Thời gian trở lại một tháng trước, cũng chính là thời điểm Vân Phi Dương tiến xuống cửa vào dưới đất.
Giờ phút này, hắn đi trong bóng đêm đã gần nửa canh giờ mà vẫn chưa đi đến cuối.
- Quá sâu đi.
Vân Phi Dương nói nhỏ.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể theo bậc thang tiếp tục đi xuống, đại khái đi một canh giờ, rốt cục đứng trên mặt đất.
Tuy bốn phía tăm tối nhưng Vân Phi Dương có thể dùng mắt thường thấy rõ phía trước là một khu vực trống trải do đá trải thành.
Đây cũng không phải thiên nhiên hình thành.
- Thực sự.
Vân Phi Dương đi qua, giẫm trên sàn nhà truyền đến âm thanh thanh thúy, không ngừng quanh quẩn trong không gian.
"Vù vù —— "
Nhưng vào lúc này, cuồng phong lần nữa gào thét, bên trong trộn lẫn Thần lực tinh thuần hơn trước đó không ít.
Vân Phi Dương đại hỉ.
Giờ phút này, hắn có thể xác định, tại một nơi nào đó có bàng bạc Thần lực, theo gió thổi tới để thuộc tính tiết ra ngoài.
- Thật tìm được!
Vân Phi Dương tăng tốc theo hướng gió đứng ở cuối đường.
Phía trước không còn đường có thể đi.
Phía dưới, vực sâu vạn trượng!
"Hô!"
Cuồng phong theo thâm uyên thổi lên, mang theo Thần lực mê người.
- Ở phía dưới?
Vân Phi Dương nhìn lại, dưới đáy âm u hắc ám phảng phất như một đầu hung thú khủng bố mở ra cái miệng rộng.
"Xoát!"
Hắn đá xuống một cục đá, nửa ngày không nghe thấy thanh âm, trong lòng cả kinh hô:- Thật sâu!
- Con bà nó.
Vân Phi Dương run run vai nói:
- Vì Thần lực, dù núi đao biển lửa cũng phải nhảy xuống!
"Xoát!"
Không lo lắng nhiều, Vân Phi Dương thả người nhảy một cái, thân thể chìm rơi xuống bóng đêm vô tận.
- Trời ạ.
- Thân thể bị khống chế!
Vân Phi Dương kinh hãi.
Hiện tại, hắn bị một cỗ cường đại lực lượng dẫn dắt!
"Vù vù!"
Gió lạnh gào thét như đao sắc bén, lần lượt đập gương mặt Vân Phi Dương, hắn chịu đựng đau đớn mở hai mắt nhìn qua hai bên.
Xem xét một hồi nhất thời kinh hãi.
Bởi vì trên vách đá thâm uyên treo vô số hài cốt, lít nha lít nhít đặc biệt dọa người!
Mà.
Tất cả hài cốt có một điểm giống nhau, đều bị binh khí ly kỳ cổ quái đính trên thạch bích, hẳn lúc còn sống bị đâm thủng ngực mà chết.
"Vù vù!"
Gió lạnh thổi đến cọ rửa vách đá truyền ra âm thanh cổ quái phảng phất như bách quỷ dạ hành.
Nói thật.
Như tình huống như vậy, đổi lại võ giả Hư Không cảnh phổ thông, khẳng định sẽ hoảng sợ rùng mình.
Vân Phi Dương chỉ giật mình nhưng cũng không sợ, dù sao, năm đó xông Ma Giới, tràng cảnh kinh khủng hơn cái này cũng đã gặp.
Đương nhiên.
Hắn không có thời gian sợ hãi, bởi vì, hiện tại đang không cách nào khống chế trạng thái rơi xuống, tầm mắt khóa chặt phía dưới.
"Vù vù!"
Vân Phi Dương nỗ lực nhìn về xuống phía dưới, nỗ lực mở to mắt dưới cuồng phong.
Trong tầm mắt vẫn là một vùng tăm tối, bên trong khí tức âm trầm thấu phát Thần lực nhàn nhạt.
- Không tốt!
Đột nhiên, Vân Phi Dương biến sắc, bởi vì phía dưới đột nhiên lấp lóe từng đạo hàn mang.
Đó là mấy ngàn thanh kiếm treo giữa không trung, mũi kiếm hướng lên trên ngăn trước đường đi, trên thân kiếm càng treo vô số hài cốt.
Xem ra.
Không chỉ một người Vân Phi Dương nhảy xuống thâm uyên.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
- Lối vào thiết lập Thần Cấm, bọn họ thế nào xông tới? Chẳng lẽ, còn có cửa vào khác có thể thông xuống đây?
Hắn không có thời gian suy nghĩ, khoảng cách đến lợi kiếm âm u đã vô cùng gần, cấp tốc rơi xuống, thân thể tất sẽ bị đâm xuyên!
"Xoát!"
Vân Phi Dương tế ra Thất Thải Hồng Quang kiếm, bỗng nhiên chém xuống.
"Oanh!"
Kiếm khí nổ bắn ra đánh vào lợi kiếm chặn đường, lại không rung chuyển mảy may.
Trong quá trình này, Vân Phi Dương cực tốc rơi xuống đã không thể oanh ra kiếm thứ hai, cuối cùng thân thể đâm vào một thanh kiếm sắc.
Cũng may, thời khắc mấu chốt tế ra Thái Hư Bạch Kim chiến giáp, lấy cường đại phòng ngự cứ thế mà chấn vỡ lợi kiếm.
"Bành!"
"Bành!"
Mạnh mẽ đâm xuống, Vân Phi Dương thuận lợi đột phá lợi kiếm trở ngại, tiếp tục rơi xuống dưới, hai vai còn gắn hai cái xương tay.
- Thật xúi quẩy.
Vân Phi Dương đưa tay định gạt đi xương tay, nhưng lúc chạm đến, tâm thần lại chấn động, bởi vì xương cốt thấu phát nhàn nhạt Thần lực.
Hắn cả kinh hô:
- Đây là Thần cốt!
Thần cốt, hài cốt võ giả Thần Giới ngưng tụ ra Thần lực, mặc dù thân thể hủ hóa, bên trong hài cốt cũng chất chứa Thần lực.
Xương tay phát ra khí tức yếu ớt để Vân Phi Dương kết luận, lúc còn sống tất nhiên đạt đến Thứ Thần Cấp.
Hắn lần nữa chạm vào một xương tay khác, nhất thời cảm ứng được Thần lực yếu ớt.
Lại là Thứ Thần Cấp!
- Quy cách hai xương tay này khác biệt, nhất định là hai người!
Vân Phi Dương nói.
Đột nhiên.
Hắn nghĩ đến cái gì, nhìn về phía hài cốt lít nha lít nhít trên vách đá xung quanh, nói:
- Chẳng lẽ, bọn họ đều là Thần Giới võ giả!?
"Hô!"
Cuồng phong lần nữa từ phía dưới thổi lên.
Vân Phi Dương đang suy đoán đột nhiên thần sắc ngốc trệ, bởi vì trong không khí không có Thần lực, thay vào đó là tinh thuần Ma lực!
Cùng lúc đó.
Vân Phi Dương lại phát hiện, những thi thể cắm trên thạch bích có thể trạng lớn hơn trước đó mấy lần.
Trong nhận thức của hắn, người có thể trạng như thế chỉ có một loại, Ma tộc!
Vân Phi Dương khó hiểu nói:
- Đây rốt cuộc là địa phương nào!
Bên trong Kiếm Trủng tồn tại Thần lực, Thần cốt, và Ma lực, Ma hài, bộc lộ ra quỷ dị để Vân Phi Dương khó hiểu đến sụp đổ.
Đương nhiên.
Hắn không có thời gian sụp đổ, bởi vì dài dằng dặc cực tốc rơi xuống, rốt cục đạt đến đáy.
"Hô!"
Lúc sắp tiếp xúc mặt đất, Vân Phi Dương giơ ra hai tay, nóng rực hỏa diễm phun trào để giảm tộc độ rơi xuống.
"Oanh!"
Cuối cùng chạm đáy chỗ ra xuống một hố hình chữ đại (太)
"Khụ khụ!"
Vân Phi Dương từ trong rãnh leo ra, nhe răng nhếch miệng nằm trên mặt đất, xoa đau đớn trước ngực.
Tuy có hỏa diễm hình thành trùng kích lực ngăn cản tốc độ rơi xuống, nhưng vẫn ngã rất đau.
Hơi chút thích ứng.
Vân Phi Dương đứng lên, bắt đầu dò xét bốn phía, lại thấy xung quanh có thất thải quang mang lấp lóe tựa như ảo mộng.
- Đây rốt cuộc là địa phương nào?
Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm.
"Ông!"
Đột nhiên, một chân dẫm lên vị trí, lưu quang xung quanh lấp lóe, tràng cảnh phi tốc chuyển biến.
Cuối cùng, hiện ra trước mắt là một giáo trường rất lớn, vô số binh lính đang thao luyện.
Những binh lính này mặc chiến giáp, thấu phát khí tức cường đại, trước ngực còn khắc lấy chữ Uy.
Trên đài cao giáo trường dựng một quân kỳ, bên trên khắc chữ Vân.
Mắt thấy những binh lính kia, mắt thấy quân kỳ đung đưa trong gió, thân thể Vân Phi Dương đột nhiên cứng ngắc, trong mắt lấp lóe vẻ khó tin.
Mỗi khuôn mặt của những binh lính này với hắn mà nói, đến chết cũng không quên, bởi vì họ đều tự mình huấn luyện ra.
Mà đám binh sĩ này có danh uy chấn Thần Giới, tên —— Thiên Uy Quân!
"Xoát!"
Đột nhiên, một thanh niên tiến đến ôm Vân Phi Dương cười nói:
- Phi Dương ca, hôm nay là ngày đầu huynh nhận thân phận thống soái Thiên Uy Quân xuất chiến Ma tộc, có phải rất kích động?
Đó là một người trẻ tuổi, một bên tóc đỏ như lửa, một bên xanh như biển, hiển nhiên, chính là huynh đệ của Vân Phi Dương tại Thần Giới, phó tướng Thiên Uy Quân - Viêm Sương!Chương: Đổi Lại Ngươi, Có Thể Sống Sao!
Nhìn nét ngây thơ trên mặt Viêm Sương, thần sắc Vân Phi Dương lần nữa ngốc trệ.
Mới đầu.
Hắn cho rằng mình tiến vào một loại huyễn cảnh nào đó, nhìn thấy một màn thống lĩnh Thiên Uy Quân khi xưa.
Nhưng Viêm Sương ôm mình, vừa nói vừa cười, quả thực rất thật không thể thật hơn!
Không phải huyễn cảnh.
Cái này có lẽ là một giấc mộng!
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
- Uy.
Viêm Sương lắc lắc trước mắt hắn, nói:
- Phi Dương ca, ngươi làm sao?
- Không có...không có việc gì.
Vân Phi Dương lấy lại tinh thần.
Nếu là mộng, mình tiếp tục đi, cũng coi như ôn chuyện cùng huynh đệ đã chết.
- Ngươi mới vừa nói, đây là thời gian lần đầu tiên ta xuất chiến Ma tộc?
Vân Phi Dương hỏi.
- Trời.
Viêm Sương che trán.
- Phi Dương ca, ngươi có phải luyện công đến ngốc, cả việc này cũng quên.
Vân Phi Dương chưa quên.
Hắn đương nhiên nhớ kỹ, sự việc lần đầu được bổ nhiệm làm thống soái Thiên Uy Quân xuất chinh Ma tộc.
Ai nha.
Hắn vỗ trán, nói:
- Trí nhớ này thật tệ, đến, cầm Thái Huyền Bạch Kim chiến giáp của ta đến!
- Được rồi!
Viêm Sương chui vào trong quân doanh, bưng chiến giáp bạch sắc quang mang đi ra.
Xoát!
Chiến giáp khoác thân thể, chiến bào bay múa, cả người Vân Phi Dương bộc lộ ra khí thế thế thôn sơn hà.
- Mẹ nó.
Bên trong giấc mộng này, Thái Hư Bạch Kim chiến giáp quá thật!
Vân Phi Dương thầm nói.
Binh lính Thiên Uy Quân đang thao luyện thấy thống soái khoác Thần Giáp, nhao nhao quát:
- Đại Soái uy vũ, Đại Soái uy vũ!
Vân Phi Dương đi đến đài cao, nhẹ nhàng phất tay, thanh âm im bặt, hắn cất cao giọng nói:
- Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời.
- Trước đây không lâu, tiếp mệnh lệnh lão đầu Đế Quân Thiên, Thiên Uy Quân ta tiến về cửa vào thứ bảy Ma Giới, ngăn chặn Ma Quân, các huynh đệ giữ vững tinh thần giết sạch bọn chúng đừng để chúng chạy thoát!
- Tuân lệnh!
Binh lính gầm thét, âm thanh chấn động khắp nơi. Vân Phi Dương hài lòng gật đầu, chợt quát:
- Phó tướng!
Viêm Sương phủ chiến giáp đi tới, hành lễ nói:
- Có mạt tướng!
- Cầm Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm đến, hôm nay ta muốn dẫn các huynh đệ xuất trận giết địch.
Dát.
Lời vừa nói ra, Viêm Sương và võ giả Thiên Uy Quân không khỏi trợn tròn mắt.
Vân Phi Dương thấy tiểu tử này thờ ơ, vụng trộm đá hắn một cái.
- Tiểu tử, lấy kiếm.
Khóe miệng Viêm Sương hơi hơi run rẩy, nói:
- Ca, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm là binh khí của Thần Chủ, ta đi đâu lấy cho ngươi.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Chợt vỗ trán, thầm nghĩ:
- Hồ đồ, lúc này, ta còn chưa trộm được Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm từ Thần Cung của Đế Quân Thiên.
Khụ khụ. Vân Phi Dương nói:
- Ta nói sai, cầm binh khí ta tới.
- Đúng!
Viêm Sương vung tay lên, trường thương trĩu nặng xuất hiện.
Đây là Trấn Ma thương phẩm chất gần với Thần khí Thần Chủ đã ban thưởng Vân Phi Dương khi mới tiếp nhận Thiên Uy Quân.
Vân Phi Dương tiếp nhận trường thương, nói:
- Xuất phát!
Nói xong, bay lên đầu tiên hướng về phương vị cửa vào thứ bảy đến Ma tộc.
Xoát!
Xoát!
100 ngàn Thiên Uy Quân theo sát Đại Soái, tràng diện có chút to lớn!
Không nghĩ tới, giấc mộng này chân thật như vậy, phảng phất như bản thân đang ở cùng huynh đệ.
Nếu như là thật thì tốt biết bao, như thế, ta sẽ đền bù đủ loại tiếc nuối kiếp trước.
Vân Phi Dương bay ra quân doanh thầm nghĩ.
Ông!
Đột nhiên, lưu quang lấp lóe, tràng cảnh trước mắt lần nữa phát sinh biến hóa, Vân Phi Dương lần nữa đưa thân vào bên trong lưu quang như ảo mộng bảy màu.
Quân doanh không còn.
Thiên Uy Quân, huynh đệ không còn.
Mộng tỉnh?
Lòng Vân Phi Dương sinh thất lạc.
Những năm gần đây, một mực áy náy Thiên Uy Quân, áy náy Viêm Sương, thật vất vả gặp nhau trong mộng cảnh, lại kết thúc tuỳ tiện như thế.
Hô!
Vân Phi Dương thở một hơi dài, ngẩng đầu nhìn về phía thất thải quang mang mắng:
- Huyễn Mộng Chi Thần, con mẹ ngươi, cút ra đây cho ta!
Thanh âm dập dờn trong không gian thật lâu chưa tiêu.
- Ai.
Đột nhiên, một đạo thanh âm yếu ớt truyền đến, giống như mộng như ảo, hư vô mờ mịt.
Vân Phi Dương không ngoài ý muốn, chỉ cười lạnh nói:
- Ta nói, cái mộng này sao giống như thật, nguyên lai thật là ngươi thiết lập!
Huyễn Mộng Chi Thần.
Một trong Chư Thần Thần Giới, nắm giữ Mộng Cảnh Thần Thông, tuy lực chiến đấu rất yếu, lại có thể mê hoặc chúng sinh, làm chúng sinh sống mơ mơ màng màng, vĩnh sinh trầm luân.
- Vân Đại Chiến Thần, ngươi thật thông minh.
Âm thanh hư vô mờ mịt truyền tới.Vân Phi Dương nói:
- Nói cách khác, Thần lực và Ma lực ở vực sâu vạn trượng Kiếm Trủng đều do ngươi tạo ra?
- Không.
- Trừ Thiên Uy Quân, tất cả còn lại đều là thật.
Thanh âm hư vô mờ mịt kiên định đáp.
Vân Phi Dương cau mày:
- Sao không hiển lộ chân thân đến gặp ta!
- Không thể.
- Vì sao?
- Bởi vì ngươi tới đây chỉ nghe được âm thanh của ta, mà ta đã vẫn lạc trong hạo kiếp của Thần Giới.
Vân Phi Dương biến sắc.
- Ngươi bố trí linh hồn chi mộng ở chỗ này?
- Không sai.
Huyễn Mộng Chi Thần nói:
- Vân Phi Dương, ta phụng mệnh Thời Không Đại Thần đặc biệt đợi ngươi ở chỗ này.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
- Kiếp trước, ta không có gặp Thời Không Đại Thần, hắn tại sao lệnh ngươi chờ ta?
Huyễn Mộng Chi Thần nói:
- Ngươi cho rằng hạo kiếp Thần Giới chỉ có sư tôn ngươi biết?
Vân Phi Dương trầm mặc.
Huyễn Mộng Chi Thần nói:
- Thời Không Đại Thần có thời gian pháp tắc, có thể báo trước quá khứ tương lai, lão nhân gia đã sớm biết, Thần Giới lần tái tạo thứ chín sẽ khó nghìn lần hơn 8 lần trước.
- Nếu biết.
Vân Phi Dương bực tức nói:
- Vì sao rời Thần Giới mặc cho gia viên của mình bị ngoại tộc hủy diệt!
Huyễn Mộng Chi Thần nói:
- Bởi vì Thời Không Đại Thần bất lực ngăn cản hạo kiếp.
- Hừ.
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
- Tốt cho một câu nói bất lực ngăn cản, năm đó Đế Quân Thiên cũng không cách nào ngăn cản nhưng không thẹn Thần Giới Chi Chủ, ngang nhiên chiến tử.
Hắn đã từng rất khó chịu với Đế Quân Thiên, nhưng biết được Thần Giới hủy diệt, tâm tính cũng có cải biến.
- Viễn cổ đại thần?
- Ta nhổ vào!
Vân Phi Dương nói.
Huyễn Mộng Chi Thần thản nhiên nói:
- Vân Phi Dương, ngươi cho rằng Thời Không Đại Thần sẽ lỗ mãng như Đế Quân Thiên?
- Nói thật cho ngươi biết.
Thời Không Đại Thần rời Thần Giới lấy 50 vạn năm thọ nguyên phong tồn một thành bản nguyên Thần Ma lưỡng giới tại trong không gian loạn lưu.
Nếu không, hôm nay ngươi làm thế nào có thể đứng ở chỗ này cảm nhận được Thần lực và Ma lực!
Thần sắc Vân Phi Dương ngốc trệ.
Huyễn Mộng Chi Thần lại nói:
- Thời Không Đại Thần vì bảo trụ Thần Ma lưỡng giới kéo dài, hao phí 50 vạn năm thọ nguyên, lúc rời Thần Giới tóc đã trắng xoá, khô gầy như que củi.
- Lão gia nhân từng nói qua.
- Sinh ra tại Thần Giới, hắn đã nhìn phiến thiên địa này trưởng thành, cũng coi như mẫu thân mình, không đành lòng tận mắt chứng kiến nó bị ngoại tộc hủy diệt, chỉ có thể rời xa mà thôi.
- Mà ngươi.
- Người Thiên mệnh chọn!
- Nếu một ngày đến chỗ này cần phải gánh vác sứ mệnh tái tạo Thần Giới, như thế mới không uổng công hắn hi sinh sinh mệnh để thành toàn ngươi!
Ông! thân thể Vân Phi Dương chấn động, cả kinh nói:
- Thời Không Thần vẫn lạc?
Trầm mặc một lúc.
Huyễn Mộng Chi Thần bi thương, tâm tình có chút kích động, gần như gào thét giận dữ.
- 50 vạn năm thọ nguyên! Đổi lại, ngươi có thể sống sao?!