Chương 45

Tôi làm cá mặn chốn hào môn

Phù Diêu Khanh 15-11-2023 15:55:20

Rời khỏi triển lãm tranh rồi hai người ngồi lên xe ngay, Khương Tri Ngôn móc di động ra bắt đầu tìm tòi mỹ thực, đồng thời nhìn Úc Nam Diễn một cái: "Em không về ăn cơm, anh là đi cùng em hay là?" Úc Nam Diễn lộ ra ánh mắt hiểu rõ: "Cùng nhau, muốn ăn cái gì?" Mấy ngày nay, dưới sự chiếu cố tỉ mỉ của chú Lâm, sinh hoạt của Khương Tri Ngôn so với "Áo tới vươn tay, cơm tới há mồm" còn sâu hơn một bậc, lại thêm không vận động, cô rất là hoài nghi nếu còn như vậy nữa thì mình chỉ sợ phải phát triển chiều ngang mất! —— Chờ ăn xong bữa này, mị liền giảm béo! Trong lòng âm thầm thề vậy, Khương Tri Ngôn không muốn nhiều món váy áo xinh đẹp trong tủ từ đây phủ bụi trần như vậy đâu, ấy quả thực chính là lãng phí đến không thể chịu đựng! Một trong 3 đại nan đề của thế giới —— Ăn gì đây? Khương Tri Ngôn lộ ra thần sắc rối rắm, "Đều muốn ăn á, lẩu nè, BBQ, tiệm ăn tại gia... Chỉ cần không phải cơm canh đạm bạc kiểu dưỡng sinh, hiện tại em Đều! Muốn! Ăn!" Từ trọng âm trong 3 chữ cuối cùng có thể thấy được mấy ngày nay Khương Tri Ngôn ăn uống đạm bạc cỡ nào, nhưng mà thanh đạm đạm bạc không đại biểu nó sẽ gầy, ấy ôi trời ơi đều là "Dinh dưỡng"! Đối với vụ Khương Tri Ngôn rối rắm, Úc Nam Diễn không phải quá hiểu, vì đối với đồ ăn, yêu cầu của anh luôn luôn rất đơn giản. "Có thể đều ăn." Nhưng mà không hiểu cũng chả sao, Úc Nam Diễn dù có không biết câu chuyện cười rất lưu hành trước kia, nhưng anh đã tự thể nghiệm mà biểu hiện ra tư thế kiểu "Con nít mới lựa chọn, người lớn đều muốn hết". Làm Khương Tri Ngôn nhất thời nghẹn lời, cô xác thật có thể đều mua hết, nhưng bụng cô có hạn, thật sự không cần thiết á! Từ từ! Khương Tri Ngôn đột nhiên nảy ra một chủ ý, đích xác có một loại phương pháp có thể thỏa mãn yêu cầu của cô. "Chúng ta đi ăn buffet đi -" Buffet rất tốt nha, lẩu nè, thịt nướng, điểm tâm ngọt hay gì cũng có, muốn ăn gì ăn đó! "Buffet?" Úc Nam Diễn từng ăn buffet ở khách sạn, nói thiệt, cũng chỉ vậy thôi, "Từ bên này đi được 1 tiếng, có một khách sạn buffet 5 sao còn xem như là được, là dưới trướng Nam Hằng." "No, No, No!" Khương Tri Ngôn lắc lắc ngón trỏ, "Mấy cái buffet đó không thú vị, em muốn đi ăn buffet tự có lẩu và thịt nướng!" —— Buffet còn có cả cái này? Úc Nam Diễn không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt anh đã lộ ra nghi vấn này. Khương Tri Ngôn cũng không giải thích quá nhiều, nhân lúc tài xế chờ đèn xanh đèn đỏ liền search chữ buffet, lại ấn theo label độ nổi tiếng mà lướt, nếu chỉ có mình cô hoặc là đi với Kiều Hạ, phỏng chừng sẽ chọn cái loại giá 1 chỗ cỡ 100 này. Chẳng qua hiện tại là đi với Úc Nam Diễn, Khương Tri Ngôn ngẫm lại liền chọn một tiệm 368 tệ một chỗ, nghe nói thịt với hải sản chỗ đó đều rất không tồi, còn có gì mà thịt bò cấp A8 nữa, chấm điểm rất không tồi, chí ít những gì cô muốn nướng chỗ đó đều có, hơn nữa cũng cách bên này không xa! Nhưng trước đó còn có một vấn đề, quần áo của hai người họ. Vì xem triển lãm tranh, nên Khương Tri Ngôn mặc một chiếc váy dù không xem là đặc biệt cũng không bó sát người, cách ăn mặc của Úc Nam Diễn thì vẫn cứ như trước đây, đều chính thức như nhau. Hai người mặc như này đi ăn buffet, khỏi cần nghĩ cũng biết ngay sẽ nhận được ánh mắt kiểu gì rồi. Khương Tri Ngôn thì thật lại không thèm để ý ánh mắt người khác, nhưng mặc thành như vậy có 2 chỗ xấu nhất chính là: Một là không tiện phát huy, hai là lỡ lúc ăn bị bắn đến, giá bộ quần áo này nói không chừng đều có thể nhận thầu tiền cơm mấy năm đó. Vừa lúc, nơi sở tại của tiệm buffet này chính là một khu thương mại, Khương Tri Ngôn dẫn theo Úc Nam Diễn đi vào một cửa hàng đồ thể dục, chọn một bộ đồ phối giữa áo tay ngắn màu đen và quần thể thao rộng thùng thình, cũng thuận tiện thay luôn cả giày, đồng thời tháo đồ phụ kiện trang trí trên tóc, tùy tay búi một búi tóc tròn, khi Khương Tri Ngôn mặc như vậy ra khỏi phòng thay đồ trông như hai người ấy. Từ style trí thức ưu nhã của vừa nãy lập tức biến thành một cô gái mới vừa vào đại học, tràn đầy thanh xuân cùng sức sống. "Rất đẹp, bộ vàng nhạt vừa nãy kia cũng đẹp." Úc Nam Diễn chân thành mà khen một câu, trong tay anh còn hỗ trợ cầm túi xách của Khương Tri Ngôn cùng những thứ khác, nhìn như một anh bạn trai nhị thập tứ hiếu. Làm cô hướng dẫn mua đứng kế bên thấy Khương Tri Ngôn đi ra đều nhịn không được mà khen một câu với cô: "Tiểu thư, bạn trai chị đối xử với chị thật tốt, khi chị mới đi vào thay quần áo đã nhìn chằm chằm vào rồi, bảo anh ấy ngồi xuống nghỉ ngơi một lát cũng không chịu." Rất nhiều anh đều chả có kiên nhẫn gì để mà cùng đi dạo phố với con gái đâu, hướng dẫn mua thấy nhiều tất nhiên cũng có phương thức ứng đối, cô ấy thấy khí chất dung mạo Úc Nam Diễn xuất sắc như này phỏng chừng duyên với phái nữ chắc chắn không tồi, người như vậy thường thường cũng càng không có kiên nhẫn. Nhưng không nghĩ tới mình đã đoán sai! Cho nên muốn nói tốt cho soái ca mấy câu trước mặt Khương Tri Ngôn, rốt cuộc nhìn cách ăn mặc của hai người đều không rẻ, nói không chừng tâm tình vừa tốt lên cái liền thành giao một bút to. "Ể? Vẫn luôn đứng để làm gì?" Khương Tri Ngôn kinh ngạc nhìn về phía Úc Nam Diễn, "Mệt lắm á." Lúc cô với Kiều Hạ đi dạo phố đều là có thể ngồi liền ngồi, nghĩ vậy, Khương Tri Ngôn cho Úc Nam Diễn một ánh mắt kiểu " Sao lại ngốc như vậy". Hướng dẫn mua ở một bên: ... Ủa khoan, vị tiểu thư này, cô không cảm động chút nào sao? Cái phản ứng này có phải hơi bị sai sai hay không vậy? Úc Nam Diễn lại vẫn là tốt tính mà vươn tay muốn giúp Khương Tri Ngôn lấy quần áo đã thay, "Không mệt, lấy luôn bộ màu vàng nhạt kia đi." Khương Tri Ngôn gật đầu, "Được." Thấy lúc này đã hơn 12 giờ, Khương Tri Ngôn nhanh chóng quét khu nam trang một lần, "Còn anh thì sao? Không thay sao?" Úc Nam Diễn khẽ nhíu màu, lộ ra một nét "Khó xử", "Quần áo của anh đều là chú Lâm chuẩn bị." Ngụ ý, anh không biết chọn. Khương Tri Ngôn cũng không hoài nghi, rất chủ động mà gánh lấy nhiệm vụ, "Vậy để em chọn giúp anh đi, không được nói xấu đó!" Úc Nam Diễn giương khóe môi lên: "Em chọn đều đẹp." Lúc này Khương Tri Ngôn hoàn toàn không suy xét đến 1 vấn đề là, Úc Nam Diễn ở nước ngoài nhiều năm như vậy, sao có thể không tự biết mua quần áo. Trong cảm nhận của cô, Úc Nam Diễn sẽ không và cũng khinh thường lừa gạt người khác. Chỉ có hướng dẫn mua ở một bên lộ ra nụ cười của cẩu độc thân, cô ấy chỉ là một người hướng dẫn mua vô tội đáng thương á! Vì cái quỷ gì đi làm còn phải ăn cẩu lương?! Rất mau, trong lòng Úc Nam Diễn cũng bị nhét một bộ quần áo thể thao màu đen. Đã đỡ bẩn lại phù hợp khí chất Úc Nam Diễn. "Đi thôi, đừng có mãi mặc chính trang hoài, anh lại không già." Rõ ràng tuổi còn chưa đến 30, tuổi tâm lý Úc Nam Diễn lại rất thành thục, lần đầu tiên gặp anh cũng hoàn toàn sẽ không nghĩ anh là người trẻ tuổi mới hai mươi mấy. Khương Tri Ngôn còn có chút hoài niệm cách ăn mặc trẻ tuổi của Úc Nam Diễn hồi ở hải đảo kia, tiểu thịt tươi mới là đạo lý cứng. Úc Nam Diễn rất ngoan, quần áo ngay cả nhìn cũng chưa mở ra nhìn đã vào phòng thay đồ, tựa hồ rất tín nhiệm ánh mắt Khương Tri Ngôn. Năm phút sau, Úc Nam Diễn mặc một bộ phối giữa áo hoodie tay ngắn có cả mũ đi kèm với quần style hưu nhàn xuất hiện trước mặt Khương Tri Ngôn, anh tựa hồ có chút mất tự nhiên. Lúc nhìn về phía Khương Tri Ngôn rõ ràng không nói chuyện, lại phảng phất như đang hỏi: Như vậy đẹp chứ? "Good!" Khương Tri Ngôn giơ ngón cái lên. Quả nhiên, người đẹp mặc cái gì cũng rất đẹp. Lại nói tiếp, rõ ràng ở trong mắt đại bộ phận người, nếu đồng thời nhìn thấy Úc Nam Diễn và Mục Hi Thần, tuyệt đối sẽ cho rằng Mục Hi Thần đơn thuần thiện lương, Úc Nam Diễn thâm trầm không dễ chọc. Khương Tri Ngôn lại cảm thấy Úc Nam Diễn càng thuần túy sạch sẽ, anh có kiêu ngạo của mình, có một vài việc khinh thường và cũng sẽ không đi làm. Ngược lại là Mục Hi Thần, sau khi cứ nói vài câu không hợp tình cảnh, phần đơn thuần sạch sẽ kia lại giảm mạnh trong mắt Khương Tri Ngôn. Cậu đơn thuần không thành vấn đề, chỉ là nói chuyện cũng phải rõ ràng trường hợp. Rốt cuộc giữa "thuần" với "xuẩn" vẫn là có khác nhau, đặc biệt là Mục Hi Thần rõ ràng đã biết Khương Tri Ngôn kết hôn rồi còn nói những lời mang theo ý vị ái muội kia, nếu cô với Úc Nam Diễn là vợ chồng thật thì sẽ thế nào? Tuy hai người họ không phải, cũng còn tốt mà không phải sao. Nhưng đây không phải lý do để Mục Hi Thần có thể nói những lời này. Cậu ta đã 24 tuổi, không phải 2 tuổi, không có ai có nghĩa vụ vẫn luôn dung túng phần "đơn thuần" này. Khương Tri Ngôn đã quyết định phải xa cách Mục Hi Thần, người làm mình cảm thấy không đúng, vẫn là rời xa sớm một chút cho lành. Lúc này hướng dẫn mua ở kế bên cũng cho ra một chuỗi lời nịnh nọt, khen Úc Nam Diễn đến độ chỉ trên trời mới có. "Đúng rồi, giày giày!" Sau khi có được số đo, Khương Tri Ngôn lại đưa cho Úc Nam Diễn một đôi giày thể thao màu trắng, "Giày cũng phải thay, bằng không quá lạc quẻ!" Hiện tại anh đang đeo giày da, nhưng lại đắt nữa cũng không được! "Ừ." Úc Nam Diễn đương nhiên không có ý kiến. Chờ khi chân chính thay cả bộ, một khắc khi đứng lên kia, đôi mắt Khương Tri Ngôn lóe sáng, "Nam Diễn, hiện tại anh giống như vị chủ tịch giáo thảo đại học trong tiểu thuyết kia á!" Chính là cái loại khí chất trầm ổn này, chuyện gì cũng có thể yên tâm giao cho anh, cảm giác như người trưởng thành đáng tin cậy ấy. Úc Nam Diễn được khen, anh phát hiện, Khương Tri Ngôn tựa hồ thật sự rất thích anh mặc đơn giản sạch sẽ, lần cuối cùng trước đó anh thấy đôi mắt cô sáng rỡ như này ấy, nếu anh nhớ không lầm thì hẳn là trong hành trình trăng mật lúc mình thay T-shirt trắng. Tựa hồ... Tìm được mật mã tài phú gì đó rồi nhỉ? Úc Nam Diễn bắt đầu tính toán trong lòng, đương nhiên trên mặt anh vẫn là rất trấn định mà nhận lấy tiếng khích lệ này, rất có phong độ đại tướng vinh nhục bất kinh. "Thử luôn bộ này có được không?" Khương Tri Ngôn đang cầm một cái áo thun màu hồng phấn non nớt trong tay, lộ ra tươi cười chờ mong với Úc Nam Diễn, cô thật sự thật sự rất tò mò. Hồng phấn và Úc Nam Diễn, sẽ phát sinh ra phản ứng hóa học gì đây? Úc Nam Diễn không có đáp ứng ngay, ngược lại chỉ vào bộ quần áo trong tay cô, "Em mặc anh liền mặc." Anh liếc mắt một cái liền nhìn ra bộ áo tay ngắn này là áo tình nhân. Quả nhiên, hướng dẫn mua cũng ở bên bổ sung, "Bên này còn có kiểu nữ, tiểu thư, để tôi lấy tới cho cô nhé, cô gầy như vậy, mặc size S tuyệt đối đủ rồi." Trong mắt Khương Tri Ngôn lộ ra rối rắm, cô trừ bỏ khi còn nhỏ ra, thật sự không mặc áo hồng phấn lại lần nào nữa, cảm giác quá non, chính là không quá thích hợp ấy. Chỉ là lúc này hướng dẫn mua đã lấy quần áo tới, mà Úc Nam Diễn cũng nhìn cô, rất có tư thế kiểu em không đáp ứng tôi cũng không đáp ứng. "Rồi!" Lòng hiếu kỳ chiếm cứ thượng phong, hai người song song vào phòng thay quần áo, chỉ là một chiếc áo thun mà thôi, thay rất nhanh. Sau khi Úc Nam Diễn ra không được bao lâu, Khương Tri Ngôn cũng ra. Hai bóng hình hồng phấn đối mặt nhau. Dung mạo Khương Tri Ngôn vốn thiên hướng về kiểu gái ngoan rồi, mặc vào áo hồng phấn thì càng bật nét đáng yêu, tựa như một con thỏ con dễ thương? Mà Úc Nam Diễn... "Phốc!" Khương Tri Ngôn nhịn không được che miệng cười ra tiếng, "Có hơi kỳ lạ á!" Không phải nói xấu, mặt đẹp dáng chuẩn mặc gì cũng đẹp, chỉ là khí chất thành thục ổn trọng của Úc Nam Diễn trước đó đã lưu lại ấn tượng sâu sắc cho người ta rồi, rồi sau đó bộ mới thay ra hồi nãy cũng là màu tối nên ngược lại cũng còn được, giờ lại thay hồng phấn. Chính là, chính là kỳ quái á. "Tiểu thư, bạn trai chị mặc bộ này rất đẹp nha! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh nào thích hợp với màu hồng nhạt như này đó!" Rất nhiều anh nam vì không chú trọng chống nắng mà làn da đa phần sẽ khá đen, mà hồng phấn này lại kén màu da cực, ai da đen tí thôi vừa mặc vào sẽ chỉ càng bật tông đen, thậm chí là da ai hơi vàng chút cũng không được. Cố tình da Úc Nam Diễn tuyệt đối xem như trắng nõn, phối với màu hồng phấn này trông có vẻ như càng trẻ hơn mấy tuổi, đứng chung với Khương Tri Ngôn da cũng trắng, đôi này không khỏi quá xứng! "Đẹp, thiệt đó." Khương Tri Ngôn cũng gật đầu tán đồng, "Mấy bộ này bọn tôi lấy hết." "Vâng ạ!" Hướng dẫn mua lập tức lộ ra tươi cười sáng lạn, mở tiệm ở khu thương mại lớn hàng đều không rẻ, nhà bọn họ còn là nhãn hiệu nổi tiếng, lúc này đây Khương Tri Ngôn bọn họ vừa mua giày lại mua quần áo, tính sơ sơ thôi cũng thấy vượt quá 5000. này đây ăn đứt vài đơn thường. Úc Nam Diễn muốn lấy thẻ ngân hàng trong bộ tây trang vừa thay, lại bị Khương Tri Ngôn ngăn lại, "Em trả." Cô lắc lắc di động, "Giờ đều dùng di động thanh toán rồi, thẻ ngân hàng của ngài vẫn là tiếp tục để đó đi -" Hướng dẫn mua thấy một màn như vậy lập tức bổ sung một câu: "Tiên sinh, bổn tiệm cũng ủng hộ thẻ ngân hàng." Khương Tri Ngôn mở mã trả tiền, "Không có gì, quét của tôi là được." Úc Nam Diễn đứng ở bên cũng không tranh với Khương Tri Ngôn, thậm chí nhìn thấy Khương Tri Ngôn nguyện ý tiêu tiền cho anh còn thấy trong lòng có chút cao hứng. —— Cái này đại biểu cho Khương Tri Ngôn là thật sự xem anh là người một nhà. Nhưng thật ra là cô hướng dẫn mua lại nhủ thầm trong lòng, thường thì vào lúc này không nên đều là bên nam cướp trả tiền sao? Anh này trông như tinh anh có tiền, chẳng lẽ thân phận thật sự là... Tiểu bạch kiểm được người nuôi? Nghĩ như vậy, lại kết hợp với cảnh tượng vừa nãy khi Khương Tri Ngôn chọn quần áo, hình như là khá phù hợp? Hướng dẫn mua không khỏi hâm mộ mà liếc mắt nhìn Khương Tri Ngôn một cái, có tiền thật tốt á, còn có thể nuôi một tiểu thịt tươi soái như vậy, cô ấy cũng muốn được vậy. Hoàn toàn không biết hướng dẫn mua não bổ cái gì, hai người cứ mặc bộ hồng phấn này thẳng đến nhà hàng buffet, hiện tại đều sắp 12 giờ rưỡi, lại không đi nữa thì không nói đến thiếu mất bao nhiêu đồ ăn, cô cũng đói rồi! Đi vào lầu 4, Khương Tri Ngôn trước hết là lấy phiếu chứng cho quầy tiếp tân kiểm tra, sau đó liền dẫn Úc Nam Diễn đi vào nhà hàng buffet này. Trang hoàng của chỗ này rất thoải mái tươi mát lại hào phóng, một vòng chính giữa tất cả đều bày tràn đầy đồ ăn, hai người được dẫn tới một chiếc bàn trống, người phục vụ ấm áp nhắc nhở một vài điều cần chú ý, ví dụ như thời gian và không thể lãng phí đồ ăn mà đi. "Rất nhiều người đang nhìn anh kìa." Khương Tri Ngôn nghịch ngợm nháy mắt với Úc Nam Diễn một chút. Đang giờ làm việc thì không đông nhưng mà tới giờ cơm ấy à, nhà này cũng ngồi gần hết chỗ. Khi hai người một đường lại đây không biết đã hấp dẫn ánh mắt biết bao người, đương nhiên Khương Tri Ngôn có tự mình hiểu lấy, chắc chắn không phải là ngắm cô rồi, mà là Úc Nam Diễn phá lệ "lóa mắt" ở bên đây. Úc Nam Diễn sớm đã quen với trường hợp bị nhìn chăm chú nhìn như này rồi, không cảm thấy có chỗ này không khỏe, anh đang đánh giá cái bàn trước mặt này. Một cái khay ao hãm xuống hẳn là dùng để nướng thịt, bên kia thì hẳn là dùng để nấu lẩu, thế là thật sự có chỗ để thỏa mãn hai loại nhu cầu trong một lần. "Chúng ta đi lấy đồ ăn nhé?" Vào nhà ăn trước, đồ đạc của hai người họ đều đã gửi chỗ cất đồ, giờ trên người chỉ mang theo 1 cái di động, cho nên cùng nhau rời đi cũng không có gì. Bằng không Khương Tri Ngôn sợ lần đầu tiên tới Úc Nam Diễn mơ hồ. "Nói như này nè, ăn buffet chắc chắn phải chọn đồ đắt không no bụng mà ăn, nhưng cái này chả có tác dụng gì với anh, anh muốn ăn gì liền lấy cái đó, chỉ cần anh ăn hết được." Úc Nam Diễn tùy thời là có thể ăn được các nguyên liệu nấu ăn đứng đầu thế giới, hoàn toàn không cần đến nhà hàng buffet để có lộc ăn. Quả nhiên, giây tiếp theo, Úc Nam Diễn liền gắp một cái bánh bao nhân trứng sữa hình đầu heo đáng yêu, "Đây là bánh bao?" "Đúng vậy, ngọt, anh có thể thử xem." Chính Khương Tri Ngôn muốn ăn nhiêu đây nè, đầu tiên là thịt ba chỉ lấy 2 đĩa, chờ tí nữa muốn nướng, còn có thịt bò đặc cấp mà nhà hàng tuyên truyền cũng phải nếm thử nữa, giờ có hơi đói liền lấy chút thịt kho lót dạ dày tí. Chờ khi hai người trở về, mỗi người hai tay đều cầm một cái đĩa, nhìn thấy Úc Nam Diễn với tạo hình như vậy, Khương Tri Ngôn lại lần nữa thấy buồn cười. Làm cả Úc Nam Diễn cảm thấy nếu cứ vậy nữa, chỉ sợ Khương Tri Ngôn cơm cũng chẳng cần ăn, chỉ cười thôi cũng cười no rồi. Một chuyến tất nhiên là không đủ, sau đó Khương Tri Ngôn lại chạy vài bận lại còn pha nước sốt nữa, bày tràn đầy cả một bàn, không lãng phí tí không gian nào. "Chuẩn bị! Xông lên!" Khương Tri Ngôn dẫn đầu gắp thịt ba chỉ cho lên giá nướng, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Úc Nam Diễn, "Hôm nay anh không cần động gì hết, để em lo!" Úc Nam Diễn:... Không phải ảo giác, lúc này Khương Tri Ngôn thật sự phá lệ chủ động. Hình như lúc xem triển lãm tranh còn chưa có như vậy, hình như là bắt đầu từ sau khi mình thay đi tây trang mặc vào quần áo hưu nhàn thì phải, chỉ là thay một bộ quần áo mà thôi, thái độ lại biến hóa lớn vậy à? Úc Nam Diễn có chút không tin mà thử thăm dò hỏi một câu, "Liễu Liễu." "Hửm?" Khương Tri Ngôn đang chuyên tâm nướng thịt đầu cũng chả buồn ngẩng, "Làm sao vậy?" "Em thích anh mặc như vậy sao?" "Thích nha, rất đẹp!" Cho rằng Úc Nam Diễn là thay cách ăn mặc mà không được tự nhiên rồi thấy không tin tưởng, Khương Tri Ngôn lập tức cho ra một tràng khen, này đây liền làm Úc Nam Diễn hiểu lầm. Nếu đúng là thích, vậy anh thay đổi phong cách cũng chẳng sao cả. —— May mà đã thay quần áo. Một tiếng sau, Khương Tri Ngôn thỏa mãn mà nheo mắt lại, đồng thời sờ sờ bụng, "Nam Diễn, anh no chưa?" Úc Nam Diễn gật đầu. Có điều sợ Khương Tri Ngôn say xe, bọn họ không có về nhà ngay, mà là lại tới khu thương mại dạo một lát. Trong một cửa hàng vật phẩm trang sức, Khương Tri Ngôn hứng thú bừng bừng mà cho Úc Nam Diễn thử mũ lưỡi trai, gọng kính kim loại không độ, vòng cổ kim loại vân vân, rất có ý vị muốn biến anh thành mô hình người mẫu trang điểm. Còn hên là hôm nay Úc Nam Diễn cũng phá lệ phối hợp. Chỉ là, khi Úc Nam Diễn mặc áo thun hồng phấn, quần thể thao màu trắng, trên cổ đeo cái vòng cổ không rõ xuất hiện ở biệt thự Úc gia ấy, chú Lâm đang cầm khăn tay kiểm tra vệ sinh run tay lên, mém chút nữa làm té ngã cái bình hoa giá trị 5 triệu tệ. Mà hôm nay, cùng là không đi công ty, Úc Quân Sách với Triệu Đào càng là hoảng sợ mà há to miệng. Hơn nửa ngày, Úc Quân Sách mới lẩm bẩm ra tiếng: "Triệu ca, có phải em chưa tỉnh ngủ không anh? Hình như em bị ảo giác á." Triệu Đào cũng biểu cảm mộng ảo y chang: "Là nằm mơ đi? Tôi véo chính mình cũng không đau." Giây tiếp theo, giọng nói âm trầm của Úc Quân Sách truyền đến, "Vô nghĩa! Anh đang véo em nè, đương nhiên không đau rồi!" Khương Tri Ngôn cạn lời, đám người này sao lại thế này? Không phải Úc Nam Diễn chỉ thay một bộ quần áo thôi sao, cả đám trông như chưa hiểu việc đời vậy. Giống cô nè, bĩnh tĩnh biết bao!