Kết thúc tán gẫu với Úc Quân Sách, nơi cửa liền truyền đến tiếng đập cửa "thùng thùng".
Xác nhận thân phận rồi, Khương Tri Ngôn mở cửa phòng ra, có chút sa mạc lời mà nhìn người phụ trách khách sạn vẻ mặt xin lỗi tỏ vẻ muốn đổi phòng cho mình, theo sau còn có bốn người phục vụ khách sạn đi theo, rất có một bộ tư thế "không đổi cũng phải đổi".
Khách sạn là khách sạn cao cấp, nhưng phòng trong khách sạn cao cấp cũng có khác nhau, Khương Tri Ngôn ra chơi một mình tất nhiên không cần đặt phòng lớn xa hoa làm gì, nhưng mà người phụ trách khách sạn không nghĩ vậy.
Sau khi anh ta nhận được điện thoại từ tổng bộ, biết được chủ tịch phu nhân Nam Hằng vào ở trong khách sạn bọn họ, di động trong tay đều mém nữa không cầm chắc được, đồng thời trong lòng bắt đầu rít gào: Người càng có tiền càng điệu thấp hả! Này đây làm bọn tôi trở tay không kịp cỡ nào nha!
Còn hên là có thể vào cái khách sạn này làm người phụ trách đều là đầu óc rất nhanh nhạy, anh ta bay nhanh thả việc trong tay xuống, vừa chạy về phía phòng Khương Tri Ngôn, đồng thời còn vừa tiến hành một loạt an bài trong đầu, đầu tiên, bút tiền phòng mà phu nhân đã trả kia phải trả về!
Nào có đạo lý bà chủ tới ở khách sạn nhà mình còn trả tiền chứ?
Còn nữa, nhất định phải đổi phòng! Phải lớn, phải xa hoa! Phải xứng đôi với thân phận chủ tịch phu nhân!
Mặt khác còn gì nhỉ?
A, đúng rồi, trên mặt ăn uống tuyệt đối không thể qua loa, hình như sáng hôm nay có nhập một đám nguyên liệu nấu ăn không tồi, chờ tí nữa đi xem xem!
Nói tóm lại, cần phải để vị phu nhân của ông chủ lớn này vừa lòng mà về, nói không chừng kiếp sống chức trường* của anh ta còn có thể nhờ vậy mà vượt cấp kiểu cầu thang đâu, hì hì -
*: thương trường mà mình hiểu theo nghĩa đen nghĩa là chiến trường thương nghiệp, vậy nên chức trường cũng dễ hiểu rồi nhỉ, là chiến trường của những công nhân viên chức, nhân viên công sở hay là công vụ gì gì đó đều có đấu đá, có đấu đá liền thành chiến trường, vậy nên có chức trường.
Có điều, chủ tịch kết hôn hồi nào vậy? Sao bọn họ không được chút tin tức nào vậy cà, thiệt là thất sách, thất sách!
Hiện tại Khương Tri Ngôn có chút hối hận vì không kịp cản hành vi của Triệu Đào, tuy bổn ý của anh ấy là muốn tốt cho Khương Tri Ngôn, để cô ở an toàn hơn, nhưng mà hưng sư động chúng như này thật đúng là làm người ta... Không được tự nhiên.
"Không cần đổi, tôi ở đây cũng rất tốt."
Khương Tri Ngôn không muốn chơi nổi, cô thấy người phụ trách như là không đồng ý, khó được mà nhăn mày lại: "Tôi không thích bị người quấy rầy, các anh nên làm gì thì cứ làm đó, xem tôi như một người khách bình thường là được, hiểu chưa?"
Người phụ trách:...
Xem bộ dáng xuất thân của phu nhân và chủ tịch có khác biệt, anh ta cho rằng chủ tịch không yên tâm phu nhân mới bảo người gọi điện thoại, nhưng không nghĩ tới phu nhân chỉ muốn điệu thấp tự mình hành sự, này đây làm đám người làm công như bọn họ không phải là rất khó xử à?
Cuối cùng, người phụ trách vẫn là đi rồi, rốt cuộc chủ tịch xa ngoài ngàn dặm, nhưng phu nhân gần ngay trước mắt á, đương nhiên là nghe người trước mặt quan trọng hơn, hơn nữa căn phòng này cũng không kém, phải nói là khách sạn của bọn họ không có phòng nào kém.
Có điều người phụ trách này cũng "lặng lẽ" làm một ít việc, ví dụ như là để trống các phòng chung quanh, bao gồm của phòng trên phòng dưới chỗ phòng Khương Tri Ngôn, để tránh có tạp âm và người không liên quan tới quấy rầy phu nhân.
Chẳng sợ công tác cách âm của khách sạn rất tốt, nhưng đây chả phải là sợ vạn nhất à?
Còn chuyên môn phái hai người 24 giờ chú ý camera theo dõi ở cửa Khương Tri Ngôn, bảo đảm an toàn của cô.
Lúc này ở trong phòng, Khương Tri Ngôn rốt cuộc cũng có thời gian mà nhất nhất lấy đồ đạc trong hành lý ra trước, đồng thời nhìn lướt qua di động, giờ là 12 giờ 30 giữa trưa, vừa lúc là giờ cơm trưa.
Đối với đồ ăn trong khách sạn, Khương Tri Ngôn không có hứng thú, cô xách theo một cái túi xách nhỏ, một đóng cửa liền lập tức ra khỏi khách sạn, tính toán vừa đi dạo quanh đây vừa tìm mỹ thực lấp bụng.
Chẳng sợ không phải người thường xuyên đi du lịch, Khương Tri Ngôn cũng biết trong một thành phố du lịch thì không thú vị nhất chính là phố gì đó, phường gì gì đó, mấy chỗ đó cơ bản đều bị thương nghiệp hóa nghiêm trọng, rất ít đồ ăn ngon.
Khương Tri Ngôn tính bằng vận khí chọn cửa hàng, từ sau khi tới thế giới này thì vận khí của cô tựa hồ thật sự không tồi.
Vị trí của Gregory rất tốt, nhưng chung quanh nó lại không có tiệm ăn vặt gì, ngược lại còn rất nhiều cửa hàng trang phục trang sức vừa thấy đã biết không rẻ, đại khái là cảm thấy vào khách sạn này ở chắc là phi phú tức quý, có thể mang một đợt.
Khương Tri Ngôn không hề có hứng thú với mấy cái đó, có điều cô sợ mình không kiên trì được đến lúc mình tìm đồ ăn kia, đành xài 48 tệ vốn to vào một tiệm trà sữa trang hoàng không đơn giản mua một ly trà sữa đơn giản nhất.
Uống một ngụm, ừm, cùng một cái vị với trà sữa 10 tệ.
Nhưng tốt xấu là dựa vào ly trà sữa này, Khương Tri Ngôn đã tìm được một quán mì phong cách "thuần phác".
Cho dù hiện tại đã hơn 1 giờ, trong quán mì vẫn là không ít người, chỉ là một điểm này, cũng đã đủ làm Khương Tri Ngôn dừng lại bước chân mỏi mệt, trước hết quất một chén!
Chủ tiệm rõ ràng là một cặp vợ chồng, ông chủ phụ trách làm mì sợi và nấu mì, bà chủ phụ trách bưng bê, dọn dẹp và lấy tiền, hai người phân công minh xác.
Người trong tiệm tuy đông lại không vội hay loạn chút nào.
Bà chủ và ông chủ ngẫu nhiên đối diện nhìn nhau một cái cũng đều có thể cảm nhận được một cỗ hạnh phúc nồng nàn.
"Xin chào, cho tôi chén mì thịt bò."
"Có đây, một chén mì thịt bò!"
Đang trong quá trình chờ mì ấy, Khương Tri Ngôn thuận tiện tra tư liệu tương quan về Vân Thành.
Vị trí nổi tiếng nhất tại nơi cô đang ở hiện tại tất nhiên là đảo Hoa, trên đảo là chỗ tốt đẹp đẽ để chụp ảnh và ngắm cảnh, mấy đảo khác không có gì.
Nếu đã có đảo, vậy chắc chắn có hồ.
Phòng của Khương Tri Ngôn vọng ra ngoài vừa lúc có thể nhìn thấy Kính Hồ nổi tiếng với lời khen là hồ của không trung, có thể chơi thuyền nữa.
Mà dọc theo cái hướng cô đang đi bây giờ mà đi tiếp được cỡ 3 kilomet sẽ có một khu trấn cổ, cũng là chỗ tốt thích hợp để du ngoạn.
Có điều, Khương Tri Ngôn sờ sờ cằm, mấy chỗ này... Hình như cũng không phải rất hấp dẫn nhể?
Chính là không ngừng ngắm cảnh, ngắm cảnh rồi lại ngắm cảnh.
Cô chưa từ bỏ ý định, lại search tiếp chỗ khác, bi thương phát hiện điểm nổi bật bán được của cả Vân Thành thế mà thật sự chính là đủ loại kiểu dáng cảnh đẹp.
"Mì thịt bò tới rồi -"
Khương Tri Ngôn thả di động xuống, nháy mắt đã bị chén mì thịt bò "Thật" này hút lấy ánh mắt, miếng thịt bò lớn cỡ quân bài mạt chược, có tới mười mấy miếng! Cứ vậy mà trải phủ ở trên mặt!
Chén mì này cũng chỉ có 20 tệ, còn không bằng được một nửa giá của ly trà sữa vừa nãy của cô, nhưng mà thịt này! Khương Tri Ngôn lập tức hiểu rõ vì sao mà quán mì này lại sẽ có nhiều người như vậy.
Cô húp một hớp canh trước, là loại nước xương hầm tươi ngon kia, lại phối với mì sợi hiện kéo, ôi quả thực chính là duyên trời tác hợp.
"Cô bé, mì ngon đúng không?"
Nghiêng đối diện chính là một ông cụ thoạt nhìn đã 70, ông ấy cười tủm tỉm mà nhìn Khương Tri Ngôn: "Tới đây chơi hả?"
Thấy Khương Tri Ngôn gật gật đầu, ông cụ hiển nhiên rất vui vẻ, "Có phải muốn đi đảo Hoa hay không? Ông nói nè, thật ra thì đảo Hoa không có gì hết, dạo một chuyến là cũng xong rồi, người địa phương bọn ông đều không đi!"
Ông cụ nói câu này xong, lập tức được mấy người ở mấy bàn bên cạnh tán đồng.
"Đúng vậy đúng vậy, đảo Hoa kia quanh năm suốt tháng đều là người thôi, cũng chả biết là ngắm cái gì!"
"Cô bé, con muốn đi chơi, ông kiến nghị con đi Lộc Nhi Viên, hoa chỗ đó đã nhiều lại còn đẹp hơn đảo Hoa!"
"Đúng đúng đúng, lại còn không cần tiền vé vào cửa!"
Cứ như vậy, chỉ trong thời gian bụp một chén mì, Khương Tri Ngôn không chỉ ăn được mỹ thực, còn được đề cử cho vài chỗ thú vị, đặc biệt là Lộc Nhi Viên này, cô search địa chỉ một phen thấy cách đây cũng không xa, nếu chỉ gọi taxi cũng chỉ nửa tiếng. Thế thì hiện tại còn chưa đến 2 giờ, không bằng đi xem trước xem?
Nói đi là đi, cáo biệt mấy chú mấy cô mấy ông bà nhiệt tình đó, Khương Tri Ngôn trực tiếp đi vào chỗ tên là Lộc Nhi Viên này.
Ở cửa có một bảo an đứng đó, nghe thấy Khương Tri Ngôn là lần đầu tiên tới thì lập tức lấy ra một phần bản đồ của Lộc Nhi Viên, sau đó chỉ mấy chỗ đẹp bảo Khương Tri Ngôn nhất định phải đi ngắm thử.
"Vườn của bọn tôi kết thúc tham quan vào 6 giờ, cô bé nhớ rõ đừng chơi quá trớn nha."
Cuối cùng bảo an còn nhắc nhở Khương Tri Ngôn một câu, có điều vị này hẳn là đã xem trọng thể lực của Khương Tri Ngôn, dạo gần 4 tiếng hả?
Không có khả năng!
Lộc Nhi Viên quả nhiên không đông người lắm, đi trên con đường trải sỏi uốn lượn, mắt Khương Tri Ngôn đều có chút xem không hết được, nói thiệt, lấy tri thức về thực vật cằn cỗi của cô, đại bộ phận cây xanh và hoa tươi ở chỗ này cô đều không gọi nổi tên.
Còn hên, Lộc Nhi Viên có suy xét về phương diện này, cơ hồ là cạnh mỗi một loài thực vật đều sẽ có một tấm bảng nhỏ, giới thiệu đơn giản về tên và chủng loại của hoa.
Cứ vậy mà một đường dạo, một đường ngắm, rất mau Khương Tri Ngôn đã tới bên hồ trung ương của Lộc Nhi Viên, người chỗ này thoáng đông hơn so với chỗ khác một chút, vừa lúc cô đi một chốc như vậy cũng mệt rồi.
Khương Tri Ngôn tùy tiện tìm một cái ghế dài không ai ngồi mà ngồi xuống, sau đó lấy di động ra chụp một tấm ảnh cảnh hồ, không thể không nói, ngắm phong cảnh thoải mái nhất là vào lúc cả người phảng phất như đã dỡ xuống rất phiền não này.
Nhìn kiệt tác thiên nhiên, sẽ có một loại cảm giác phiền não của mình không đáng nhắc tới.
Khương Tri Ngôn chụp hình xong liền nhìn chung quanh một lần, cơ hồ chỉ một cái lướt mắt liền nhìn thấy ở cách đó không xa có người đang ngồi ở đó vẽ tranh, trước nơi cảnh sắc mỹ lệ mà xuất hiện người vẽ tranh là hết sức bình thường.
Nhưng người này hấp dẫn ánh mắt Khương Tri Ngôn là vì bóng dáng của anh ta.
Mặc một cái áo sơ mi thuần trắng, tóc là màu đen thuần, rõ ràng còn chưa nhìn thấy chính diện, nhưng thông qua bóng dáng đĩnh bạt lại cao lớn ưu nhã này liền cảm thấy dù người này diện mạo thế nào, chí ít thì ở cái cửa khí chất này tuyệt đối không thành vấn đề, vừa khéo là style sạch sẽ mà Khương Tri Ngôn tương đối thiên vị kia.
Đương nhiên, đây chỉ là nhất thời chú mục, rất mau Khương Tri Ngôn liền dời tầm mắt tiếp tục đánh giá chỗ khác, không nghĩ tới không ngồi được trong chốc lát trời đã đột nhiên tối sầm xuống.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, giọt mưa tinh mịn liền tí ta tí tách mà rơi xuống.
Còn tốt là bên cạnh còn có vật trang trí hình nấm, vừa vặn là cao hơn một tí xíu so với Khương Tri Ngôn đứng thẳng, có thể để cô tạm thời trốn một chút để tránh thành con gà rớt nồi canh.
Vân Thành không hổ cái danh thành mưa, lúc cô ra cửa thế mà quên mang theo dù gấp bên người, giờ chỉ hy vọng trận mưa này đừng quá lâu, bằng không thì chỉ sợ là mình thật phải thể nghiệm cảm giác chạy vội trong mưa một chút rồi.
Vì đóa "dù" nấm này cũng không lớn, Khương Tri Ngôn chỉ có thể dùng sức mà dán vào cột để tránh những giọt mưa bị gió thổi nghiêng tạt vào làm ướt quần áo.
Phù ——
Một trận gió bị kéo, đồng thời lại đây còn có vị họa gia đang gắt gao ôm một tranh trong lòng kia, "Ngại quá ngại quá."
Anh ta vừa xin lỗi vừa nép bên kia nấm: "Tranh của tôi không thể dính mưa, có thể để tôi trốn ở đây một chốc không?"
Khương Tri Ngôn: "Không sao, chỗ này cũng không phải của tôi."
Cô còn không bá đạo đến vậy, chính mình trốn mưa liền không cho người khác trốn, dù sao bên kia mũ nấm cũng là trống, không phải vị họa gia này vào đây cũng sẽ là du khách khác.
"Cảm ơn!" Họa gia nhẹ giọng nói cảm ơn, lúc này mới có thời gian mà hơi hơi chỉnh lại tranh trong lòng anh ta, vì cái nấm này với anh ta mà nói thật sự quá lùn, vì không để tranh bị xối phải, người đàn ông xoay người cong lưng, xoay lưng ra ngoài, tựa hồ không thèm để ý mình sẽ bị xối.
Một động tác này cũng làm Khương Tri Ngôn quay đầu là có thể vừa vặn thấy rõ mặt vị họa gia này.
Sạch sẽ!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Khương Tri Ngôn.
Đôi mắt là màu hổ phách nhạt hơn so với màu mắt của người bình thường, tựa hồ liếc một cái là có thể nhìn tới đáy lòng, màu môi nhạt, làn da là màu tái nhợt kiểu như thời gian dài không thấy ánh mặt trời, bất đồng với tông trắng của Úc Nam Diễn, trắng của anh ta lộ ra một tia không khỏe mạnh, cả người tựa như con non cần được cẩn thận che chở, đối mặt với tầm mắt của Khương Tri Ngôn còn lộ ra một tia cười ngoan ngoãn, ẩn ẩn lộ ra hai cái lúm đồng tiền.
Dung mạo như này, là nhan sắc sẽ được các đại tỷ tỷ ôm ấp vào lòng mà xoa, có thể kích phát tình thương của mẹ của các cô ấy với cấp độ cực lớn.
Đương nhiên, Khương Tri Ngôn không có tràn lan tình thương của mẹ đâu à, đối với một người xa lạ càng sẽ không.
Cô gật gật đầu coi như đáp lại nụ cười này, sau đó lại liền quay đầu đi, trước ngắm mưa một hồi xác định nó tạm thời sẽ không tạnh, bèn lấy di động ra chơi tiếp.
Một lát sau còn nhận được tin nhắn từ người phụ trách khách sạn, hỏi cô ở đâu, muốn phái xe tới đón, phỏng chừng cũng là thấy mưa nhỏ, sợ cô không mang dù.
Khương Tri Ngôn cự tuyệt, lúc này đã chỉ còn mưa bụi, phỏng chừng không được bao lâu sẽ tạnh, liền không cần phiền toái người của khách sạn đi một chuyến.
Quả nhiên, 20 phút sau, hết mưa rồi.
Cô không nhìn người sau lưng một cái đã lập tức rời đi chỗ này, bởi vậy cũng không chú ý tới họa gia kia như muốn nói lại nói lại thôi, tiếc là chờ khi anh ta quyết định muốn nói, Khương Tri Ngôn sớm đã không thấy bóng dáng đâu.
Tiếp đó Khương Tri Ngôn lại đi dạo chỗ khác trong Lộc Nhi Viên, chụp chút ảnh sau đó liền gọi xe về lại khách sạn, căn bản không cảm thấy mình và tiểu họa gia bèo nước gặp nhau kia sẽ có giao thoa gì.
Ai ngờ sung sướng mà ngủ một giấc trong khách sạn, sáng dậy đi nhà hàng buffet trong khách sạn ăn sáng lại gặp được người này, mà anh ta cũng rõ ràng thấy được Khương Tri Ngôn, do dự tại chỗ trong chốc lát, tựa hồ là hạ quyết định rồi, bèn bước nhanh đi đến trước mặt Khương Tri Ngôn, khom lưng 90 độ.
"Thật xin lỗi!"
Đôi đũa gắp xúc xích nhỏ của Khương Tri Ngôn run lên, mém nữa làm xúc xích rớt vào ly sữa bò, còn hên là dựa vào phản ứng nhanh chóng nên mới không làm chuyện xấu hổ này phát sinh.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Anh kia cũng thấy được động tác của Khương Tri Ngôn, lại là xin lỗi liên tục.
Thấy bên cạnh đã có ánh mắt bát quái trộm nghía lại đây, nội tâm Khương Tri Ngôn thấy cực kỳ câm nín, bọn họ chỉ là cùng trú mưa một hồi ngày hôm qua mà thôi, vì cái quái gì mà cái anh này một bộ như anh ta là người phụ lòng phụ bạc cô vậy?
"Anh có việc gì?"
Sợ cứ vậy nữa thì sẽ chiêu người phụ trách khách sạn lại đây, Khương Tri Ngôn chỉ có thể nhìn về phía người kia, "Làm ơn đừng làm động tác làm người ta hiểu lầm như vậy."
Anh ta tựa hồ lại muốn nói xin lỗi, nhưng nghĩ đến lời Khương Tri Ngôn nên bỗng đình chỉ động tác, sau đó móc ra một tờ giấy trong lòng đưa cho Khương Tri Ngôn.
"Xin lỗi, không được cô đồng ý đã vẽ cô, vì hình ảnh lúc đó thật sự quá đẹp, thật xin lỗi, tôi không nhịn xuống được!"
Khương Tri Ngôn nhận tờ giấy đó, trên giấy là một bức tranh phác họa đơn giản.
Là cảnh mình trú mưa dưới nấm ngày hôm qua, trong tranh mình đang nửa ngẩng đầu ngắm không trung, rõ ràng chỉ là vài nét bút ít ỏi, lại có vẻ Khương Tri Ngôn có nét đẹp linh hoạt kỳ ảo, tựa hồ có một cỗ u buồn nhàn nhạt quẩn quanh bốn phía, làm người rất muốn tiến lên trợ giúp cô gái này.
Tranh rất đẹp, có thể thấy được trình độ của anh chàng này rất không tệ. Thậm chí, bức tranh vẽ bóng dáng mà vị cha chồng họa gia của Khương Tri Ngôn tặng cô kia ấy, cô cũng có nhìn thoáng qua một lần, còn không làm người ta có cảm giác bằng bức phác họa này.
Đây hẳn chính là linh khí mà giới nghệ thuật thường nói?
Nhưng mà Khương Tri Ngôn vẫn là muốn nói: Đây nếu không phải chính mình là đương sự, hoàn toàn sẽ không nghĩ đến đây là cô đi?
U buồn? Căn bản là không tồn tại được chứ?!
"Cho nên, anh muốn giải quyết thế nào?"
Nếu người này không nói cho mình, Khương Tri Ngôn căn bản sẽ không biết chuyện này, nhưng giờ anh ta chủ động nói rõ, vậy phải cho ra một phương án giải quyết.
"Anh ngồi xuống đi, đứng đó tôi nhìn anh mà đau cả cổ."
Mặt trông non nớt, nhưng vóc dáng lại không lùn, Khương Tri Ngôn nhìn ra là phải có 1 mét 8.
Anh chàng kia ngoan ngoãn ngồi xuống, đôi tay đặt trên đùi, "Xin chào, tôi tên Mục Hi Thần, là một họa gia."
Khương Tri Ngôn gật gật đầu, "Tôi họ Khương."
Cô không có nói ra tên đầy đủ, có điều cái tên Mục Hi Thần này hình như nghe hơi quen tai thì phải?
"Khương tiểu thư, thật xin lỗi, không được cô đồng ý đã vẽ bức tranh này, nhưng tôi thật sự rất thích nó, nếu cô đồng ý, tôi muốn vẽ xong nó, sau đó tặng cho cô, được chứ?"
Thái độ của Mục Hi Thần rất thành khẩn, "Tôi cần chừng 3 ngày, nếu trong 2 ngày này cô phải trở về, vậy tôi có thể gửi cho cô, yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gạt cô!"
Hẳn là sợ Khương Tri Ngôn không tin, Mục Hi Thần thế mà lại trực tiếp móc ra từ trong túi một tấm... Thẻ căn cước?
Khương Tri Ngôn:...
Cô liếc nhìn một cái, trông Mục Hi Thần như nhập thế chưa thâm, lại chỉ nhỏ hơn mình một tuổi, hơn nữa còn là người thủ đô.
Đối phương thành khẩn như vậy, Khương Tri Ngôn cũng muốn biết sau khi bức họa này hoàn thành sẽ trông như thế nào, "Có thể, tôi hẳn là sẽ còn ở đây thêm mấy ngày, anh vẽ xong giao cho bên tiếp tân khách sạn là được."
Cho dù là ở cùng một nơi, Khương Tri Ngôn cũng không muốn lộ quá nhiều tin tức cá nhân.
Mục Hi Thần đổ lại là không cảm thấy cái này có vấn đề gì, lại lộ ra tươi cười xán lạn, "Vâng vâng, được! Khương tiểu thư cô thật là người tốt!"
Nói câu này xong, Mục Hi Thần liền đứng dậy cáo biệt, nói là muốn tiếp tục đi vẽ tranh.
Nhưng Khương Tri Ngôn thấy anh ta vốn là đến nhà hàng buffet thì hẳn là muốn ăn sáng, nhưng giờ lại cứ gấp không chờ nổi như vậy mà đi rồi? Thôi, đây là chuyện của người ta, cô lười quản, cũng chẳng quản được.
Chậm rì rì mà gặm phần cơm sáng này của mình, ba chữ Mục Hi Thần lại vẫn cứ lóe tới lóe lui trong đầu Khương Tri Ngôn, rốt cuộc là nghe ở đâu ấy nhể?
Đinh!
Đúng rồi nha!
Mắt Khương Tri Ngôn bỗng trừng lớn, hôm tiệc tối từ thiện tham gia cùng với Úc Nam Diễn đó, khi đấu giá bán một bộ họa tác ấy, hình như là được giới thiệu chính là tác phẩm của "Thiên tài họa gia" Mục Hi Thần.
Cô nhớ rõ, bức tranh kia cuối cùng hẳn là lấy giá 2 triệu tệ thành giao?
Sợ ký ức của mình mắc lỗi, Khương Tri Ngôn trực tiếp lấy di động ra, còn hên là hồi nãy vừa xem căn cước xong đã để cô biết là ba chữ nào.
Nhập vào, kết quả xuất hiện.
"Thiên tài họa gia", "Bút của thần", "Hy vọng của giới hội họa Hoa Quốc"...
Vô số danh hiệu đã bị mọi người nhiệt tình mà đóng lên đầu vị họa gia trẻ tuổi này, trong đó có một tấm ảnh chụp lãnh thưởng hơi mờ cũng có thể nhìn Mục Hi Thần này chính là Mục Hi Thần mà Khương Tri Ngôn gặp được.
Khương Tri Ngôn lại search giá cả thị trường trước mắt của tác phẩm của anh Mục Hi Thần này, cơ bản đều là cấp triệu, hơn nữa vị họa gia này am hiểu vẽ phong cảnh và nhân vật, nghe nói trước đó có một bộ tranh vẽ nhân vật trước mắt đã bị xào giá tới 4 triệu.
Khương Tri Ngôn:...
Thời buổi này, tiền đều không đáng giá như vậy sao?
Nếu chỉ là tranh của một vị họa gia bình thường, hoặc cái nữa là cô không biết Mục Hi Thần là ai, Khương Tri Ngôn nhận cũng sẽ không có cảm giác chịu tội.
Chỉ là bây giờ rõ ràng đã biết tranh của người ta đáng giá như vậy, lại lấy... Cứ cảm thấy mình chiếm hời lớn kiểu gì ấy, cô không cho rằng bản quyền chân dung của mình đáng giá mấy triệu đâu.
Nhìn bộ dáng kia của Mục Hi Thần là biết anh ta chắc chắn không để bụng chuyện như này, phỏng chừng trước kia cũng có hành động như này, Khương Tri Ngôn nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nhờ tiếp tân lưu ý một chút, nếu gặp Mục Hi Thần liền nói cho cô một tiếng.
Chính mình vẫn là nói chuyện với người đại diện hoặc là cha mẹ của vị họa gia thiên tài này một chút đi.
Nghĩ biện pháp giải quyết xong xuôi, Khương Tri Ngôn tiếp tục giải quyết bữa sáng, chờ tí nữa liền phải ngồi thuyền đến đảo Hoa rồi, chẳng sợ các cụ hôm qua gặp đều nói đảo Hoa không có gì thú vị, Khương Tri Ngôn cũng vẫn là quyết định đi check-in một phen.
Đây hẳn chính là cái câu cách ngôn "Tới cũng tới rồi" kia, dù có là Khương Tri Ngôn cũng không thể ngoại lệ.
Đảo Hoa quả nhiên không giống với Lộc Nhi Viên, đầu tiên là trên vụ nhân số đã không thể so.
Lộc Nhi Viên thanh tịnh, đảo Hoa lại náo nhiệt.
Khương Tri Ngôn chẳng qua chỉ đi có mấy trăm mét ngắn ngủi cũng đã nhìn thấy ba cặp vợ chồng nhỏ đang chụp hình cưới.
Tươi cười hạnh phúc trên mặt những cặp tân nhân cũng sẽ cảm nhiễm người bên cạnh, Khương Tri Ngôn cười ngắm mấy đôi tân nhân làm ra các loại động tác quái lạ, trong đó có một đôi càng là trực tiếp nam nữ trao đổi, nam mặc váy cưới, nữ mặc âu phục.
Bộ dáng khôi hài kia hấp dẫn không ít người qua đường, đôi tân nhân này cũng không thẹn thùng, thoải mái hào phóng mà cho người ta ngắm, còn lấy ra không ít kẹo mừng phân cho người chung quanh.
Ngay cả Khương Tri Ngôn đứng khá xa cũng được chia cho mấy viên kẹo mừng xinh đẹp.
Cô chân thành chúc phúc đôi tân nhân này hai câu, mang theo phần vui sướng nho nhỏ này lại đi dạo chỗ khác, chờ khi Khương Tri Ngôn trở lại cửa ra vào muốn rời đi ấy, lại nghe được tiếng khắc khẩu không tính là nhỏ.
Đằng sau đại thụ, nghiễm nhiên chinh là đôi tân nhân vừa nãy đã thay thường phục, chỉ là trên khuôn mặt tràn ngập tươi cười hạnh phúc vừa nãy giờ đây đã bị phẫn nộ che giấu.
"Mẹ anh có ý gì hả? Đã nói chắc là chụp ảnh cưới rồi giờ lại chê tôi phí tiền?"
"Mẹ anh không có ý đó mà! Bà ấy chỉ là cảm thấy không cần thiết chụp nhiều như vậy!"
"Không cần thiết? Vậy vì sao trước đó lại không nói? Tiền trả trước đều đã thanh toán mà giờ anh không cần thiết với tôi?"...
Đám nhiếp ảnh gia bên cạnh vẻ mặt xấu hổ mà nhìn cảnh tượng trước mặt, lại không ai dám tiến lên khuyên hai câu, Khương Tri Ngôn càng không thể làm gì.
Tình yêu thật là một thứ đáng sợ, có thể thay đổi hoàn toàn hai người vốn dĩ rất bình thường.
Hình ảnh như vậy thậm chí làm cô nhớ tới hồi ức không tính là tốt đẹp, đôi cha mẹ kia của cô.
Khi cô mới vừa sinh ra ấy, ai thấy mà khong khen một câu trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp chứ, chỉ là mấy năm ngắn ngủi mà thôi, ưu nhã biến thành điên cuồng, trung thành trở nên hoa tâm.
Cô còn nhớ rõ cái vị được mình gọi là mẹ kia ngay trước mặt cô lấy dao ra thọc vào bụng người đàn ông đó, máu tươi trực tiếp trào ra trước mặt Khương Tri Ngôn.
Đương nhiên, lần đó vẫn chưa có chết.
Khi đó Khương Tri Ngôn đã nghĩ rằng: Đây là cái gọi là tình yêu sao? Thật đáng sợ!
Đương nhiên trên thế giới này chắc chắn cũng có tình yêu tốt, tựa cặp vợ chồng mở quán mì vừa nãy.
Nhưng cô có cái vận khí đó để mà gặp gỡ, lại có thể kinh doanh tốt nó không?
Này đây vừa tưởng tượng đã thấy thật phiền toái, là di động chơi không đã hay là tiền nhiều không chỗ tiêu?
Cả đời người ngắn như vậy, lại không phải chỉ có tình yêu mới có thể làm người ta hạnh phúc.
Cho nên ấy à, còn không bằng giải quyết từ ngọn nguồn.
Không yêu bất kỳ kẻ nào, chỉ một mình rất tốt.
Mang theo nụ cười bên môi, Khương Tri Ngôn rời khỏi đảo Hoa, đồng thời móc ra kẹo trong túi ném vào miệng.
Ừm, rất ngọt.