm chằm ba người tuyển dụng mỉa mai, tuy cũng đoán được cơ hội không lớn, nhưng đã tới đây rồi, ít nhất cũng hi vọng có cơ hội thể hiện gì đó chứ, thế này là sao, định trêu đùa người ta chắc:
" Người tiếp theo ... Cừu Địch!" Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy Đường Anh gọi tên:
Phỏng vấn còn là để kiểm tra ngoại hình người ứng tuyển, nếu như hôm nay mà có người nào có bề ngoài khiến người tuyển dụng hài lòng thì chính là chàng trai trước mặt.
Một gương mặt đường nét rắn rỏi, góc cạnh rõ ràng, đứng đó tạo cho người ta cảm giác như bộ đội đứng gác vậy, mặc dù da hơi đen chút, nhưng ánh lên sắc thái khỏe khoắn. Ba người tuyển dụng nhìn thấy Cừu Địch thầm khen ngợi, hình tượng này đem so với mấy diễn viên trường phái nam tính trên truyền hình cũng chẳng hề kém cạnh.
" Giới thiệu bản thân đi." Đường Anh không ngờ giọng hòa hoãn hơn:
" Có khác biệt gì sao?" Cừu Địch đưa ra câu hỏi kỳ quái:
" Cái gì?" Đường Anh không hiểu lắm:
" Bất kể tôi giới thiệu bản thân như thế nào, đoán chừng kết quả cũng như nhau thôi, không phải các vị đều biết lý lịch của tôi rồi sao? Lặp lại lần nữa cũng có ý nghĩa gì không? Dù sao thì các vị cũng đuổi đi không khách khí mà." Cừu Địch giọng bình tĩnh nhưng không hề che giấu mùi thuốc súng trong đó:
Lời của Cừu Địch liền được những người khác hưởng ứng, phía dưới xôn xao không ngớt, đâu phải trên đời toàn người ngốc, bọn họ nhận ra rồi.
Cừu Địch quay lại nhìn đám anh em cùng khổ giống mình, ra hiệu cho họ im lặng, quay đầu lại nói:" Người thứ tư, người thứ sáu, cùng với cả cô gái vừa mới bị loại, tôi thấy điều kiện của họ khá tốt, nhưng các vị không cho cả cơ hội thử việc đã nói rõ vấn đề rồi. Tôi còn không bằng bọn họ, cho nên các vị có thể nói với tôi có thể đi rồi, tiết kiệm thời gian cho đôi bên."