Chương 1006: Oanh Ta Ra Ngoài, Ngươi Chắc Chắn Chứ?

Siêu Thần Yêu Nghiệt

Giang Hồ Tái Kiến 24-12-2022 00:25:57

Kim Phúc Toàn theo nhi tử đi đến Đan phường. Mặc dù Kim gia chỉ là gia tộc làm sinh ý nhưng có rất nhiều tiền, giao thiệp rộng tại Quan Dương thành, địa vị rất lớn. Nhi tử bị người hố 100 vạn linh thạch là sự việc rất mất mặt, hôm nay dù thế nào cũng phải để tiểu tử kia trả giá đắt. Đào Vạn Lợi đi theo, lắc đầu thầm nghĩ: - Đến cùng là ai to gan lớn mật dám hố con cháu Thủ phủ Quan Dương thành. - A. - Kim gia chủ mang theo hai cao thủ sát khí đằng đằng muốn làm gì? Vũ giả xung quanh hoảng hốt nghị luận. Xuất phát từ hiếu kỳ, bọn họ đi theo, rất nhanh đứng trước cửa Đan phường, nếu không phải có Đào chưởng quỹ đi theo, bọn họ còn cho rằng muốn gây phiền phức cho Đan phường. - Đào chưởng quỹ. Kim Phúc Toàn chắp tay nói: - Nếu như Tiểu tử còn trong quý phường, mời mang hắn ra. Chữ mời này cắn răng nói. Đào Vạn Lợi cười nói: - Kim gia chủ xin yên tâm, Đan phường ta từ trước đến nay không chào đón loại khách hàng ác ý lên giá này. Nói rồi đi vào Đan phường. Trong lòng Kim Lương Ngọc cười lạnh. - Tiểu tử, nếu ngươi không rời khỏi Đan phường, ta sẽ để ngươi hối hận cả đời! Tu vi tên này phổ thông nhưng ỷ vào cha có tiền, dùng tiền mời cao thủ, cho nên ngày bình thường tự cao tự ngạo. - Hai vị. Kim Phúc Toàn nói: - Chờ tiểu tử kia đi ra, các ngươi trừng trị một phen là được, đừng làm ồn ào chết người. - Loại làm ăn này, từ trước đến nay dĩ hòa vi quý, thấy máu náo chết người là điềm xấu. - Vâng, Kim gia chủ. Hai cường giả Hư Không cảnh đại viên mãn đáp... Lại nói Đào Vạn Lợi. Khi hắn tiến vào Đan phường lại nhíu mày, bởi vì, một đám tiếp tân đang tụ tập tại khu nghỉ ngơi. - Tốt lắm, ta vừa mới ra ngoài không bao lâu, nữ nhân các ngươi đã bắt đầu lười biếng! Đào Vạn Lợi thở phì phì đi tới, quát lớn: - Hiện tại là thời gian làm việc, các ngươi ở chỗ này làm gì?! Thanh âm to rất có vài phần quan uy. U Lan và chúng nữ quay đầu, nói: - Đào chưởng quỹ, Chân... Đào Vạn Lợi ngắt lời. - Người trẻ tuổi cố tình nâng giá cùng Kim công tử đâu? - Chẳng lẽ, chưởng quỹ đã biết? U Lan nói: - Đào chưởng quỹ, công tử đợi ngươi thật lâu, quá mệt nên đã về hậu viện nghĩ ngơi. - Còn tốt, tên kia chưa đi. Đào Vạn Lợi nói:- Mới vừa rồi ai bán đan dược cho Kim công tử? U Mộng nói: - Đào chưởng quỹ, là ta. Đào Vạn Lợi chỉ về phía nàng, trách cứ: - Đan dược 50 ngàn, bán cho người ta một trăm vạn, ngươi đến cùng muốn như thế nào?! U Mộng thấy chưởng quỹ tức giận, vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: - Chưởng quỹ, là Kim công tử ra giá, sao... Sao có thể trách ta. Đào Vạn Lợi nói: - Lương tháng này ngươi đừng nhận nữa, mà phải bồi thường chín mươi lăm vạn cho người ta. U Mộng nghe vậy, nước mắt nhất thời rơi xuống. U Lan chen vào: - Chưởng quỹ, ông không thể như vậy, U Mộng không sai, tại sao không cấp lương bổng! - Đúng thế! Hắn rối rít nói. Đào Vạn Lợi lạnh lùng nói: - Ta là chưởng quỹ Đan phường, sai hay không ta nói mới là đạo lý, các ngươi chỉ có thể tuân thủ. U Lan còn muốn nói chuyện. U Mộng đã vội vàng kéo nàng lại, lau nước mắt, nức nở nói: - Ta đi xin lỗi Kim công tử, đổi linh thạch. - Đúng thôi. Đào Vạn Lợi thản nhiên nói: - Làm việc Ở chỗ này phải nghe theo mệnh lệnh chưởng quỹ. - Nếu không, những phàm nhân không có tu vi như các ngươi, kết cục chỉ có lưu lạc nơi trăng hoa trở thành đồ chơi cho nam nhân. Chúng nữ nghe vậy, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, xấu hổ giận dữ không thôi nhưng lại không dám lên tiếng. Có tư sắc mà không có tu vi giống các nàng có thể an ổn sống sót thì thật vô cùng khó khăn trong thế giới Võ Đạo tàn khốc. U Mộng lau nước mắt, cất bước bước đi. Ngoài tiệm. Kim Lương Ngọc tự nhiên nghe được Đào Vạn Lợi nói, ngạo nghễ ngẩng đầu, chờ đợi nữ nhân kia, ăn nói khép nép xin lỗi mình. - Chậm đã. Nhưng vào lúc này, trong tiệm truyền đến âm thanh. - Vị cô nương này không ép mua ép bán, vì sao phải bị phạt lương bổng, còn phải đi xin lỗi? Vân Phi Dương từ hậu viện bước ra. Người có ba gấp. Thần tiên cũng không thể miễn. Bất quá thời điểm đi nhà xí, tự nhiên nghe được mỗi một câu Đào Vạn Lợi nói. Mẹ. Chưởng quỹ này quá hỗn đản, mình nói cái gì cũng phải cho chủ trì công đạo cho mỹ nhân! U Lan và chúng nữ nghe được Chân công tử bênh vực U Mộng, mừng rỡ trong lòng. Cái này là đại nhân vật. Đào chưởng quỹ khẳng định không dám trêu chọc! Nhưng. Để các nàng ngạc nhiên là. Đào Vạn Lợi không đợi Vân Phi Dương đi tới đã quát lạnh. - Sự việc Đan phường còn chưa tới phiên ngoại nhân xen vào. Lợi hại. Chưởng quỹ dám chửi cả Chân công tử! U Lan vội vàng đi tới, thấp giọng nói: - Đào chưởng quỹ, hắn là người cố tình nâng giá Kim công tử, thân phận là... - Tốt. Đào Vạn Lợi không có tiếp tục nghe, cười lạnh nói: - Nguyên lai là tên này, người đâu oanh hắn ra ngoài. Mấy tên hộ vệ trong tiệm trừng to mắt. - Chưởng quỹ, ngươi quá trâu, cả khách nhân Tông Chủ tự mình hạ lệnh dùng quy cách đối đãi tối cao cũng dám oanh ra ngoài? Mấy hộ vệ giả giả không nghe thấy, nghĩ thầm, ngươi muốn chết, chúng ta làm thuê, cũng không dám phụng bồi. Mà. Cảm thấy có chút thoải mái. Phải biết, người chưởng quỹ Đào Vạn Lợi này luôn luôn lấy hà khắc, chỉ cần lơ là thì sẽ mất lương. Dần dà, dù hộ vệ hay tiếp tân đều không có cảm tình đối với hắn. Bây giờ, một đại nhân vật xuất hiện, hắn không quan tâm đã vội vã đứng phía Kim gia, tên này hôm nay chỉ sợ xảy ra đại sự. U Lan cười thầm trong lòng. Nữ nhân này vừa rồi cố ý đào hố, để chưởng quỹ nhảy, nếu không thì sẽ nói thẳng ra thân phận Chân công tử. Đào chưởng quỹ thấy thủ hạ còn đứng, nhất thời cả giận qát: - Các ngươi không nghe chưởng quỹ ta nói chuyện sao?! Hộ vệ nói: - Nghe được! - Nghe rồi mà còn chưa động thủ lôi tên kia từ hậu viện ra ngoài! - Chưởng quỹ, chúng ta không dám! Mấy tên hộ vệ nói, Đào chưởng quỹ tức giận giơ chân, nói: - Một đám rác rưởi! Thực sự. Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương từ hậu viện đi ra, đứng trước người hắn, cười nói: - Oanh ta ra ngoài, ngươi chắc chắn chứ? Đào Vạn Lợi cười lạnh một tiếng, chuẩn bị mở miệng nói chuyện, nhưng thấy rõ tướng mạo người đến, bắp thịt trên mặt đột nhiên cứng ngắc, con ngươi kém chút trừng rớt ra ngoài. - Chân... Chân công tử? Thanh âm và hai tay run rẩy kịch liệt. Hắn nhận chức Đan phường của đại thành trì đã sớm thu được bức họa Tông Chủ phát tới, cơ hồ nhìn mỗi ngày, liếc một chút đã nhận ra đây là Chân Đức Suất! Bọn người U Lan thấy chưởng quỹ thất kinh, tâm lý cực sướng. - A. Vân Phi Dương cười nói: - Nguyên lai ngươi biết ta? Thái độ Đào Vạn Lợi phát sinh chuyển biến một trăm tám mươi độ, vội vàng đi tới, nịnh nọt nói: - Nguyên lai là Chân công tử, Đào mỗ thất lễ. Sau đó, trừng U Lan nói: - Còn không mau mang trà. - Chân công tử, mời theo ta tiến về phòng tiếp khách cực phẩm. Đào Vạn Lợi biểu hiện không thẹn với một chưởng quỹ mua bán nhiều năm. Nhưng mà. Vân Phi Dương lại nói: - Ngươi giống như không hoan nghênh ta, ta làm sao còn có mặt mũi ở chỗ này, cáo từ. Nói rồi quay người rời đi.Chương: Đây Mới Là Cường Giả Trước mặt lợi ích. Đào Vạn Lợi không dị nghị mà nghiêng về hướng Kim gia, nhà cung cấp hàng lớn nhất cho Đan phường. Nhưng để hắn bất ngờ là trêu chọc Kim Lương Ngọc chính là Chân Đức Suất do Tông Chủ Đan Tông tự mình hạ lệnh chiêu đãi quy cách cao nhất! Đây là ai? Con rể Trầm gia Siêu siêu nhất lưu! Bỏ qua thân phận cao quý một bên, còn là người cung hóa siêu cấp Hồi Nguyên Đan! Đắc tội hắn, vị trí chưởng quỹ khẳng định không ngồi được nữa. Cho nên, Vân Phi Dương đứng dậy rời đi, Đào Vạn Lợi nhất thời hoảng hốt, vội vàng đuổi theo, đánh mặt mình nói. - Chân công tử, là lão hủ có mắt không tròng, còn mời ngài đại nhân có đại lượng, đừng chấp nhặt với ta. Chỉ cần có thể lưu lại đại gia này. Đừng nói đánh mặt, coi như quỳ xuống hắn cũng nguyện ý! Chuyện gì xảy ra? Ngoài tiệm, Kim Phúc Toàn nhìn thấy Đào Vạn Lợi một bên đánh mặt mình, một bên quấn lấy tiểu tử kia, nhất thời ngạc nhiên. Nhưng vào lúc này. Vân Phi Dương đã đi ra. Xoát! Hai tên Hư Không cảnh đại viên mãn nhất thời xuất hiện trước mặt hắn, trong ánh mắt lóe ra vẻ lạnh lùng. Vân Phi Dương ngừng chân, cau mày nói: - Đào chưởng quỹ, đây là đạo đãi khách của Đan phường ngươi? - Không không! Đào Vạn Lợi khóc ròng nói: - Cái này không phải người Đan phường ta. - Hừ. Kim Lương Ngọc đi tới, cười lạnh nói: - Tiểu tử, đây là thủ hạ bản thiếu. Vân Phi Dương cười nói: - Nguyên lai là tiểu tử ngu ngốc bỏ ra một trăm vạn mua đan dược giá trị 50 ngàn. Kim Lương Ngọc phẫn nộ. Kim Phúc Toàn đi tới, dò xét Vân Phi Dương một phen, thản nhiên nói: - Tiểu tử, ngươi đang muốn chết. Đào Vạn Lợi nghe vậy, kém chút ngất. Kim gia chủ của ta, đang tìm cái chết nha là ngươi! Hắn gấp vội mở miệng nói: - Kim - Đào chưởng quỹ, xin yên tâm, Kim mỗ biết quy củ Đan phường, ta sẽ đem người này tới nơi khác, không nhiễu các ngươi làm ăn. Kim Phúc Toàn nói. Đào Vạn Lợi kém chút phun ra một ngụm máu. Vân Phi Dương tựa hồ nghe hiểu, nói: - Ta đang thắc mắc vì sao muốn oanh ta ra ngoài, nguyên lai ngươi biết, có người ở bên ngoài chờ ta tìm phiền phức? - Không phải. Đào Vạn Lợi vội vàng giải thích nói: - Chân... - Không cần phải nói. Vân Phi Dương ngắt lời: - Gọi Dược Vạn Trăn tới, ta muốn giải trừ quan hệ hợp tác, tuyển cửa hàng khác. Phù phù. Đào Vạn Lợi co quắp trên mặt đất. Xong. Mình triệt để đắc tội Chân công tử, một khi Tông Chủ đến, chuyện thứ nhất khẳng định là giết mình. Nghĩ đến đó. Sắc mặt Đào Vạn Lợi tái nhợt, toàn thân suy yếu. - Đào chưởng quỹ! Kim Phúc Toàn biến sắc, chỉ Vân Phi Dương, cả giận nói: - Tiểu tử, ngươi có phải hạ độc?! Khoan hãy nói, hiện tại trạng thái Đào Vạn Lợi thật rất giống trúng độc. - Hạ độc? Vân Phi Dương cười một tiếng. Kim Phúc Toàn lạnh giọng quát: - Hai vị, động thủ đi, bắt kẻ này lại cho ta! Hắn muốn biểu hiện tốt trước mặt Đào Vạn Lợi một phen, có lẽ sẽ thu được càng nhiều đơn đặt hàng dược tài. Nếu Đào Vạn Lợi biết ý nghĩ tên này, khẳng định giận dữ hét: - Ta cám ơn cả nhà ngươi! Đương nhiên. Bởi vì đắc tội Chân công tử, đả kích quá lớn, Đào chưởng quỹ chẳng những không cách nào nói chuyện, miệng còn bắt đầu sùi bọt mép. - Độc dược thật mạnh! Kim Phúc Toàn thúc giục nói: - Nhanh, nhanh, bắt tiểu tử này lại, trên người hắn nhất định có giải dược! Hô! Hai tên Hư Không cảnh đại viên mãn bạo phát khí thế. Kim Lương Ngọc cười lạnh nói: - Tiểu tử, cả chưởng quỹ Đan phường cũng dám hạ độc, ngươi sống được không kiên nhẫn rồi! - Thật sao? Vân Phi Dương cười rộ lên. Xoát! Nhưng vào lúc này, một tên Hư Không cảnh đại viên mãn xuất thủ, nhưng khi bàn tay hắn vừa đưa ra, đã bị Vân Phi Dương bắt được. Răng rắc. Âm thanh đứt gãy truyền ra. - A! Người võ giả kia thống khổ kêu thảm, toàn bộ tay phải không chỉ bị bẻ gãy, còn bị bóp thành thịt nát. Thần sắc Kim Lương Ngọc hãi nhiên. Hư Không cảnh đại viên mãn bị hắn bóp nát bàn tay nhẹ nhõm như thế! Kim Phúc Toàn cũng giật mình. Một tên Hư Không cảnh đại viên mãn khác đang chuẩn bị xuất thủ đầy hoảng sợ lùi gấp. Đồng bạn thực lực tương đương mình bị miểu sát dễ như trở bàn tay, người này tuyệt đối là cường giả Hóa Thần cảnh! Xoát!Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Kim Lương Ngọc đang sợ hãi, đặt tay trên vai phải hắn, nói: - Tiểu tử, ngươi chọc ta giận. Răng rắc! Xương quai Kim Lương Ngọc bị bóp nát. A —— Tiếng kêu thảm như giết heo truyền khắp Quan Dương thành. Mỹ nữ tiếp viên trong Đan phường bị dọa hoa dung thất sắc. Nhưng. U Lan lại nhìn chằm chằm vào Vân Phi Dương, vô hạn sùng bái nói: - Đây mới là cường giả. - Con ta! Kim Phúc Toàn la hoảng, tiếp theo căm tức nhìn Vân Phi Dương. - Tiểu tử, ngươi đừng phách lối! Xoát! Xoát! Nhưng vào lúc này, lưu quang từ bốn phương tám hướng bay tới đến rơi vào trước Đan phường. Kim Phúc Toàn thấy thế, đột nhiên đại hỉ, bởi vì người đến chính là gia chủ Nhất lưu gia tộc của Quan Dương thành! Những năm gần đây. Vì có thể phát triển tốt hơn tại Quan Dương thành, Kim Phúc Toàn tốn hao không ít linh thạch để quan hệ với các đại gia tộc. Bây giờ con trai mình vừa bị khi phụ, gia chủ các đại gia tộc lập tức xuất hiện, quả nhiên có đầu tư thì sẽ có lãi! - Cơ gia chủ! - Triệu gia chủ! Kim Phúc Toàn căm hận chỉ Vân Phi Dương, nói: - Kẻ này, công nhiên tổn thương khuyển tử, xin vì Kim mỗ lấy... Xoát! Nhưng. Chưa nói xong, Kim Phúc Toàn lại trợn tròn mắt, bởi vì mấy gia chủ điều làm ra một tư thế xuất thủ giống nhau như đúc. Chẳng lẽ. Các gia chủ này lúc động thủ đều phải hành lễ báo gia môn trước? Ngay tại lúc Kim Phúc Toàn suy đoán. Gia chủ họ Cơ, đầu tiên nói: - Quan Dương thành, gia chủ Cơ gia, Cơ Hâm Hữu gặp qua Chân công tử. - Quan Dương thành, gia chủ Triệu gia, Triệu Vũ Tuyên gặp qua Chân công tử! - Quan Dương thành, gia chủ Tôn gia, Tôn Thượng Hành gặp qua Chân công tử! - Quan Dương thành, gia chủ Vương gia... Mấy tên gia chủ tự giới thiệu, thái độ vô cùng thành khẩn, trong ngôn ngữ bộc lộ vẻ cung kính. - Các ngươi... Kim Phúc Toàn trừng to hai mắt. Võ giả xem náo nhiệt thấy một đám lão đại Quan Dương thành cùng nhau hành lễ hướng Vân Phi Dương đều chấn động theo. Nói thật. Vân Phi Dương đứng tại cửa Đan phường, mấy tên gia chủ gia tộc nhất lưu cung kính hành lễ quả nhiên uy phong bát diện. - Chân công tử lợi hại! - Quá tuấn tú! Mỹ nữ tiếp đãi trong Đan phường sùng bái không thôi. Kim Phúc Toàn không phải người ngu, nếu không, sao có thể kinh doanh sinh ý lớn như vậy. Hắn rất nhanh nhất đã ý thức được, thân phận người này không tầm thường! Chân công tử? Hoa —— Sắc mặt Kim Phúc Toàn đột nhiên đại biến, bắp chân run rẩy, vạn phần hoảng sợ nói: - Hắn...hắn không phải con rể Trầm gia đó chứ?! Người này hô tên Tông Chủ Đan Tông, muốn giải trừ quan hệ hợp tác, khẳng định là Chân Đức Suất trong truyền thuyết có giao dịch cùng Đan Tông! Phù phù. Kim Phúc Toàn bất lực tê liệt ngã xuống đất, giống như Đào Vạn Lợi, mặt xám như tro, miệng sùi bọt mép.