- Vương Bá.
Lúc về đến Thính Vũ Các, nhìn thấy Vương Bá đang bưng thức ăn lên, Ôn Bình vội vàng bước đến tiếp nhận mâm gỗ trên tay ông.
Gâu!
Gâu!
Cáp Cáp chạy vòng quanh Ôn Bình, hắn giơ tay, xoa xoa đầu nó.
Vương Bá dùng âm thanh khành khàn gọi hắn:
- Tông chủ!
Ôn Bình nói:
- Vương Bá, về sau không cần đặc biệt đưa đồ ăn đến cho ta. Cứ đặt ở phòng bếp là được, chờ ta đói bụng, sẽ tự đến đó ăn. Đợi hai hôm nữa, ta xuống núi một chuyến, mua thêm hai thị nữ, đến lúc đó, ngươi không còn mệt mỏi như vậy nữa.
Vừa nghe xong, Vương Bá đột nhiên hít sâu một hơi, lắc đầu, nói:
- Tông chủ, không được đâu. Lão hủ cũng đã chín mươi rồi, hai cái thị thiếp... Ta chịu không nổi. Nếu như tông chủ có lòng, tìm giúp ta một người bạn già là được.
- Hả?
Mấy lời này của Vương Bá... Quả thật hắn không biết nên đáp lại thế nào.
Thính lực cũng đã thái hóa, mà sao cái tánh phóng đãng lại không tiêu giảm theo tuổi tác nhỉ?
Thị nữ có thể nghe thành thị thiếp, thật sự là vô địch.
- Đi, sẽ giúp ngươi tìm bạn già.
Hắn chỉ có thể nương theo lời của Vương Bá, bất tri bất giác, cả hai đã đi đến trước cửa Thính Vũ Các.
Vương Bá cười hắc hắc, phơi bộ nướu đã bay sạch hàng tiền đạo, hướng về phía Ôn Bình, nói:
- Tông chủ, vậy thì xin nhờ ngài!
- Ồ, chuyện này ngươi lại nghe rõ?
- Lão hủ không điếc, sao lại không nghe rõ chứ?
- Được rồi, mời ngài trở về, không có việc gì thì đi nghỉ ngơi đi, đừng bận rộn mãi như thế, chờ ta tìm thị nữ về hầu hạ ngài.
Nét cười trên mặt Vương Bá thoáng cái biến mất, có chút phiền muộn nói:
- Tông chủ, không được thật mà, lão hủ đã gần đất xa trời, thật sự không chịu nổi giày vò, không cần thị thiếp, có một bạn già là đủ.
- Ôi trời, lại tới nữa.
Ôn Bình cười, lắc đầu, bưng mâm gỗ đi vào phòng, đặt lên bàn, rồi quay sang tiễn Vương Bá.
Sau khi Vương Bá rời khỏi, Ôn Bình hảo hảo lấp đầy dạ dày, sau đó thay một bộ y phục, chuẩn bị đi đến trọng lực trường tu hành.
Thời điểm hắn chuẩn bị đi thì Vân Liêu đến.
Vừa bước vào phòng, Vân Liêu đã đưa cho Ôn Bình mấy tờ giấy vàng. Liếc nhìn một cái, hắn chợt nhớ đến chuyện ngày hôm qua.
Mấy tờ giấy vàng này chính là đơn xin thăng tinh do Thi Hoa viết, cùng với những tư liệu khác. Bất quá, ở phần hiện trạng Bất Hủ tông lại khác với thực tế một trời một vực, hắn thật sự không tìm được một chút điểm tương tự nào.
Trên đó viết Bất Hủ tông có hơn trăm đệ tử... Ôn Bình liếc nhìn Vân Liêu bên cạnh, cộng thêm hẳn cũng chỉ mới có bốn người, à, còn có thêm một con cá.
Tuy nhiên, hắn biết đây chỉ là bịa chuyện, mục đích là giành được ba tháng an toàn.
- Vân trưởng lão, sáng sớm ngày mai cùng ta đi đến Thương Ngô Thành. Xế chiều hôm nay chúng ta không xuống núi thu đệ tử.
- Được! - Vân Liêu nhẹ gật đầu.
Ôn Bình đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, liền hỏi:
- Vân trưởng lão, ngươi biết nấu cơm không?
- Loại việc vặt này ta cũng hiểu một hai.
- Được, vậy đồ ăn mấy ngày nay phải làm phiền ngươi rồi, Vương Bá cũng đã gần trăm tuổi, quả thực hành động có hơi bất tiện.
- Ta... Nấu cơm?
Vân Liêu ngây ra một lúc.
Ngoài phụ mẫu, Ôn Bình chính làm người đầu tiên bảo hắn nấu cơm đấy!
Muốn một tu sĩ Luyện thể thập tam trọng như hắn lãng phí thời gian đi nấu cơm, chẳng lẽ không thấy phí của giời à?
- Đợi hai hôm nữa, ta mua về mấy cái thị nữ thì không cần ngươi nữa, đến lúc đó, ta cho ngươi thêm một cái kinh hỉ.
- Kinh hỉ?
- Đúng, cho ngươi cơ hội tu luyện Hoàng cấp hạ phẩm mạch thuật.
- Hoàng cấp hạ phẩm mạch thuật!
Vân Liêu hút một ngụm khí lạnh, hắn tưởng mình nghe lầm, trân trân nhìn Ôn Bình.
Mắt hắn lóe lên tia chờ mong, ý muốn Ôn Bình lặp lại lần nữa. Thấy vậy, Ôn Bình dùng sức gật đầu một cái.
Xác định vừa rồi hắn không có nói sai.
- Thật sự?
- Chẳng lẽ ta lừa ngươi?
Ôn bình cười cười.
Vân Liêu lập tức thu dọn chén đũa trên bàn, nhanh nhẹn đặt lên mâm gỗ, tuy có hơi không quen, nhưng hắn lại cười như một hài tử.
Tu luyện mạch thuật... Hắn nằm mơ cũng nghĩ đến nó.
Đáng tiếc, cho dù là Hoàng cấp hạ phẩm mạch thuật thì cũng là bảo vật trấn phái của nhị tinh tông môn, sẽ không cho phép bất kỳ ai ngoại trừ tông chủ tu luyện.
Hiện tại, hắn chỉ cần làm cơm hai ngày, là sẽ có được cơ hội...
- Ta đi rửa chén.
Vân Liêu bưng mâm gỗ ra khỏi Thính Vũ Các, vô cùng nghiêm túc muốn hoàn thành chuyện rửa chén thật tốt.
***
Dương Nhạc Nhạc bước ra khỏi phòng, trên đầu lấm tấm hoa râm, hắn vỗ vỗ vài cái, bụi bay mù mịt.
Liếc mắt nhìn thấy Triệu Tinh đang ngồi bên ngoài phòng luyện công, hắn tò mò hỏi:
- Cả đêm ngươi không ngủ à?
- Cái chỗ quỷ này mà cũng ngủ được à?
Phòng thì rách nát, giường thì ọp ẹp, lại còn đầy bụi, với tư cách là người của Yêu tộc, từ trước tới nay có tiếng là không kén chỗ ngủ, thế nhưng hiện tại, nàng lại cực kỳ ghét bỏ nơi này.
- Nói thế nào đi nữa, chúng ta cũng là những tu sĩ thiên tài, không cầu ưu đãi, nhưng cũng đừng có ngược đãi kiểu đó chứ!
Lúc này, Cáp Cáp đột nhiên giơ một chân về phía cây cột, tè ngon lành.
Triệu Tinh vội la lên:
- Ngươi xem, cẩu còn đến đây tè.
Dương Nhạc Nhạc ngượng ngùng cười, rồi nói:
- Có hơi bẩn một chút, như vậy đi, hai chúng ta đến tìm Vân trưởng lão nói chuyện. Tuy hắn nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng chắc chắn dễ nói chuyện hơn Ôn tông chủ lúc nào cũng quy tắc quy tắc.
Dù gì thì Vân trưởng lão cũng là người mạnh nhất Bất Hủ tông, lời nói hẳn có trọng lượng, chỉ là an bài một chỗ ngủ mà thôi, chắc chắn hắn có quyền này.
- Được.
- Được, ta hứa, hôm nay nếu không thể giúp ngươi đổi một chỗ ở, ta không xứng làm tri kỷ của ngươi.
- Ngươi tự nói đấy!
Triệu tinh cười cười, sải bước theo sau Dương Nhạc Nhạc. Cả hai nhanh chân đi về phía chủ điện.
Tìm một hồi, hai người tìm được Vương Bá đang nằm tắm nắng, cùng với con chó Cáp Cáp vừa mới đi tè xong.
Cả hai phỏng đoán, ngoại trừ Vân Liêu cùng Ôn Bình, Bất Hủ tông hiện tại sợ là củng chỉ có một người một chó này mà thôi.
Dương Nhạc Nhạc do dự một hồi, rốt cuộc, cũng bước đến hỏi:
- Lão bá, xin hỏi một chút, ngươi có thấy Vân trưởng lão ở đâu không?
- Ngươi là ai?
Vương Bá híp mắt nhìn Dương Nhạc Nhạc.
Dương Nhạc Nhạc vội đáp:
- Lão bá, chúng ta mới đến Bất Hủ tông, tìm Vân trưởng lão có chút việc, nhưng tìm mãi mà không thấy.
- À, ngươi đang nói đến tên tiểu bạch kiểm kia à?
- Tiểu bạch kiểm? – Dương Nhạc Nhạc bất đắc dĩ cười, bất quá, hắn cảm thấy cái ngoại hiệu này cũng rất chuẩn xác – Đúng, lão bá, chúng ta đang tìm hắn.
- Hắn đang ở bên trong! – Vương Bá chỉ tay về phía nhà gỗ sau lưng ông.
- Cám ơn, lão bá.
Nói lời cảm ta xong, Dương Nhạc Nhạc liền đẩy cửa bước vào phòng, nhưng mới đi được hai bước, hắn lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.
Thức ăn!
Dao phay!
Ớt kết thành dây!
Còn có bắp vàng!
Đây không phải là trù phòng sao?
Nhìn thấy một màn như vậy, Triệu Tinh nhịn không được hỏi:
- Hay là chúng ta bị lão bá lừa rồi?
- Không thể nào.
Dương Nhạc Nhạc bước lên hai bước, kế đó, hắn nhìn thấy một bóng người đang ngồi trong góc. Dương Nhạc Nhạc không khỏi nghi hoặc, lẩm bẩm:
- Sao bóng lưng này giống Vân trưởng lão quá vậy! Aiz, thật sự là Vân trưởng lão! Vân trưởng lão, chúng ta tìm ngươi có việc, có thể xin chút thời gian được không?
Nghe thấy có người gọi, Vân Liêu một tay cầm chén, một tay cầm khăn, xoay người lại.
Dương Nhạc Nhạc cả kinh, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp mặt:
- Chuyện gì thế này?
Tu sĩ Luyện thể thập tam trọng rửa chén trong trù phòng!
Người bình thường lại ở bên ngoài nhàn nhã phơi nắng.
Chuyện này nói ra có người tin sao?
So sánh với người đang làm công việc của hạ nhân kia, Dương Nhạc Nhạc cảm giác mình đã được ưu đãi rất nhiều. Triệu Tinh đứng bên cạnh lên tiếng:
- Ta cảm thấy chỗ ở của hai ta không tệ lắm, đi thôi, đi trọng lực trường tu luyện.
- Ừm, đi tu luyện. Buổi chiều, ta dọn dẹp phòng một chút! – Triệu Tinh bước theo, khẽ gật đầu.