Kim Phúc Toàn ngu ngốc.
Hắn không nghĩ tới người trẻ tuổi này lại là con rể Trầm gia, Chân Đức Suất!
Đây chính là một siêu cấp đại nhân vật, đừng nói mình, dù toàn bộ gia tộc Quan Dương thành cũng không dám đắc tội! .
Kim Lương Ngọc cũng co quắp ngã xuống đất.
Nguyên lai, gia hỏa hắn xem thường không có tiền mua đan dược thế mà lại là đại nhân vật, một khắc này, quả nhiên là lạnh mình, khóc không ra nước mắt.
Nếu như thời gian có thể đảo lưu về đến Đan phường, tuyệt sẽ không chế giễu hắn.
Đáng tiếc.
Thời gian sẽ không trở lại.
Vân Phi Dương có thời gian bụng dạ vô cùng hẹp hòi, hắn đi đến trước mặt Kim Phúc Toàn, thản nhiên nói:
- Kim gia chủ, ngươi đắc tội ta.
- Ngày hôm nay.
- Kim gia cũng không cần thiết tồn tại.
Nói rồi đi qua.
Kim Phúc Toàn đè ép hãi hùng khiếp vía, run rẩy nói:
- Chân...Chân công tử, ta ta sai, xin tha Kim gia đi!
- Tha cho Kim gia cũng có thể.
Vân Phi Dương dừng lại, cười nói:
- Xuất ra thái độ ngươi đi.
- Thái độ?
Kim Phúc Toàn không hổ là lão thủ thương trường, hắn vội vàng nói:
- Kim gia nguyện ý xuất ra 500 vạn linh thạch hiếu kính Chân công tử!
Vân Phi Dương nói:
- Có thể.
Ngày thứ hai.
Tin tức con rể Trầm gia, Chân Đức Suất xuất hiện trong thành truyền ra gây nên oanh động to lớn.
Rất nhiều võ giả cũng nghe nói sự việc Kim gia đều cảm thán, Kim gia thực quá gan, cả Chân công tử cũng dám đắc tội!
Chân công tử là đại nhân vật, Kim gia muốn xong đời.
- Ta nghe nói, Chân công tử rất rộng lượng, thu Kim gia 500 vạn linh thạch rồi bỏ qua.
- 500 vạn, nhiều như vậy!
- Đối với chúng ta, số lượng như thế rất đáng sợ, nhưng đối với đại nhân vật như Chân công tử, khẳng định không đáng nhắc tới.- Không sai, không sai.
Mọi người đồng ý.
Phi Dương đại lục.
Vân Phi Dương thu 500 vạn linh thạch từ Kim gia nhét hết vào quân doanh Hạ Lan thành, cung cấp binh lính hấp thu.
Gia Cát Cẩm kinh ngạc hô:
- Nhiều như vậy.
- Về sau sẽ càng nhiều.
Vân Phi Dương cười nói.
Hắn bây giờ còn đang ở Quan Dương thành chờ Tông Chủ Đan Tông bán siêu cấp Hồi Nguyên Đan trong tay, có thể sẽ thu được thêm không ít linh thạch.
- Thời gian gần một năm rồi, chắc Nhu nhi đã phá giải được Chân Long Hóa Khí Quyết.
Vân Phi Dương tiến về Phủ thành chủ.
Quả nhiên.
Liễu Nhu không có để hắn thất vọng, thành công phá giải vũ kỹ độc hữu của Diệp gia, không cần huyết mạch Diệp gia cũng có thể tùy ý tu luyện thi triển.
Vân Phi Dương không kịp chờ đợi liền bắt đầu tu luyện, trong nửa canh giờ đã sơ bộ hiểu thấu đáo vũ kỹ.
Liễu Nhu nói:
- Sư đệ, tốc độ chàng lĩnh hội vũ kỹ quá nhanh.
Vân Phi Dương cười một tiếng, vận chuyển Chân Long Hóa Khí Quyết, chân long lực bàng bạc xuất hiện ngưng tụ ra một thanh kiếm thực chất hóa.
Đáng tiếc.
Lĩnh ngộ không đủ tinh thâm, kiếm huyễn hóa ra không có phẩm giai gì.
Nếu như tu luyện mấy ngày chắc có thể ngưng tụ ra Hoàng giai.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
- Dùng thuộc tính chính mình ngưng tụ ra binh khí?
- Má ơi, quá trâu đi!
Bọn người La Mục nhìn Chân Long Hóa Khí Quyết đã qua cải tạo, nhao nhao trừng to mắt.
- Đừng nói nhảm.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nhanh tu luyện.
- Tốt!
Mọi người không khách khí, bắt đầu lĩnh hội Chân Long Hóa Khí Quyết, ngắn ngủi hai ngày toàn bộ tu luyện có thành tựu.
- Hô!
La Mục phất tay, một thanh búa thực chất hóa xuất hiện trong tay.
Hình thái vũ khí Chân Long Hóa Khí Quyết căn cứ tâm niệm võ giả sáng tạo. La Mục từ trước đến nay ưa thích vũ khí hạng nặng, cho rằng, múa lên sẽ vô cùng oách.
Vân Lịch ngưng tụ ra một đôi dao găm, chứng minh tính cách bỉ ổi.
Binh khí người khác ngưng tụ cũng đủ loại, có đao kiếm thương côn, búa rìu giáo.
Loại vũ kỹ này cần phải không ngừng lĩnh ngộ, mới có thể khiến phẩm giai binh khí đề cao.
Vân Phi Dương nói:
- Ta hi vọng trong vòng ba tháng, các ngươi có thể tăng phẩm chất lên tới Hoàng giai.
- Không thành vấn đề.
Bọn La Mục đồng thanh đáp.
Môn võ kỹ này được Liễu Nhu cải tạo, độ khó khăn tu luyện cũng không lớn, bọn họ có tự tin trong thời gian ngắn nhất tu luyện tới tầng thứ cao.
Trong quân doanh Hạ Lan thành.
100 vạn binh lính Linh tộc ngồi xếp bằng trên diễn võ trường, tu luyện Chân Long Hóa Khí Quyết.
Với bọn hắn mà nói, loại vũ kỹ này ngưng tụ ra binh khí vô cùng thích hợp bản thân, chỉ cần ngưng tụ ra lực chiến đấu khẳng định tăng vọt.
Một tháng sau.
100 vạn binh lính nhao nhao thi triển Chân Long Hóa Khí Quyết, ngưng tụ ra binh khí chính mình. Tuy phẩm giai rất thấp, nhưng lấy thuộc tính tự thân ngưng tụ ra, uy lực khẳng định rất cường hãn.
- Có loại vũ kỹ này, dù chỉ có thực lực Vũ Thần sơ kỳ cũng có thể đơn đấu Vũ Thần đại viên mãn.
Gia Cát Cẩm tự tin nói.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nếu như đều đột phá đến Vũ Thần đại viên mãn thì sao?
Gia Cát Cẩm hơi chần chờ, nói:
- Chắc có thể sánh ngang Tố Thể Kỳ ngũ tầng sáu.
Vân Phi Dương nói:
- Không tệ.
Huynh đệ và binh lính Linh tộc đều học, hắn chắc chắn sẽ không quên Lâm Chỉ Khê và chúng nữ, khi truyền thụ Chân Long Hóa Khí Quyết xong thì trở về Quan Dương thành.
Tính toán thời gian đã qua năm sáu ngày, Dược Vạn Trăn cũng sắp tới.
- Chân công tử!
Nhưng vào lúc này, ngoài khách sạn truyền đến âm thanh của Dược Vạn Trăn:
- Lão hủ đến chịu tội!
Thật đúng nhanh.
Vân Phi Dương cười nói.
Một tháng trước.
Dược Vạn Trăn và Vân Phi Dương bàn xong 10 ngàn bình siêu cấp Hồi Nguyên Đan, mừng khấp khởi trở về Đan Tông.
Nhưng.
Ba ngày trước, thu được Quan Dương tín báo, mở ra xem xém chút khí tuyệt qua đời. Bởi vì chưởng quỹ Đan phường Quan Dương thành đắc tội Chân công tử!
Đồng thời, Chân công tử la hét muốn giải trừ quan hệ hợp tác!
- Đào Vạn Lợi, phế vật ngươi thành sự không có, bại sự có thừa!
Thời khắc tức giận, Dược Vạn Trăn vội vã đi vào Quan Dương thành.
Đan phường.
Vân Phi Dương được mời đến phòng khách cực phẩm, U Lan cẩn thận từng li từng tí hầu hạ.
Phù phù.
Đào Vạn Lợi run rẩy quỳ trên mặt đất, mấy ngày nay, hắn một mực sống trong cơn ác mộng.
- Chân công tử.
Dược Vạn Trăn chỉ thủ hạ mình, nói:
- Người này mạo phạm ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt, tùy ngươi.
Vân Phi Dương khoát khoát tay, nói:
- Ta cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, việc này coi như xong.
Đào Vạn Lợi nghe vậy, mừng rỡ trong lòng, vội vàng dập đầu hướng về phía Vân Phi Dương.
- Đa tạ Chân công tử không giết!
- Bất quá.
Vân Phi Dương cau mày nói:
- Dược Tông Chủ, người này thân là chưởng quỹ, lại không lễ phép đối với khách hàng, khó tránh khỏi sẽ có tổn hại danh dự Đan phường ngươi.
Dược Vạn Trăn nghe ra bóng gió.
Hắn chỉ Đào Vạn Lợi, lạnh lùng nói:
- Từ hôm nay trở đi đừng làm ở Đan phường nữa, trở về tông môn đốn củi gánh nước đi.
- Dạ dạ!
Đào Vạn Lợi vội vàng nói.
- Còn chưa cút!
- Vâng!
Đào Vạn Lợi nhanh chóng lăn ra ngoài.
Xác định mình còn có thể sống sót, nhất thời tâm tình thư sướng, không thèm để ý đến vị trí chưởng quản nữa.Dược Tông Chủ.
Vân Phi Dương nhìn U Lan đứng bên cạnh, cười nói:
- Vị cô nương này có thể làm được chức chưởng quỹ, ngươi cảm thấy sao?
- A?
U Lan ngạc nhiên.