Chừng 2 giờ chiều, thuyền đánh cá thắng lợi trở về, quản gia Chu tới đón bọn họ cũng bị kinh ngạc một chút, không ngờ tới sẽ có nhiều như vậy.
"Chiều nay ăn bọn nó, xin nhờ đầu bếp nhất định phải nấu nó ngon nha!"
Được Khương Tri Ngôn cố ý dặn dò, quản gia Chu tất nhiên là thề son sắt mà bảo đảm nhất định không nhục sứ mệnh.
Mà Khương Tri Ngôn đã tinh bì lực tẫn thì lại đi theo sau Úc Nam Diễn gian nan mà "bay" về phòng.
Lúc trên thuyền còn không cảm thấy, nhưng chờ vừa xuống thuyền rồi, ôi khớp xương nó đau nhức, với cả da cũng hơi hơi đau đớn, ấy thật không cách nào bỏ qua.
Hiện tại Khương Tri Ngôn chỉ muốn nằm xuống, chỉ là không được!
Cô còn cần tắm rửa rồi lại lên giường, bằng không quá khó chịu!
Còn hên phòng ngủ phụ của Khương Tri Ngôn cũng có phòng tắm, cô đang muốn tiếp tục "bay" về phía phòng ngủ phụ, đột nhiên lại bị Úc Nam Diễn gọi lại.
"Cho em này, bôi lên chỗ bị đỏ sẽ thoải mái chút."
Anh đưa cho Khương Tri Ngôn một tuýp thuốc mỡ không có bất kỳ thông tin chữ nào, chỉ có một cái ký hiệu đơn giản, cũng không nói thêm gì khác liền đi về phòng của mình.
Khương Tri Ngôn không để nốt nhạc đệm nhỏ này trong lòng, rất tự nhiên mà nhận lấy tuýp thuốc mỡ kích cỡ không khác với kem dưỡng da tay cho lắm này.
Kem trong này là màu trắng rất bình thường, tắm xong, Khương Tri Ngôn trước hết thử trên cánh tay một chút, bôi rất dễ hấp thu hơn nữa còn mát lạnh, đặc biệt thoải mái.
Cô lập tức liền dùng hết nửa tuýp.
Vừa bôi Khương Tri Ngôn còn vừa nghĩ: Lần sau hỏi Úc Nam Diễn một chút nó hiệu gì, chính mình cũng có thể chuẩn bị 2 tuýp.
Cô chụp ảnh cho lên mạng search nhưng không ra, có thể là một nhãn hiệu rất tiểu chúng.
Lúc này, Khương Tri Ngôn cũng không biết chỉ có một tuýp nhỏ vậy thôi đã có giá tới 5 chữ số, là sản phẩm của một phòng thí nghiệm trên danh nghĩa Úc Nam Diễn, chuyên cung hàng cho các phu nhân, thậm chí là nữ vương hay phụ nữ quý tộc nước ngoài.
Hơn nữa, phòng thí nghiệm này trừ bỏ cực ít người biết nó thuộc về Úc Nam Diễn, bao gồm cả Úc lão gia tử đều không biết, đây là "tài sản riêng" chân chính của Úc Nam Diễn.
Có điều có lẽ dù Khương Tri Ngôn biết rồi cũng sẽ chả thế nào, chính Úc Nam Diễn cũng không đau lòng, cô đau lòng cái quỷ gì chứ.
Cả người sảng khoái rồi, Khương Tri Ngôn rất mau liền chui vào ổ chăn, một khắc khi nằm xuống kia thật sự cảm giác toàn thân đều đang phát ra tiếng than thở.
Ra biển chơi vui thì vui đó, chỉ là mệt.
Còn hên bọn họ không cần đuổi theo hành trình gì, chờ chút nữa với cả tối nay đều không có sắp xếp đặc biệt gì, Khương Tri Ngôn đặt báo thức 4 tiếng rưỡi cho chính mình xong thì liền chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Bên kia, Úc Nam Diễn lại không buồn ngủ chút nào, chút lượng vận động này chỉ là case nhỏ với anh thôi, căn bản không tới mức mệt.
Vốn dĩ anh muốn để Triệu Đào hồi báo tiến độ của một vài hạng mục trước mắt của công ty, không nghĩ tới họp video được một nửa, Úc lão gia tử đột nhiên xuất hiện trong video, vẻ mặt nghiêm túc mà tỏ vẻ: Lúc nên chơi thì phải chơi cho đã, công ty có ông đây sẽ không đóng cửa.
Nói xong liền trực tiếp cúp máy, làm Úc Nam Diễn cũng không tiện gọi lại.
Bên Nam Hằng thì không có gì, Úc Nam Diễn liền nghĩ tới công ty của chính mình.
NY anh cùng sáng lập với bạn học thời đại học, vì anh bỏ vốn và xuất lực đều là nhiều nhất, nên chiếm cổ phần cũng là nhiều nhất, nhưng người quản lý công ty hiện tại vẫn là một người bạn khác —— Hàn Dật.
"Rất tốt mà, công ty có thể có chuyện gì?"
Năng lực làm việc của Hàn Dật tất nhiên không cần nói, bằng không Úc Nam Diễn cũng sẽ không yên tâm mà giao công ty cho anh ấy, chỉ là cứ vậy, hình như mình không có việc gì để làm?
"Đúng rồi, gần đây Herbert có liên hệ với cậu không? Cậu ấy tốt xấu cũng là người duy nhất trong đám chúng ta làm công việc có độ nhất trí cao với chuyên ngành học."
"Không có, cậu ta làm bác sĩ làm nghiện rồi."
Cúp điện thoại, ngồi trên sofa, Úc Nam Diễn khó được mà mở group chat Úc Quân Sách lập trước đó, tin chưa đọc trong này đã có 99, mà cái mới nhất là vào nửa tiếng trước.
[Quân Lâm Thiên Hạ: Vì sao mệnh em khổ vậy! Em cũng muốn ra biển! Em cũng muốn câu cá! Chỉ cần không làm việc, em có thể bung dù cho chị Tri Ngôn!]
Đối với phát ngôn của cậu em họ này, Úc Nam Diễn trực tiếp làm lơ, sau đó lướt lên trên, phát hiện Khương Tri Ngôn gửi không ít ảnh trong group.
Có cảnh biển, cũng có cảnh bọn họ câu cá, đặc biệt là thùng chiến lợi phẩm kia, Khương Tri Ngôn còn cố ý gửi vào 3 cái gif đắc ý dào dạt, để thể hiện kiêu ngạo của mình.
Cái group này tuy là 4 người, nhưng 3 người khác cũng đều biết là lấy tính Úc Nam Diễn chắc chắn sẽ không tới xem trận chiến nước miếng của bọn họ, cho nên lúc nói chuyện cơ bản không có cố kỵ gì.
Giống như dưới đây Úc Quân Sách đã nổ một tin nóng.
[Quân Lâm Thiên Hạ: Ha ha ha, anh em câu được mấy con? Có phải là không được con nào không? Anh ấy chính là không có duyên động vật, khi nhỏ còn rất nhiều lần bị chó hoang dí chạy đó -]
Úc Nam Diễn câm nín một giây.
[Úc: Trong lúc đi làm đừng nói chuyện phiếm.]
Hai giây sau.
[Quân Lâm Thiện Hạ đã rời khỏi nhóm]
Trưởng nhóm chat thành Triệu Đào xếp vị trí thứ 2, không đợi Úc Nam Diễn rời khỏi cái giao diện chat này, lại phát hiện Úc Quân Sách lần nữa bị kéo vào.
[Quân Lâm Thiên Hạ: Anh, ha ha ha, chỉ là thoáng thả lỏng tí ấy mà, mấy anh chơi vui vẻ chứ?]
[Quân Lâm Thiên Hạ: Thả tim.JPG]
Đối với vấn đề nhàm chán kiểu này, Úc Nam Diễn không hề có ý niệm rep lại, anh thả di động đi đến trên ban công, từ góc độ này có thể rất rõ ràng mà thấy phòng Khương Tri Ngôn cách vách đang kéo kín màn, xem chừng là mệt thật.
—— Đã rèn luyện lâu như vậy, thể lực vẫn cứ không được, trở về lại bảo chú Lâm lùi lại một chút thời gian cho hợp lý mới được.
Ngủ được một giấc xong lại cảm thấy đau nhức hơn, Khương Tri Ngôn không hề biết sau khi về sẽ có gì chờ cô, hiện tại cô chỉ cảm thấy mình đói rồi.
Nhanh chóng mặc quần áo vào, lúc Khương Tri Ngôn ra khỏi cửa phòng thì phát hiện Úc Nam Diễn cũng không ở đây, thẳng đến khi cô xuống lầu mới biết được Úc Nam Diễn đến phòng tập thể thao ở lầu 2 rèn luyện rồi!
Đây là kiểu thần nhân tự hạn chế gì vậy, lập tức Khương Tri Ngôn rất là kính nể, kính nhi viễn chi, chỉ muốn ăn cơm mềm.
—— Ý, mới nãy cô chơi trò nối tiếp thành ngữ gì vậy?
Còn hên, Úc Nam Diễn không có vận động quá hăng không dừng được, đúng giờ cơm chiều anh xuất hiện bên bàn ăn, nên không cần làm Khương Tri Ngôn rối rắm liệu có cần chờ ông chủ tới lại bắt đầu ăn hay không.
Đồ ăn tối nay vẫn cứ lấy hải sản là chủ như cũ, có điều hẳn là sợ hai người ăn chán, nên cũng nhiều thêm vài loại gia cầm và rau dưa.
Khương Tri Ngôn theo lẽ thường uống một chén canh hải sâm trước, mới vừa cầm đũa lên, quản gia Chu rất ân cần mà muốn gắp đồ ăn cho cô.
Khương Tri Ngôn lại không thích như vậy, cô lại không phải tay bị thương không gắp đồ ăn được, nên trực tiếp cự tuyệt.
Quản gia Chu cũng không cảm thấy nó có vấn đề gì, trên mặt vẫn cứ treo nụ cười tươi khéo léo như cũ, nhưng thật ra thì Úc Nam Diễn ở một bên lại nhìn thấu tiểu tâm tư của vị quản gia này, có điều anh không muốn quản.
Anh muốn xem chút xem Khương Tri Ngôn sẽ xử lý thế nào.
Người là một sinh vật rất phức tạp, sẽ không nhất thành bất biến, cho dù là người nhìn như vô dục vô cầu giống Khương Tri Ngôn, vào lúc gặp phải dụ hoặc cũng không nhất định có thể bảo trì được bản tâm.
Nhưng với tư tâm mà nói, Úc Nam Diễn hy vọng Khương Tri Ngôn đừng thay đổi.
Ít nhất, đừng thay đổi nhanh đến vậy.
*
Sáng hôm sau, Khương Tri Ngôn vừa tỉnh liền phát hiện đã 9 giờ, vốn dĩ hành trình hôm nay là an bài đi dạo đảo nhỏ, trên đảo này còn có một vài động vật nhiệt đới không đả thương người, ví dụ như hươu cao cổ, voi này.
Cái đảo này nói lớn không lớn, nhưng muốn dạo xong thì trong một ngày chắc chắn là không đủ.
Chỉ là...
Cảm nhận được tứ chi đau nhức, Khương Tri Ngôn móc di động ra gửi một tin cho Úc Nam Diễn.
[Khương Bính Ngư: Báo cáo ông chủ, hôm nay tôi thật sự không cách nào đứng dậy, xin được nghỉ một ngày!]
[Khương Bính Ngư: Đáng thương, nhỏ yếu, vô tội]
Cái gọi là tuần trăng mật của bọn họ có 10 ngày, Khương Tri Ngôn cảm thấy không cần gấp như vậy, lại không phải đăng ký tour du lịch, vẫn là chính mình thoải mái là quan trọng nhất.
Chỉ chốc lát sau Úc Nam Diễn liền tỏ vẻ là được thôi, đồng thời bảo người đưa cơm sáng lên, bằng không Khương Tri Ngôn không ra thì không ai dám chủ động gõ cửa, ai biết hai vợ chồng đang làm gì.
Làm việc ở nhà giàu, quan trọng nhất chính là làm nhiều nghe ít, càng phải biết câm miệng, như vậy mới lâu dài!
Sung sướng ăn xong một bữa sáng không tính là bữa sáng, Khương Tri Ngôn kéo một nửa bức màn ra, khi cả căn phòng sáng sủa rồi mới vui sướng hài lòng mà thả ipad xuống, đắp chăn mỏng lên, bắt đầu xem tập phim ngày hôm qua để dở.
Đây hoàn toàn chính là thay một chỗ mà trạch*.
*: Hình như chữ trạch này có xuất hiện trước đó mà mình quên chú thích thì phải, giờ chú thích nhé. Trước đó có xuất hiện chữ trạch nữ, trong tiếng trung thì trạch nữ và trạch nam là chỉ những người chỉ thích ở một chỗ, không đi đâu cả, khá lười, nếu không cần thiết thì bọn họ sẽ không muốn ra khỏi nhà (hơi giống mình).
Lại lần nữa may mắn mình không phải đi ra chơi cùng với ba mẹ Khương, bằng không chắc chắn là không thể nhàn nhã như bây giờ được.
Giải quyết xong trà chiều và cơm chiều trong phòng rồi, Khương Tri Ngôn liền thật sự là một ngày cũng không ra khỏi cửa, khoảng cách xa nhất hẳn là đi ra ngoài ban công ngắm hoàng hôn và ngắm sao.
Một nơi tốt đẹp ăn uống có người đưa, tốc độ mạng nhanh, phong cảnh lại đẹp thế này, Khương Tri Ngôn cảm thấy mình trạch luôn 1 tuần cũng không sao cả.
Chẳng qua nếu là tới chơi, vẫn là phải tôn trọng cái đảo này chút.
Ngày mai, ít nhất phải ra khỏi phạm vi khu biệt thự!
Ai ngờ kế hoạch không theo kịp biến hóa, khí hậu bờ biển thay đổi thất thường, Khương Tri Ngôn sáng sớm còn đang say giấc đã bị tiếng gió vù vù đánh thức, kéo màn ra nhìn một cái đã thấy không trung tối tăm một mảnh, nơi xa cây dừa hay cái gì cũng đều bị thổi ngã trái ngã phải.
Thời tiết hôm nay không thích hợp ra cửa a!
Vui sướng mà ra quyết định này, Khương Tri Ngôn đang định nhắn tin cho Úc Nam Diễn thì lại phát hiện trên di động đã có tin nhắn của ông chủ vào 1 tiếng trước.
[Úc: Thời tiết có biến, hôm nay em có an bài gì?]
An bài à? Ngày không thể ra cửa đương nhiên là tương thân tương ái với cái giường rồi.
[Khương Bính Ngư: Nam Diễn có an bài gì, em đều được]
Làm công nhân ưu tú, điểm quan trọng tất nhiên là theo bước chân ông chủ, trong lòng Khương Tri Ngôn bắt đầu cầu nguyện: Nhất định phải nói là mình vội, để tôi tùy ý an bài đi!
Một công ty lớn như Nam Hằng vậy, mỗi ngày Úc Nam Diễn đều có việc làm không hết đi? Mau đi làm đi, tôi không ngại tự mình chơi!
[Úc: Tới phòng tập thể thao]
Khương Tri Ngôn:... Ha hả.
Đang tốt đẹp ra đi chơi còn phải vận động? Không, đánh chết cô cũng không muốn!
[Khương Bính Ngư: Hôm nay Nam Diễn không vội làm việc sao?]
Nhìn thấy cái tin Khương Tri Ngôn gửi này, Úc Nam Diễn biết ngay cô không muốn tới rèn luyện.
Mới vừa xuống khỏi máy chạy bộ, Úc Nam Diễn cầm lấy khăn lông xoa xoa lớp mồ hôi mỏng mịn trên trán, nghĩ đến cuộc điện thoại tối qua, không có cưỡng bách Khương Tri Ngôn tới phòng tập thể thao nữa, mà là chủ động nhắc tới trong biệt thự có phòng điện ảnh và âm nhạc, có thể xem phim.
Nói thiệt, Khương Tri Ngôn cũng không muốn xem phim điện ảnh, huống chi còn rất có khả năng là cùng xem với Úc Nam Diễn.
Vì thế, Khương Tri Ngôn liền làm chút giãy giụa cuối cùng.
—— Nhưng vì sao chuyện nó lại thành như thế này?
Cùng Úc Nam Diễn mỗi người một cái sofa lười, đừng hỏi cô sao biệt thự lại có cái thứ này, dù sao chính là quản gia Chu biến ra.
Sau đó, trên cái bàn nhỏ trước mặt dựng một cái máy tính bảng, đang chiếu một gameshow trinh thám rất hot gần đây, còn là một kỳ mới nhất nữa, vừa khéo là cái kỳ mà Khương Tri Ngôn chưa xem kia.
"Nam, Nam Diễn, anh như vậy, thoải mái chứ?"
Nhịn không được, Khương Tri Ngôn vẫn là hỏi một câu.
Rốt cuộc, cái sofa lười này thật ra chính là một quả bóng, lúc nằm trên đó đương nhiên là thế nào thoải mái thì nằm thế đó, nhưng hình như Úc Nam Diễn không học được cách dùng chính xác, vẫn cứ ngồi thẳng tắp như ngồi ghế dựa vậy.
Khương Tri Ngôn nhìn đã thấy mệt.
Còn tốt, Úc Nam Diễn nhìn thoáng qua Khương Tri Ngôn liền biết là phương pháp ngồi của mình sai rồi, anh cũng không ngoan cố, động đậy thân thể học bộ dáng Khương Tri Ngôn chậm rãi để mình chìm vào ghế, mới đầu không dùng đúng phương pháp còn trực tiếp trượt xuống.
Khương Tri Ngôn: ... Phốc.
Không thể cười, không thể cười, nhịn xuống! Nhưng mà một khắc khi nhìn thấy Úc Nam Diễn vì trượt xuống mà hơi hơi mở to hai mắt ấy, thật là mắc cười quá!
Buồn cười tựa như kiểu một con mèo ngày thường cao quý lãnh diễm, không thèm để ý đến mi, đột nhiên lại bị dạng thẳng chân ra vậy đó!
Cô quay đầu đi không dám để Úc Nam Diễn nhìn thấy biểu tình hiện tại của mình, chờ xác định bên cạnh không có tiếng nào mới quay đầu, quả nhiên, hiện tại Úc Nam Diễn đã "nằm" rất tiêu chuẩn.
Gameshow bắt đầu, rất mau, Khương Tri Ngôn liền dời lực chú ý lên người mấy "diễn viên".
Lần này lại là án cùng nhau giết người trong mật thất.
Nhìn thấy mấy người họ chia nhau trình bày chứng cứ không ở hiện trường của mình, Khương Tri Ngôn nhíu mày bắt đầu tự hỏi, "Thoạt nhìn thì tình nhân kia có hiềm nghi lớn, có động cơ, hơn nữa lúc nói chuyện còn ấp úng."
Đã quên mất bên cạnh là Úc Nam Diễn, cứ như là cùng xem show với bạn bè vậy, Khương Tri Ngôn trực tiếp nói suy đoán ra, "Nhưng mà như vậy thì hình như rõ ràng quá, không phù hợp kịch bản của show."
"Là mẹ vợ của người bị hại."
Khương Tri Ngôn quay đầu lại, "Mẹ vợ? Không có khả năng đi?!"
Trong mấy người này cô nghĩ tới là vợ, là huynh đệ người bị hại, chính là chưa từng hoài nghi bà mẹ vợ kia!
Tựa hồ là nhìn ra Khương Tri Ngôn không tin, Úc Nam Diễn trực tiếp cho một câu.
"Cái này không phải liếc mắt một cái đã nhìn ra?"
Khương Tri Ngôn chợt nghẹn.
Một người đàn ông 37 độ là làm thế nào mà nói ra lời nói lạnh như băng như vậy!