Chương 24: Tha hương kỳ ngộ. (2)

Thương Hải Điệp Ảnh

Thường Thư Hân 13-05-2024 16:46:00

" Đương nhiên là có rồi, nơi này được đầu tư những mấy trăm triệu đấy, không biết bao nhiêu bộ phim truyền hình lẫn điện ảnh được quay ở đây rồi." Quản Thiên Kiều vừa nói vừa xốc cái ba lô hai quai, gọi mọi người đi, rất có dáng dấp người đứng đầu: " Chúng ta lên đường thôi." Cảnh Bảo Lỗi vừa xem di động vừa đi theo Quản Thiên Kiều, còn lẩm nhẩm ôn bài:" Theo như Hướng dẫn cấp tốc làm gián điệp, chuyện đầu tiên phải làm là hòa nhập vào hoàn cảnh của bên thứ ba, tiếp đó tìm hiểu kỹ càng giao thông, ẩm thực, ăn ở, tài chính, trị an xung quanh mục tiêu, cố gắng thâm nhập tiếp xúc ... Nhưng mà chuyện này khó lắm, nhìn một cái là người ta biết ngay chúng ta là dân ngoại lai rồi." " Cậu ngày đầu ra ngoài làm công đấy à? Nơi này thiếu cái gì chứ riêng dân ngoại lai là không thiếu." Cừu Địch tới giờ mới lên tiếng: Quản Thiên Kiều cười tiếp lời:" Đúng thế đấy, căn cứ vào tài liệu sơ bộ mà chúng ta thu thập được, diễn viên quần chúng có đăng ký ở đây hơn 800, diễn viên phụ cũng có hơn 200, nếu chẳng phải vì ở nơi này chưa quay ra được một bộ tinh phẩm nào thì đã sớm thành một trong mười phim trường lớn nhất toàn quốc rồi." Cảnh Bảo Lỗi bĩu môi, không khoe ra sự vô tri của hắn nữa. Bao Tiểu Tam tỉnh ngủ hẳn, cơn hâm nổi lên, khoác vai Cảnh Bảo Lỗi cảm khái nói:" Hôm qua tao lên mạng bổ xung kiến thức gián điệp, có tâm đắc lắm, mày muốn nghe không?" " A, chịu khó quá nhỉ, kể xem nào! Tìm hiểu được gì rồi?" Cảnh Bảo Lỗi tò mò hỏi: " Tao đã xem phim 007, Mr Bean và phim của Tom Cruise." Bao Tiểu Tam đắc ý khoe: Quản Thiên Kiểu đang đi liền bị vấp loạng choạng mấy bước mới đứng vững, Cừu Địch thì biết quá rồi, với trình độ của Bao Tiểu Tam, đọc thế quái nào được tài liệu, cùng lắm là xem vài bộ phim, cười nói:" Thế có tâm đắc gì?" " À, tâm đắc hả, làm gián điệp quá ngầu luôn, xe sang đi thoải mái, kẻ xấu giết vô tư, tiền thì tiêu mệt nghỉ, lại còn gái nữa! Úi dời ơi, lại còn là các em gái đủ chủng tộc nữa chứ, nhìn thôi mà đã thèm rồi!" Bao Tiểu Tam chép miệng làm Cảnh Bảo Lỗi sợ hãi chạy mất, nói xong tâm đắc, hắn càu nhàu:" Nhìn chúng ta xem, đi xem bus, gặm bánh mì, gián điệp cái quái gì chứ, phải gọi là tiện điệp, tiện trong ti tiện, hạ tiện, đê tiện." " Thế sao mày còn tham gia?" Cừu Địch cười hỏi: " Chẳng qua là không còn chỗ nào để đi thôi, đến nửa đường là hối hận rồi." Bao Tiểu Tam làu bàu: " Hối hận thì anh về đi, có ai trói anh đâu." Quản Thiên Kiều quay đầu lại nói: " Hì hì, anh nể mặt em nên mới tới đấy, chứ nếu chỉ có hai thằng kia thì anh đi làm quái gì!" Bao Tiểu Tam vênh mặt lên, bước tới đi sóng vai với Quản Thiên Kiều, tên này xưa nay không hiểu khéo léo là cái gì, lập tức đổi vị trí, đẩy Cừu Địch sang một bên, như sợ người khác tiếp cận Quản Thiên Kiều vậy: Cảnh Bảo Lỗi tự biết thân biết phận, đi chậm lại vài bước đứng cùng Cừu Địch, hắn có gương mặt xinh đẹp biểu cảm phong phú, khiến cho hắn bị Bao Tiểu Tam trừng mắt uy hiếp không biết bao lần. Có câu nam nữ phối hợp, làm việc không mệt, thực ra nam nữ phối hợp còn có một hậu quả gọi là: Phiền tới cả đống. Ví như Quản Thiên Kiều, cái bộ dạng nhỏ nhắn xinh xắn đó chỉ là bề ngoài thôi, cô bé này tính cách hiếu thắng, hơn nữa lại còn cứng đầu ngoan cố. Nói chuyện bình thường cô nàng này không chịu nghe đâu, đã thế lại thêm Bao Tiểu Tam bảo sao nghe vậy, nhìn đi, Bao Tiểu Tam từ bỏ kế hoạch bỏ trốn, cam tâm tình nguyện làm cái đuôi nhỏ rồi. " Này, không phải Tam Nhi có ý đồ với Thiên Kiều chứ?" Cảnh Bảo Lỗi hỏi Cừu Địch: " Không phải cậu ta tự nói rồi đấy à, cậu ta là thứ tiện điệp, ti tiện, hạ tiện, đê tiện." Cừu Địch nửa bực mình nửa buồn cười đáp: Cô gái dám một mình bươn chải ở thủ đô có ai là không chí cao hơn trời, cho dù bọn họ mệnh mỏng như giấy. Cảnh Bảo Lỗi lại nhìn Quản Thiên Kiều đi phía trước, nhận ra cô gái nhỏ mặc trang phục du lịch thoải mái, quần vải áo thun, đội chiếc mũ rộng vành kéo thấp che tai, thực sự có vài phần phong tình. Nếu như lúc này thêm vào một con ngựa, phối hợp một khẩu súng bắn tỉa, nói không chừng thành hình tượng em gái hung hãn ... Không đúng, sao hắn lại nghĩ tới cảnh tượng trong game chứ. Cũng không đúng, nguyên do là ở nơi này, cái nơi quỷ quái này sao lại giống cảnh tượng trong game Counter-Strike thế nhỉ? Nhìn đâu cũng thấy một sắc vàng của đất, quệt một cái là phủ lớp bụi, mấy cái nhà khách giống như bị nhuộm, vàng bụi bặm. Đúng là cái nơi thổ phỉ ra vào! Cảnh Bảo Lỗi tới từ vùng sông nước Giang Nam không ưa nổi nơi này, chê bẩn nhưng ngại không nói ra, miệng nhổ phí phì. Trúng chiêu rồi, mở mồm ra một cái là bị cát bay vào, làm Cừu Địch cứ cười suốt. Nơi này cười cũng phải chú ý lắm, đó là cười không lộ răng, cho dù là giữa mùa hè cũng không thiếu bảo cát thổi vào miệng đánh răng. Bốn người lần đầu tới đây chẳng khác gì người mù, đi loanh quanh trong trấn, phát hiện ra chuyện lạ, mới buổi chiều mà chẳng thấy mấy bóng dáng người. Hỏi một bác già dắt lừa đi trên đường, ông già chỉ về phía phim trường nói đang quay phim. Còn định hỏi nữa thì người ta chẳng muốn tốn lời với họ, té ra không phải dắt lừa, mà là đạo cụ, cũng đang tranh thủ đi quay phim. Quái thai, đây chắc chắn là thứ quái thai của sản nghiệp đặc thù rồi. Hai dãy nhà khách, kiến trúc như dùng container ráp thành, nhìn tệ vô cùng, vậy còn chiếm vị trí nổi bật nhất trấn. Xe xếp chật kín ở bãi đỗ ngoài dãy nhà khách đó, nào là xe riêng, xe khách lớn, rồi xe dã ngoại cỡ lớn, loại thương hiệu gì cũng có, chỉ có người là chẳng thấy mấy. Đi vào một nhà khách hỏi giá ở trọ mà giật mình, cái chỗ rách nát này mà một gian phòng tiêu chuẩn cho 2 người giá 300 đồng một ngày, chẳng những không giảm giá mà phòng cũng hết rồi. Phục vụ viên thái độ rất kênh kiệu, rõ ràng là không lo thiếu người thuê phòng.