Chương 48: Châm Đoạt Mệnh

Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Phi Tước Đoạt Bôi 11-07-2024 21:59:44

- Lại nói Ôn Bình, sáng sớm hắn đã lôi kéo Vân Liêu xuống núi, lần xuống núi này Ôn Bình muốn đi tới Dương gia. Dương gia là một cái thương buôn lớn về vải vóc tơ lụa, hắn muốn thiết kế một bộ đồng phục tông môn. Danh tự hắn đã nghĩ trước rồi, kêu là : Thanh Phong Bất Hủ! Bề ngoài chỉnh thể trang phục phải nhu hòa, dùng nhiều lụa mỏng màu trắng, để khi gió thổi qua, quần áo đong đưa tạo nên khí tức xuất trần. Nói tóm lại, cần phải biểu lộ được sự siêu nhiên của Bất Hủ Tông. Ngày sau, phàm là nhìn thấy người của Bất Hủ Tông, nhất định sẽ gợi nên cảm giác thượng tiên từ chín tầng mây hạ phàm. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng Dương Tông Hiền có vẻ lo lắng. Ôn Bình trình bày ý nghĩ của mình, sau đó chọn lựa vật liệu tốt nhất muốn dùng. - Dương tộc trưởng, y phục tốt nhất nên dùng kim tuyến, hoa văn trên lụa mỏng bên trong thì dùng ngân sắc tuyến, ngân tơ tằm là tốt nhất. Dương Tông Hiền lên tiếng, nhưng có thể nghe thấy được sự qua loa trong lời nói: - Được, Ôn tông chủ, ta đã rõ! Ôn Bình quay qua hỏi Vân Liêu : - Vân trưởng lão, ngươi nói quần áo nên dùng vải may tốt hơn hay nên dùng da lông yêu vật tốt hơn ? - Thế nào cũng được! - Ngươi có thể cho cái đáp án rõ ràng hơn một chút không? - Tông chủ, đối với những thứ này ta không có nghiên cứu. Vân Liêu cười khổ nhún vai, một bộ gà mờ trả lời. Dương Tông Hiền có chút sốt ruột, tiếp tục đem chủ đề thảo luận nói tiếp : - Nên sử dụng vải vóc đi, bộ thanh sơn lưu thủy cũng là dùng vải may. Hơn nữa vải vóc nhẹ nhàng, phụ họa cái tên Thanh Phong này, ta sẽ tìm người làm vài bản mẫu, vài ngày sau đưa lên Bất Hủ Tông cho Ôn tông chủ xem xét. - Được, vậy ta đành làm phiền Dương tộc trưởng. Ôn Bình có chút nghi hoặc, nãy giờ mới nói có mấy câu, Dương Tông Hiền làm sao lại có ý muốn tiễn khách vậy nè? Chẳng lẽ thân phận tông chủ Bất Hủ Tông này của hắn không được đối phương xem trọng? Bất quá khi nhìn thấy Dương Tông Hiền thỉnh thoảng lại ngó ra bên ngoài, hắn đoán chừng là có chuyện gì đó gấp gáp, nếu không cũng không tùy tiện như vậy. Đúng lúc này, Ôn Bình mới nhớ tới hỏi hệ thống một câu : - Hệ thống, ngươi nói nếu như ta kiến tạo một tiệm may trên Bất Hủ Tông, sau đó thăng cấp lên, liệu có thể may ra loại y phục có khả năng thủy hỏa bất xâm không?! Hệ thống trả lời: - Không xác định, khả năng đạt được năng lực đặc thù là ngẫu nhiên. Mặc dù hệ thống nói như vậy nhưng Ôn Bình vẫn quyết định về sau sẽ thử một lần. Đang lúc Ôn Bình chuẩn bị đứng dậy cáo từ, bỗng thấy một bóng người từ phía trước đại đường đi tới. Dương Tông Hiền sau khi thấy người này liền lộ ra vẻ mặt kinh hỉ sau đó hướng Ôn Bình ôm quyền cáo từ: - Ôn tông chủ, hôm nay ta không tiện tiễn ngài, ta có việc trọng yếu, xin cáo từ trước. - Không sao, Dương tộc trưởng cứ tự nhiên. Hóa ra là đang chờ người! Ôn Bình lườm lườm bóng lưng người vừa tới tới kia, hắc kim trường bào cho hắn một cái thông tin: trưởng lão Kháo Sơn Môn! Theo sát sau lưng vị trưởng lão kia cũng là một người mang hắc kim trường bào, đi như gió, ánh mắt như đuốc nhìn chằm chằm về phía trước, đi theo tên lão giả mặc trường bào, tiến vào nội viện Dương gia. Vân Liêu mở miệng nói ra: - Một người luyện thể thập tam trọng, một người luyện thể thập trọng! - Đi, cùng theo xem có chuyện gì. Ôn Bình tất nhiên sẽ không cho rằng Dương gia sẽ đầu nhập dưới trướng Kháo Sơn Môn. Dương Tông Hiền thế nhưng là bạn tri kỉ của yêu trù Hoài Không, thực lực của Hoài Không tuy không quá mạnh, nhưng danh vọng tại toàn bộ Đông Hồ rất cao, bằng hữu có thực lực trên thông huyền cảnh tuyệt đối không ít. Lấy thực lực của Kháo Sơn Môn, chắc chắn Dương gia sẽ không bao giờ quy thuận. Cho dù là Bất Hủ Tông trước kia cũng không thể làm cho Dương gia đầu nhập. Hai người Ôn Bình đi theo, liền đi tới hậu viện quen thuộc, lần trước hắn tới giúp Hoài Diệp cũng đi qua nơi này. Lần này cũng có tình cảnh như lần trước, rất nhiều hạ nhân tụ tập tại chỗ cửa đá, len lén nhìn vào bên trong sương phòng phía xa. Ôn Bình lặng yên không một tiếng động theo sát tới, còn đang định tiến nhập nội viện liền bị một hạ nhân đi lên ngăn cản. - Ôn tông chủ, hôm nay lão gia đã hạ lệnh rằng chỉ có y sư mới cho phép đi vào trong nội viện. Trong lúc nói những lời này, đầu của hắn thỉnh thoảng hướng bên trong dò xét một chút, hắn sợ hãi Ôn Bình sẽ trách cứ hắn, chỉ có thể dùng thăm dò hấp dẫn sự chú ý của lão gia. Bất quá cũng không đợi lão gia nhìn sang thì Ôn Bình đã đè tay hắn xuống, thấp giọng nói: - Ta chỉ là đi qua nhìn một chút mà thôi, sẽ không phát ra âm thanh. Ôn Bình cũng không có tức giận, dù sao đối phương là dựa theo sự phân phó của chủ tử mà làm việc, khi nào chống đối lại chủ tử mới có chuyện. Ôn Bình dứt lời liền đi vào, một cái hạ nhân căn bản cũng không dám ngăn cản, cho dù là có mệnh lệnh của Dương Tông Hiền thì cũng như vậy. Sau khi vào nội viện, Ôn Bình nhìn thấy hai người Kháo Sơn Môn đã được Dương Tông Hiền dẫn vào sương phòng. Bên ngoài sương phòng có mấy người đứng gác, sắc mặt nặng nề, toàn bộ bầu không khí hạ viện giống như bị phủ một tầng mây đen, cực kì âm trầm. Hoa cỏ hai bên bị ép nghiêng xuống, tựa như có một loại khí tức vô hình đang đè nén bọn chúng. Ôn Bình không nói gì, chậm rãi bước tới gần cửa sổ, xuyên qua cửa sổ nhìn vào, từ trong phòng truyền ra lời nói. - Nhung tiên sinh, ngươi rốt cuộc đã tới! Bằng hữu của ta chỉ còn lại một canh giờ thời gian, còn xin mau một chút. - Đây là thanh âm của Hoài Không. Theo sát là thanh âm như phát ra từ một cái cuống họng bị mắc kẹt mấy hạt cát xuất hiện: - Vạn tông chủ cố ý gọi lão phu nhanh chân tới đây nhìn xem, Dương tộc trưởng xin yên tâm đi, để cho ta xem một chút, vấn đề sẽ được giải quyết rất nhanh mà thôi. - Phiền phức Nhung lão rồi. Dương Tông Hiền cũng không nói lời khách sáo, tránh qua một bên. Nhung tiên sinh? Ôn Bình đứng ngoài cửa sổ lộ vẻ mặt nghi ngờ. Chẳng lẽ là vị Nhung lão kia? Ôn Bình trong đầu lập tức sưu tập lại trí nhớ về người này. Nhung lão này từng mang danh thần y ở Thương Ngô thành, được xưng diệu thủ hồi xuân, danh vọng tại Thương Ngô thành không hề thấp. Mặc kệ là nghi nan tạp chứng gì đến tìm hắn cũng có thể thuốc đến bệnh trừ. Thế nhưng vào ba năm trước, hắn bỗng nhiên đóng quán, về sau tương truyền là về nhà dưỡng già. Chớp mắt liền ba năm trôi qua, Ôn Bình cũng không ngờ là lão già này cũng không có rời khỏi Thương Ngô thành mà lén gia nhập Kháo Sơn tông, vì Kháo Sơn tông làm việc. Còn mặc hắc kim trường bào, trở thành thượng tầng hạch tâm Kháo Sơn tông. Lúc này, Ôn Bình nhìn thấy Nhung lão trong phòng lấy ra một cái bao bố từ một chiếc hộp gỗ. Bao bố lớn cỡ bằng nắm đấm, sau khi mở ra, bên trong bày biện các loại châm nhỏ không đồng đều, rậm rạp chằng chịt. Nhung lão từ trong đó lấy ra một thanh, dùng thanh âm nghe như cát ma sát với nhau nói: - Nếu là Minh xà chi độc, Phong Lung Châm của lão hủ hẳn là có thể kiềm chế nó. Xin giúp lão hủ đem y phục vị tiền bối này cởi ra! - A Long! Hoài Không lập tức hướng về phía A Long hô một tiếng. A Long không dám do dự, tranh thủ thời gian tiến tới cởi bỏ quần áo của Vu Mạch, xong xuôi liền lùi lại đứng một bên. Đến một lần, chỉ dùng thời gian mười cái hô hấp. Thời gian bây giờ chính là một tấc sánh một tấc vàng. Thời gian một canh giờ thoáng qua liền hết, nào dám lãng phí giây phút nào. Nhung lão đưa tay, nắm một châm cắm vào trên ngực. Lại khẽ vươn tay, mười cái châm cắm vào phần bụng. Nhưng chính lúc này, tại ngoài cửa sổ truyền tới một thanh âm: - Phong Lung Châm cái rắm, ta thấy nên gọi là Đoạt Mệnh Châm thì có.