Dưới lời giải thích "ôn nhu" của Khương Tri Ngôn cùng ánh nhìn chăm chú "bình tĩnh" của Úc Nam Diễn, Úc Quân Sách che lại cái đầu bị thương liên thanh xin lỗi, ai biểu hôm nay anh trai anh ta thái độ khác thường không có tới công ty từ sáng sớm chứ.
Thế là làm Úc Quân Sách đang trên bàn cơm mà không nhịn được đi suy đoán có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không, một khắc khi nhìn thấy Khương Tri Ngôn kia cả người còn chưa lấy lại tinh thần, lời chưa qua não đã thốt ra, anh ta thề mình ngày thường tuyệt đối không phải thế!
Băng thanh ngọc khiết mới là từ đại diện cho anh ta!
Lại nói tiếp, cái này đều tại anh trai anh ta.
Đột nhiên không còn tới công ty sớm lại không có lý do đặc biệt gì, đây quả thực còn hiếm thấy hơn cả tuyết bay tháng sáu!
Nhưng mà chú Lâm ở một bên ấy, nhìn thấy xong thì thật là gấp ghê gớm.
"Thiếu gia cậu cũng thật là, thiếu phu nhân đã bị thương sao có thể không gọi bác sĩ Lư chứ? Con gái vốn dĩ liền sợ đau hơn một chút, lúc ấy thiếu phu nhân nhất định là đau lắm rồi phải không? Đi, mau gọi bác sĩ Lư tới, lại đi lấy một cái xe lăn, thiếu phu nhân cô đừng nhúc nhích!"
Đột nhiên bị chỉ trích, Úc Nam Diễn: ...
Anh không nói chuyện, chỉ là sâu thật sâu mà nhìn thoáng qua Khương Tri Ngôn.
Lấy hiểu biết của Úc Nam Diễn về chú Lâm, tiếp theo đây Khương Tri Ngôn chỉ sợ là sẽ bị lấy làm công chúa mà đối đãi "thật tốt".
"Không cần!" Khương Tri Ngôn lại là bất đắc dĩ lên tiếng, "Hôm qua Nam Diễn đã dùng rượu thuốc xoa bóp tan bớt rất nhiều máu bầm rồi, chú Lâm chú yên tâm đi, qua hai bữa là không sao rồi."
"Sao sẽ không sao chứ, thiếu gia lại không phải bác sĩ."
Khương Tri Ngôn còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này bác sĩ Lư đã xách hòm thuốc vội vàng tới rồi, mà bên kia cũng đã có hai người hầu trực tiếp khiêng một cái xe lăn tới đây, hẳn là cảm thấy đẩy tới đây không đủ mau đi.
Khương Tri Ngôn: ...
Giờ khắc này, cô tựa hồ đã nhìn hiểu ý tứ trong ánh mắt của Úc Nam Diễn vừa nãy.
Chẳng qua phải nói là, trong biệt thự Úc gia cũng đủ đồ thiệt, ngay cả xe lăn cũng có.
"Không có thương tổn đến xương, chẳng qua chỗ ứ bầm này..."
Được bác sĩ Lư chuyên nghiệp chẩn bệnh qua, tổng kết chính là 2 chữ: Tĩnh dưỡng.
Bị bắt ngồi trên xe lăn, Khương Tri Ngôn: "Chú Lâm, con đã nói là không có vấn đề gì lớn rồi, xe lăn này cũng không cần, con dưỡng hai ngày là đỡ rồi, thiệt sự không sao hết."
Nhớ trước đây khi Khương Tri Ngôn còn thực tập ở một công ty nào đó đó, có một lần vì dùng một lần cầm quá nhiều đồ, không chú ý được đường dưới chân, trực tiếp té xuống từ bậc 7 hay bậc 8 gì đó, lúc ấy không chỉ có đầu gối, còn cả trên bàn tay, trên người đều có rất nhiều chỗ bị té ngã chảy máu.
Nhưng Khương Tri Ngôn có thể làm sao bây giờ?
Khóc sao?
Cái thứ như khóc này phải khóc cho người thương mi mới hữu dụng, chứ không chính là uổng phí sức lực.
Ngay lúc đó Khương Tri Ngôn chỉ có thể chịu đựng đau đớn nhặt lên từng món đồ rơi rụng đầy đất, đưa đồ đến nơi đến chốn rồi mới lại cẩn thận mà xử lý miệng vết thương dính phải đá vụn, sau đó chờ nó từ từ khôi phục.
Còn hên là không nghiêm trọng, được mấy tuần là kết vảy rụng xuống, chờ qua một đoạn thời gian nữa là cơ bản không nhìn ra cái gì.
Còn lần này ngay cả da cũng không trầy, hẳn là sẽ khỏi càng mau.
"Thiếu phu nhân!" Chú Lâm nghiêm mặt, "Bất kỳ tổn thương nào trên thân thể đều không phải chuyện nhỏ, không thể không có gì! Đặc biệt là con gái càng phải chú ý hơn! Dù cho không có bất kỳ ai đau lòng cho cô, cô cũng phải đau lòng chính mình"
Ý cười trên mặt Khương Tri Ngôn cứng đờ, trong quá trình cô trưởng thành, cái từ gọi là trưởng bối này trước nay đều là thiếu hụt.
Thân thích bên mẹ bởi vì mẹ khi trước vì yêu mà nhất ý cô hành, không có gả cho người mà bọn họ đã an bài mà liền thả lời đoạn tuyệt quan hệ.
Còn bên ba thì bởi vì cô là con gái mà thái độ đối với Khương Tri Ngôn cũng là bình đạm, sau đó mẹ đâm ba một dao, cô càng là bị phán tội liên đới, bị vị bà nội trên danh nghĩa kia chửi ầm lên.
Cho nên vào năm 12 tuổi công ty xảy ra chuyện phá sản, cha mẹ cô đồng thời nhảy lầu ấy, không có bất kỳ một thân thích nào nguyện ý nhận nuôi Khương Tri Ngôn, thậm chí còn có kẻ cảm thấy cô là đứa mệnh cứng mới khắc chết cha mẹ.
Chẳng sợ có không ít người tình nguyện tới công tác cũng vô dụng.
Còn tốt là lúc đó cô đã hiểu chuyện, so với ở cùng đám thân thích kia rồi bị kỳ thị, có khi còn sẽ bị ngược đãi không chừng, còn chẳng bằng chủ động đi viện phúc lợi, chí ít thì vấn đề ăn ở có thể được giải quyết.
May mắn chính là những năm đó càng ngày càng nhiều người hảo tâm, Khương Tri Ngôn lại xinh đẹp còn nghe lời, nên ở viện phúc lợi cô sống không tệ.
Nhưng bởi thế, ở mặt trưởng bối này Khương Tri Ngôn có một khoảng gần như là chỗ trống, cũng không có cụ ông hay cụ bà nào dạy dỗ cô một vài đạo lý trí tuệ, toàn dựa vào chính mình lần mò mà ra.
Lúc này nghe thấy chú Lâm nói, trong lòng Khương Tri Ngôn không biết hiện lên cái gì, vài giây sau cô khẽ gật đầu: "Dạ, con biết rồi chú Lâm."
Chú Lâm lộ ra bộ dáng vui mừng, quay đầu liền nhìn về phía bác sĩ Lư: "Trong khoảng thời gian này thiếu phu nhân có cần kiêng cữ gì không? Đầu gối có thể chạm vào nước không? Có cần bôi thuốc gì không? Không thể đi đường nhỉ? Sẽ không lưu lại sẹo chứ?..."
"Ha ha ha, chú Lâm ơi, chú mà hỏi nữa, chị Tri Ngôn cũng không dám xuống lầu đó!"
"Vậy thì nằm trên giường, Úc gia lại không thiếu người bưng trà đưa nước!"
Trên mặt Khương Tri Ngôn lần nữa treo lên tươi cười, không biết thế nào lại đột nhiên chạm mắt với Úc Nam Diễn, anh hơi hơi gật đầu với Khương Tri Ngôn một cái, "Ăn sáng đi."
"Đúng nha, đều tại tôi!" Chú Lâm lập tức kết thúc trò chuyện với Úc Quân Sách, "Đều đã quên thiếu phu nhân còn chưa ăn sáng này."
Ông nhanh chóng quét đồ ăn trên bàn cơm một cái, "Thiếu phu nhân, thịt bò thì hai hôm này vẫn là trước hết đừng ăn, ăn trái cây thanh đạm nhiều chút, trưa tôi bảo Joy hầm canh xương."
—— Chú Lâm ơi, con không phải bị gãy xương, hơn nữa canh xương hầm cũng không bổ xương.
Nhưng mà những lời này bị Khương Tri Ngôn yên lặng nuốt xuống, vì không cần thiết nói ra, đối với phần thiện ý này, cô sẽ quý trọng.
Chờ Khương Tri Ngôn ăn sáng xong, Úc Nam Diễn mới chậm rì rì mà nói cho Khương Tri Ngôn hôm nay anh nghỉ ngơi, sau đó nghiêm túc dò hỏi: "Trước kia lúc em nghỉ ngơi thường sẽ làm cái gì?"
Những lời này vừa ra, không chỉ Khương Tri Ngôn ngẩng đầu chăm chú nhìn Úc Nam Diễn, trong cái nhà ăn này chỉ cần còn thở đều chíu cái nhìn sang.
Trong ánh mắt đều có khắc một câu: Má ơi, mặt trời mọc từ đằng Tây, anh / thiếu gia thế mà nói muốn nghỉ ngơi.
Biểu tình kia, tuy không nói là giống như đúc với biểu tình của Khương Tri Ngôn tối qua, nhưng cũng chả khác mấy.
Úc Nam Diễn không để ý tới bọn họ, mà là tiếp tục nhìn Khương Tri Ngôn, tựa hồ đang đợi đáp án của cô.
Khương Tri Ngôn bắt đầu tự hỏi, "Chỉ xem tiểu thuyết, chơi game, ngẫu nhiên chơi với Daniel và Lilith một lát, còn xem phim linh tinh nữa."
Mặt khác còn sẽ rèn luyện chừng 1 tiếng, nhưng giờ đầu gối Khương Tri Ngôn bị thương, cái này phải tạm dừng.
Một ngày này thật sự rất mau, Khương Tri Ngôn nhìn như đơn giản tự thuật lại, nhưng thật ra chẳng sợ mi chỉ đơn thuần xem tiểu thuyết, một cuốn cỡ hai ba trăm ngàn chữ cũng phải tiêu tốn cả một ngày.
Mà tiểu thuyết lại là tài nguyên có thể tái sinh, mỗi khi mi xem xong một cuốn, sẽ có cuốn thứ hai thứ ba xuất hiện, hơn nữa khẩu vị của Khương Tri Ngôn rất bác ái, cẩu huyết cũng xem, quyền mưu cũng xem, thậm chí cả bên nam tần cô cũng xem, này đây đã hơn nửa năm mà thiệt đúng là không để hoang sách.
Phim truyền hình, manga anime với gameshows cũng y vậy.
Khương Tri Ngôn cảm thấy cho mình thêm vài thập niên nữa cũng sẽ xem không hết.
Nghe thấy Khương Tri Ngôn "chia sẻ", Úc Nam Diễn rất mau liền nghĩ đến đoạn thời gian hưởng tuần trăng mật cùng nhau xem gameshow và phim truyền hình với cô, nếu là mấy cái đó... Anh thật sự không có hứng thú.
Sau lúc đó Triệu Đào còn lấy tới một cái phương án gì gì mà [Ghi chép một ngày của tổng tài] cho anh, càng là bị Úc Nam Diễn trực tiếp đánh về.
Nhàm chán lại buồn tẻ, một ngày như vậy ai sẽ muốn xem.
Triệu Đào khổ trong lòng: Là ai nói muốn chân thật hả?
Hẳn cũng cảm nhận được Úc Nam Diễn sẽ không thích mấy cái đó, Khương Tri Ngôn cho ra một cái đáp án không phải đáp án: "Vậy thử từng cái đi, bóng rổ, bơi, vẽ tranh này... Đều được nha."
Nếu là những người khác thì khi suy xét hứng thú còn phải suy xét cả tiền, thời gian vân vân, vậy thì Úc Nam Diễn lại may mắn nhiều.
Anh chỉ cần suy xét một việc, hứng thú.
"Đúng rồi, con trai rất nhiều người đều thích chơi game, không thì Nam Diễn anh cũng thử xem?"
"Đúng vậy đó anh! Hiện tại có một game cạnh kỹ cực hot, em đã là mạnh nhất rồi nha, mang anh hoàn toàn không thành vấn đề!"
Vừa nói tới game, Úc Quân Sách nháy mắt hăng hái lên.
Lúc anh ta học đại học có ít nhất hơn phân nửa thời gian đều tiêu tốn trên này, nếu không phải gần đây bận công tác quá, Úc Quân Sách cảm thấy mình có thể chơi game cả một ngày!
Đồng thời, trong lòng anh cũng đang lén lút tính toán, nếu là để anh trai anh ta cũng mê game, về sau không phải có thể cùng nhau chơi sao, còn sẽ không bị mắng!
Càng nghĩ càng cảm thấy là ý kiến hay, Úc Quân Sách lập tức còn kích động hơn cả Khương Tri Ngôn, mười phần ân cần mà đề cử game này với Úc Nam Diễn, được đến ánh mắt "nhìn thấu hết thảy" của Úc Nam Diễn.
Còn tốt là lúc này Khương Tri Ngôn cũng nói một câu, "Quân Sách cậu lợi hại vậy à, tôi chơi cái này trình độ tàn tàn, còn từng hố đồng đội."
Với vụ chơi game này, Khương Tri Ngôn thuộc về kiểu đã cùi bắp còn thích chơi, nếu là chơi kiểu rút thẻ đua Âu khí này, thế thì cô hoàn toàn không thành vấn đề, thỏa thỏa Âu hoàng chuyển thế, nhưng nếu đổi thành loại cạnh kỹ thực lực quan trọng hơn vận khí này đây...
Khương Tri Ngôn chỉ có thể cầu nguyện trong đội ngũ đối thủ không có đại thần, vậy thì hẳn là còn có thể thành gà con mổ nhau mấy ván.
"Ể? Thế còn không phải đơn giản, chị Tri Ngôn đi theo em lăn lộn, em bảo đảm một giây mang chị bay, vừa lúc lâu lắm rồi không chơi em bị rớt mấy cấp, hôm nay liền để em triển lãm cho chị xem một chút cái gì gọi là đại thần đi."
Khương Tri Ngôn bị cái kiểu mèo khen mèo dài đuôi kia của Úc Quân Sách chọc cười, vừa định nói một câu được thôi, Úc Nam Diễn mở miệng.
"Tôi muốn chơi."
"Oh yeah!" Úc Quân Sách hoan hô, anh ta đã quyết định nhất định phải dùng các loại biện pháp làm Úc Nam Diễn cảm nhận được lạc thú của game, giờ tiến hành bước đầu tiên: Download game.
Quản gia Lâm ở kế bên nhìn ba người vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là Úc Nam Diễn đang nghiêm túc nghe Úc Quân Sách giảng quy tắc game, Khương Tri Ngôn ở một bên bổ sung kia, thật là hài hòa hết sức.
Chỉ chưa đến một năm, tình trạng của thiếu gia liền có cải thiện lớn như vậy, vậy thì ở một số việc quản gia Lâm tất nhiên sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.
Lặp lại lần nữa, đừng coi khinh bất kỳ vị quản gia nào có tuổi nghề vượt quá 20 năm.
Nhìn Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn càng dựa càng gần, quản gia Lâm hơi mỉm cười, tiếp đó quay người liền dặn dò phòng bếp, chuẩn bị đồ uống mát lạnh giải nhiệt cho ba người họ.
Bằng không chơi game chơi đến "bốc hỏa" thì mất nhiều hơn được!
Tối hôm nay, Triệu Đào, người cũng được cho nghỉ một ngày, nhận được tin nhắn của Úc Nam Diễn.
[Úc: Cậu biết chơi xxx không?]
Triệu Đào sửng sốt, đây không phải một game rất hot mấy năm nay sao?
Triệu Đào không biết nên nói thật hay nói dối nữa.
Làm trợ lý thủ tịch, anh ấy thật sự rất bận.
Nhưng làm con trai, dù có bận nữa, chẳng sợ tình nguyện ngủ ít đi 1 tiếng cũng muốn chơi 1 ván.
[A Triệu Đào: Biết một chút, Úc tổng có chuyện gì sao?]
Là muốn hợp tác với nhà game này hay là thu mua? Nếu đúng là vậy thì đến lúc đó anh ta có thể trộm dùng tư quyền mà cho nhân vật âu yếm của mình một skin không nhỉ?
[Úc: Online, Quân Sách kéo cậu]
Sau khi đụng phải rất nhiều đồng đội heo, Úc Nam Diễn rốt cuộc quyết định tự tổ kiến đội ngũ của mình, Úc Quân Sách tính một người, Khương Tri Ngôn cần thiết phải tính vào, vậy hiện tại có Triệu Đào rồi cũng còn thiếu 1 người...
Tìm ai đây? Hàn Dật?
Hiện tại Úc Nam Diễn cũng không thể không thừa nhận, một thứ có thể được nhiều người thích như vậy đích xác cũng có chỗ đáng khen, đặc biệt là một khắc khi giành được thắng lợi kia.
Anh thậm chí cũng bắt đầu suy xét Nam Hằng có thể hợp tác một phen với nhà này, tốt nhất có thể kiến nghị bọn họ cho ra một chuỗi codes, có mấy tên đồng đội heo nên ở ván level thấp, ngàn vạn đừng có lăn lộn lên trên phá hoại người khác!
Mà Triệu Đào, nhìn những lời Úc Nam Diễn gửi tới đây, trong lòng nháy mắt liền hối hận, vờ vịt cái gì chứ!
Anh ta cầm danh hiệu mạnh nhất mà nói chỉ biết chơi một chút, Úc tổng hẳn sẽ không cảm thấy mình đang trang bức đi?
Năng lực tự khống chế của Úc Nam Diễn rất mạnh, chẳng sợ hôm qua lúc chơi cũng nhìn ra được có hơi hăng lên, nhưng ngày hôm sau anh vẫn có thể toàn thân toàn tâm đầu nhập vào công việc như cũ, giữa chừng không có một tia ý niệm nhớ tới cái gọi là game này.
Làm cho kế hoạch của Úc Quân Sách còn chưa bắt đầu đã phá sản.
Chẳng qua hôm qua Úc Nam Diễn cũng nói với Khương Tri Ngôn rồi, về sau mỗi tuần anh đều sẽ cho chính mình một ngày nghỉ ngơi, hy vọng đến lúc đó Khương Tri Ngôn có thể dẫn anh đi thả lỏng và chơi nhiều chút.
Khương Tri Ngôn tất nhiên là không thành vấn đề, cô vốn đã cảm thấy Úc Nam Diễn ra sức quá mãnh trên mặt công tác, thời gian ngủ mỗi ngày cũng quá ngắn, chỉ là người ta là ông chủ mà, cô cũng không dám nói gì.
Giờ nhìn thấy Úc Nam Diễn tự có ý thức muốn điều chỉnh, Khương Tri Ngôn tất nhiên là tán đồng, thậm chí quyết định tuần này phải khổ luyện kỹ thuật, tuần sau nếu vẫn là muốn chơi game, kiên quyết không thể kéo chân sau!
Đương nhiên, trước lúc đợi tới ngày nghỉ tiếp theo của Úc Nam Diễn, buổi triển lãm tranh của Mục Hi Thần đã bắt đầu trước rồi.
Khương Tri Ngôn sớm đã nói trên bong bóng xanh là mình sẽ tới cùng với chồng, xem phản ứng của Mục Hi Thần tựa hồ là rất hoan nghênh, còn nói đến lúc đó nhất định sẽ chiêu đãi vợ chồng bọn họ thật tốt.
Khương Tri Ngôn nói một câu cảm ơn, nhưng chưa nói thân phận Úc Nam Diễn.
Thứ nhất là không cần thiết, thứ hai là kiểu gì cũng không thể đang khi tán gẫu lại đột nhiên quất một câu: Cậu biết chồng tôi là ai không? Chính là chủ tịch của Nam Hằng kia á!
Nghe hổng giống đang giới thiệu, mà như là đang khoe khoang ấy.
Cho nên Khương Tri Ngôn tính tới hiện trường rồi lại tính, có cơ hội liền nói, không thì thôi, dù sao triển lãm tranh mà, là ngắm tranh lại không phải ngắm người.
Trường hợp này không cần thiết long trọng quá mức, Khương Tri Ngôn chọn một chiếc váy trung quy trung củ, trang điểm cho mình một chút rồi liền nhẹ nhàng xuống lầu.
Mà Úc Nam Diễn tất nhiên cũng là combo tây trang + sơ mi hằng ngày, anh thiên sinh lệ chất, ngay cả trang điểm cũng chả cần đã có vẻ da trắng môi hồng.
Mà cố tình đây là người ta trời sinh đã có, hâm mộ không được á.
"Quan hệ của em với Mục Hi Thần rất tốt sao?"
Ngồi trên xe bắt đầu nhắm về điểm đến xong, Úc Nam Diễn đột nhiên lên tiếng dò hỏi.
Anh chưa từng hỏi Khương Tri Ngôn là như thế nào mà quen biết Mục Hi Thần, chỉ có thể bằng bức tranh kia mà suy đoán là quen biết trên đường du lịch.
Mà lần này đi triển lãm tranh cũng là Khương Tri Ngôn nói cho chú Lâm, sau đó chú Lâm lại nói cho anh, cho nên Úc Nam Diễn thật đúng là không tiện phán đoán được quan hệ giữa hai người.
Có thể tới mức độ tặng tranh, hẳn là quan hệ không tồi đi.
Ai ngờ, Khương Tri Ngôn lắc đầu.
"Không tính là rất tốt, em là trên đường đi du lịch mới quen cậu ta." Ngay sau đó Khương Tri Ngôn liền nói quá trình hai người họ quen biết và lai lịch bức tranh, "Chẳng qua con người cậu ta thật lại rất đơn thuần còn nhiệt tình, cũng coi như là bạn bè đi?"
Tuy Mục Hi Thần biểu hiện có hơi nhiệt tình quá mức, nhưng Khương Tri Ngôn nghĩ đến vị cha chồng trên danh nghĩa kia của mình, vị kia chẳng phải vào lần đầu gặp mặt cũng như thế à?
Có lẽ đây là đặc tính của nghệ thuật gia đi.
Úc Nam Diễn nghe lời này, trong lòng lại nhiều thêm một phần để ý với vị họa gia trẻ tuổi "đơn thuần lại nhiệt tình" này, người có thể được đến phần đánh giá này của Khương Tri Ngôn, sẽ là thế nào?
"Tri Ngôn!"
Một thanh âm trong lại ngọt như suối mát truyền đến, theo đó Úc Nam Diễn liền thấy được Mục Hi Thần, một Mục Hi Thần càng sạch sẽ càng xuất sắc hơn so với trong tư liệu và ảnh báo chí.
"Tôi rất nhớ em đó!"
Mục Hi Thần lộ ra một nụ cười tươi rõ ràng, cặp má lúm đồng tiền lập tức cực kỳ rõ ràng, giây tiếp theo anh mới tựa như vừa thấy được Úc Nam Diễn.
"Anh chính là chồng của Tri Ngôn sao?"
Mục Hi Thần lập tức lộ ra biểu cảm nghi hoặc, "Cô ấy chính là vì anh mới cự tuyệt lời cầu hôn của tôi sao?"
Khương Tri Ngôn: ...
Cô phản ứng cực nhanh, "Cầu hôn? Vài câu vui đùa kia của anh không phải nói rõ ràng là đang tìm bạn cùng chơi chứ nhỉ? Con nít còn học cầu hôn với người ta!"
Tầm mắt của người qua đường như có như không mà ngã hết sang bên này, hiển nhiên, sự xuất hiện của Mục Hi Thần lại thêm dung mạo và khí chất ưu tú của ba người họ đã hấp dẫn không ít lực chú ý của người trong gallery.
Chẳng sợ lúc này bọn họ còn chưa có chân chính bước vào, nhưng người ở nơi cửa cũng không ít như cũ, đặc biệt là sau câu nói vừa nãy của Mục Hi Thần, trong những ánh mắt kia nháy mắt cái liền mang thêm ý vị tám chuyện.
Tình huống thế nào thế? Hai nam tranh một nữ?! Kích thích thế sao!
Làm một bên khác, trên mặt Úc Nam Diễn không có chút biến hóa nào, anh chủ động vươn tay, "Xin chào, tôi là Úc Nam Diễn, ông xã của Liễu Liễu, rất vui được biết anh."
Hai người bắt tay nhau, anh thì tươi cười sáng lạn, anh kia lại khuôn mặt lạnh lùng, hai anh chàng cùng xuất sắc đứng chung một chỗ, hình ảnh thật đẹp mắt. Chỉ là không khí nó là lạ kiểu gì á ta?