Chuyện đã xảy ra vào bảy ngày trước.
Vốn nghĩ có được loại trọng lực trường như vậy, Ôn Bình có thể tìm được rất nhiều đệ tử ở chân núi Thương Ngô, dù cho tư chất không thực sự tốt thì cũng chẳng sao cả, tốc độ tu luyện tăng gấp chín lần thì cho dù là một cái đầu heo cũng có thể phi thăng.
Nhưng mà hệ thống lại đưa ra tiêu chuẩn nhận người khiến cho hắn bị suy sụp thật sự.
Tại Vân Ẩn đại lục, tất cả các tông môn không những thu đệ tử miễn phí, mà còn cung cấp tài nguyên tu luyện, công pháp, mạch thuật, thậm chí là mấy thứ như tuyền qua đồ, ...
Còn hắn thì sao, không những không cung cấp mấy thứ này, mà hệ thống còn chế định phải nộp tiền mới được gia nhập Bất Hủ tông.
Thu phí thì thôi đi, dù sao thì rất nhiều người không thiếu kim tệ, có một số con ông cháu cha tư chất kém cỏi, không vào được tông môn nhất tinh, nhị tinh, sẽ dùng tiền để tu hành. Ôn Bình vốn định đặt mục tiêu vào mấy người này, thế nhưng hệ thống lại đặt ra quy định: Mười lăm tuổi, đạt Luyện thể ngũ trọng mới có thể gia nhập Bất Hủ tông.
Hắn 18 tuổi, nhờ vào nguồn tài nguyên vô hạn sẵn có, mới có thể đến được Luyện thể thất trọng. Muốn đạt được Luyện thể ngũ trọng ở tuổi 15, ngoại trừ thiên tài, thì cũng chỉ có những đệ tử được tông môn nhị tinh, tam tinh bồi dưỡng... Họa may mới được!
Loại thiên tài như vậy, phàm là xuất hiện ở Thương Ngô thành, thì sớm đã bị tông môn nhị tinh, tam tinh đến bái phỏng rồi!
Kế hoạch nhắm vào nhi nữ phú thương của Ôn Bình xem như ngâm nước nóng.
- Hệ thống, ngươi xem, đến một cái liền đi một cái, chẳng lẽ ngươi không thể hạ thấp tiêu chuẩn một chút hay sao?
Hệ thống thản nhiên đáp:
- Kí chủ, xin hãy chú ý thái độ của ngươi, là chủ của hệ thống siêu cấp tông môn, ngươi phải có giác ngộ của người làm chủ. Không phải a miêu a cẩu nào cũng có thể gia nhập Bất Hủ tông được đâu.
- Nhưng vấn đề là đã ba ngày rồi, ta chưa thu được một đệ tử nào cả.
- Thà thiếu chứ không ẩu, dù cho một năm chỉ nhận được 1 đệ tử cũng vậy. Đương nhiên, kí chủ có thể không dựa theo tiêu chuẩn của ta, trừng phạt cũng không quá đáng lắm đâu, thu hồi 3 lần trọng lực trường mà thôi.
Ôn Bình cười cay đắng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi khuất phục mà thôi.
Bất quá, trước khi khuất phục, vẫn không quên cay độc nói:
- Hệ thống, sau này ngươi mà có biến thành người, tốt hơn hết là đừng có đi lung tung nha!
- Tại sao?
Ôn Bình lạnh lùng đáp:
- Coi chừng bị đánh chết!
Dứt lời, hắn ngồi phịch xuống ghế, ngửa mặt, để xấp giấy ghi danh lên che mặt, sau đó nhắm mắt, bắt đầu nghỉ ngơi... Coi mấy lời dè bỉu kia là gió thoảng qua tai.
Lúc này, có một đôi nam nữ sóng vai nhau đi tới.
Hai người ăn mặc hoa lệ, thắt lưng tơ vàng, đầu chân mày lộ ra khí thế của đệ tử thế gia. Bội kiếm trong tay được nạm vàng khảm ngọc, là thứ mà không phải dân thường có thể mua được.
Đi đến chân núi Vân Lam, ánh mắt hai người rơi vào tấm thẻ gỗ đề mấy chữ: Nơi chiêu mộ đệ tử Bất Hủ tông.
Sau đó, cả hai dời mắt về phía người thanh niên đang duỗi chân nằm ngủ ở đó.
Khó trách Bất Hủ tông binh bại tựa sơn đảo, nói xuống dốc là tụt cái vèo, từ tông môn nhị tinh thoáng chốc rớt xuống đáy.
Thử hỏi, có loại người lười nhác như vậy, thì tông môn làm sao có thể phát triển lớn mạnh được?
Lúc vị thiếu nữ kia định hô một tiếng, gọi người nọ dậy, thì thiếu niên bên cạnh đột nhiên chọc chọc cánh tay nàng:
- Tỷ, ngươi nhìn xem đây là gì?
- Hử?
Nàng kia lập tức quay đầu nhìn về phía đệ đệ mình chỉ.
Phía dưới tấm thẻ gỗ còn đề một hàng chữ: Người bái tông, bất kể là ai, đều phái nộp 1000 kim tệ, nếu như không có tiền, thỉnh sang bên kia hóng gió!
- Còn muốn thu phí?
Thiếu nữ dụi dụi mắt của mình, tỏ vẻ khó mà tin được.
Sao Bất Hủ tông lại biến thành như vậy?
Nhìn quanh bốn phía vài lượt, rốt cuộc, nàng cũng đã hiểu rõ vì sao không ai đến đây.
- Này, dậy đi... Tông chủ của các người ghi nhầm rồi đúng không?
Dứt lời, liền vỗ mạnh xuống bàn.
Đông!
Đông!
Bị tiếng ồn quấy nhiễu, Ôn Bình cũng không tức giận. Hắn kéo xấp giấy ghi danh trên mặt xuống, duỗi lưng một cái.
- Hai vị muốn gia nhập Bất Hủ tông sao?
- Thực sự phải nộp phí? – Vừa nói, thiếu nữ vừa bước đến cạnh tấm thẻ gỗ, ngón tay xinh đẹp chỉ vào hàng chữ ở góc dưới cùng.
Ôn Bình không vội đáp, mà xem sơ qua thông tin của hai người này.
Hoàng Xán.
Giới tính: Nữ.
Tuổi: 15
Cảnh giới: Luyện Thể tam trọng
Vị thiếu niên còn lại cũng không khác lắm.
Hoàng Sơn.
Giới tính: Nam
Tuổi: 15
Cảnh giới: Luyện Thể tam trọng
Xem xong, Ôn Bình cũng không quan tâm đến việc bọn họ có hứng thú hay không. Hai người này hắn muốn nhận, thế nhưng cái hệ thống chết tiệt kia lại không cho phép.
Ôn Bình gật đầu một cái, một nam một nữ trước mặt lập tức quay lưng đi thẳng. Hắn thấy nhưng cũng chẳng thể trách.
Mấy ngày nay, loại tình huống này hắn đã sớm quen.
***
Hoàng Xán và Hoàng Sơn đang sóng vai trên đường, bỗng nhiên bị gọi giật lại.
- Xin hỏi Bất Hủ tông đi đường nào?
Người vừa lên tiếng là một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi, mặt trắng như ngọc, nho nhã lễ độ, mày kiếm chau lại, để lộ một cỗ khí chất đặc biệt. Nhất là cặp mắt kia, lúc đối diện, khiến Hoàng Xán phớt lờ luôn vấn đề tuổi tác.
Thậm chí, nàng còn hy vọng mình là nữ nhân của người này, mỗi đêm được hắn ôm vào lòng, đồng sàng cộng chẩm.
Mãi đến khi bị Hoàng Sơn đẩy một cái, nàng mới hoàn hồn:
- Tỷ, ngươi làm sao thế?
- À...
- À, ngươi đi thẳng, dọc theo con đường này, sẽ thấy Bất Hủ tông.
- Đa tạ cô nương! – Dứt lời, gã thanh niên kia liền cất bước, chuẩn bị rời đi.
Hoàng Xán vội vàng gọi hắn lại:
- Vị công tử này, nếu như ngươi muốn đi Bất Hủ tông, vậy thì... Thật đáng tiếc, ta đành phải nói cho ngươi biết, Bất Hủ tông đã không còn.
- Không còn? – Gã thanh niên nọ độ nhiên quay người, tỏ vẻ khó hiểu – Bất Hủ tông là tông môn nhị tinh duy nhất trong phạm vị trăm dặm quanh đây, sao lại nói là không còn?
Nhị tinh tông môn này là do tu sĩ đả thông mạch môn tầng thứ nhất – cường giả Thông Huyền cảnh tọa trấn.
- Công tử không phải là người Thương Ngô thành?
- Vâng, tại hạ đến từ Tinh Duyệt thành.
- Vậy thì khó trách công tử lại không biết. Một năm trước, Bất Hủ tông gặp phải một trường hạo kiếp, tông chủ qua đời, cây đổ bầy khỉ tan. Bất Hủ tông giờ đã thay đổi. Bây giờ ngươi đi đến đó, chỉ có thể thấy một cái xác rỗng mà thôi.
- Đa tạ cô nương đã cho hay! – Nghe thế, Vân Liêu cau chặt mày.
Chẳng lẽ phải đổi tông môn?
Bất quá, nghĩ nghĩ, hắn vẫn quyết định đi đến đó nhìn một chút. Dù thật sự chỉ còn là một cái xác rỗng, hắn cũng không muốn cứ như vậy mà trở về.
- Công tử còn muốn đi?
- Ta cố ý ngàn dặm xa xôi mà đến, là vì muốn bái tông.
Dứt lời, Vân Liêu cất bước rời khỏi.
Hoàng Sơn đứng bên cạnh lập tức nói:
- Bằng hữu, bái Bất Hủ tông cần 1000 kim, nếu không có đủ kim tệ, người của Bất Hủ tông sẽ trực tiếp bảo ngươi lăn.
- Còn có quy củ như vậy?
Nghe thế, Vân Liêu cảm thấy có lẽ mình nên đi xem thử một chút, ngoại nhân có nói gì thì cũng là lời đồn mà thôi, hắn chỉ tin vào những gì mình tận mắt thấy. Bất quá, một 1000 kim bái tông phí, quả là vi sở vị văn (1)... Chỉ điểm này, đáng để hắn đi xem một lần.
(1) Vi sở vị văn: Lần đầu nghe thấy.
Cáo biệt hai người Hoàng Xán, Vân Liêu nhanh chóng đi về phía trước.
Đi không bao xa, thì đến cuối đường, chân núi Vân Lam.
Trên núi xuân ý dạt dào, trong rừng, phi cầm dị thú đua nhau bay nhảy, con đường lên núi có ngàn bậc thang. Đúng là Bất Hủ tông mà trưởng bối đã nói. Chỉ có điều, nó không phồn hoa như lời kể. Đây là khoảng thời gian thu đồ đệ, thế nhưng quanh đây không có mấy người.
Lúc này, ánh mắt hắn dừng lại tại một cái bàn dưới chân núi. Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là dòng chữ: Nơi chiêu mộ đệ tử Bất Hủ tông.
Ngay sau đó, ánh mắt hắn rơi xuống dòng chữ: 1000 kim bái tông phí.
Quả nhiên, đúng như lời vị cô nương kia nói, Bất Hủ tông quả thật đã xuống dốc, biến thành một nơi vơ vét của cải.
Aiz...
Chuyến này xem như đi tong!
Mấy trăm dặm lộ trình, đoạn đường này, hắn ăn không ít khổ, gặp không biết bao nhiêu hiểm cảnh sinh tử mới đến được đây. Không ngờ là lại thấy một cái Bất Hủ tông như vậy. Sinh tồn bằng cách vơ vét của cải, còn đâu một Bất Hủ tông chính khí hạo nhiên?