Ôn Bình nửa nằm nửa ngồi trên ghế, đương nhiên, hắn nghe được tiếng bước chân đi về phía mình, bất quá, hắn đã lường trước phản ứng của đối phương khi thấy tấm thẻ gỗ. Nếu thật sự có kẻ ngốc, thì đã sớm đến, không đợi đến bây giờ mới xuất hiện.
- Tuyên bố nhiệm vụ!
Âm thanh chói tai đột ngột vang lên, khiến cho màng nhĩ của hắn chấn động.
Ôn Bình ngồi bật dậy, vội đến mức chưa kịp lấy xấp giấy ghi danh xuống. Sau khi ý thức được đó là âm thanh của hệ tống, hắn vẫn chưa hoàn hồn, hít thở sâu mấy lần. Chợt, hắn nhìn thẳng về phía trước, đối diện với giao diện màu xanh da trời.
Bước đầu khi hình thành một tông môn có hai yếu tố cơ bản nhất: trưởng lão thụ khóa cùng đệ tử. Đệ tử càng nhiều sẽ càng có khả năng lớn sinh ra cường giả, trưởng lão thụ khóa càng tốt thì đệ tử càng thêm cường đại. Cả hai hỗ trợ lẫn nhau, mới có thể xây dựng nên tông môn sơ khai.
Chiêu lãm: Một vị trưởng lão thụ khóa Luyện thể thập tam trọng. Hai đệ tử, tiêu chuẩn thấp nhất "Mười lăm tuổi, Luyện thể ngũ trọng".
Phần thưởng: Đặc quyền cải tạo kiến trúc tùy chọn miễn phí. Kiến trúc được cải tạo sở hữu năng lực đặc thù, có khả năng trợ giúp Kí chủ tóm được nhiều... Đệ tử.
- Sao đột nhiên lại có nhiệm vụ?
Ôn Bình thầm hỏi, ánh mắt hắn quét qua người đang chuẩn bị rời đi.
Vân Liêu.
Giới tính: Nam.
Tuổi: 30.
Cảnh giới: Luyện thể thập tam trọng.
(Đến từ Tinh Duyệt thành, tu sĩ tìm kiếm phương pháp đả thông mạch môn. )
- Soái ca dừng bước!
Ôn Bình vội hô một tiếng, sợ không kịp nữa.
Rốt cuộc hắn đã rõ vì sao hệ thống lại đột nhiên tuyên bố nhiệm vụ. Hóa ra là Bất Hủ tông vừa tiếp đón một vị đại nhân vật – Tu sĩ Luyện thể thập tam trọng đỉnh phong muốn tìm kiếm cơ duyên.
Luyện thể thập tam trọng... Dù là thời điểm Bất Hủ tông chưa rơi đài, thì với tông môn nhị tinh mà nói, cảnh giới như vậy cũng đã là cường giả đỉnh cao. Ngoại trừ mấy vị thái thượng trưởng lão cùng tông chủ, muốn nắm giữ vị trí nhị trưởng lão cũng không có gì là quá đáng.
Lấy Thương Ngô thành trước mắt làm ví dụ, thủ hộ giả của mấy chục vạn nhân mạng – Thành chủ đại nhân cũng chỉ mới đạt đến thực lực tương đương.
Nhưng chỉ như vậy, hắn đã có thể thủ hộ Thương Ngô thành mười năm hòa bình, an ổn.
Cái hệ thống chết tiệt kia khẳng định là muốn hắn bằng mọi cách phải giữ được Vân Liêu này. Dù cho kiêu ngạo đến mấy, nhưng liên tục mấy ngày liền không tuyển được người, sợ là nó cũng chịu không được loại giày vò như vậy.
Nghe người của Bất Hủ tông đột nhiên gọi mình, Vân Liêu chậm rãi quay đầu lại, giải thích:
- Ta chỉ đi ngang qua.
- Bằng hữu à, đến cũng đã đến rồi, không bằng lên Bất Hủ tông của ta ngồi một chút, hàn huyên vài câu thôi mà! – Ôn Bình vắt óc, vội vã tìm mấy câu dụ dỗ hay ho.
- Không được, ta còn có việc.
- Nếu ngươi đã không muốn, vậy coi như xong, Ôn Bình ta cũng không miễn cưỡng ngươi làm gì. Chỉ tiếc cho ngươi mà thôi, tu sĩ Luyện thể thập tam trọng.
Dứt lời, Ôn Bình cười nhìn hắn.
Vân Liêu cũng lẳng lặng nhìn Ôn Bình, trong mắt nhiều thêm một phần kinh nghi. Hắn không ngờ là đối phương lại nhìn ra được cảnh giới của hắn.
Ngoại trừ cao thủ đả thông mạch môn tầng thứ nhất – Thông Huyền cảnh, người bình thường không cách nào nhìn ra được cảnh giới của hắn, trừ phi là lúc hắn chiến đấu.
Chẳng lẽ thiếu niên trước mắt có điều gì cổ quái?
Ngưng mắt nhìn Ôn Bình, rốt cuộc, hắn phát hiện, bản thân không nhìn ra cảnh giới của Ôn Bình, ngay cả một chút dao động khí cũng không có.
Rất quỷ dị.
Loại tình huống này... Thông thường có hai khả năng.
Thứ nhất, đối phương chỉ là một người bình thường, đương nhiên sẽ không có dao động khí. Thế nhưng Ôn Bình là thiếu tông chủ Bất Hủ tông, căn cứ theo lời vị cô nương kia nói, Bất Hủ tông chỉ mới phát sinh biến hóa trong vòng một năm mà thôi, những năm trước, tài nguyên trong tông hẳn là không ngừng dồn vào người hắn ta... Cho nên, hắn ta sao có thể là người bình thường được?
Loại khả năng thứ hai có hơi buồn cười một chút, có nói hắn cũng không tin, nhưng hắn lại không thể không cân nhắc, đó chính là đối phương có cùng cảnh giới với hắn, thậm chí, có thể cao hơn.
- Nếu như ngươi không có chỗ để đi... - Ôn Bình gõ gõ vào tấm thẻ gỗ - ... Vậy thì có thể đến Bất Hủ tông của ta. Hiện tại, trong tông cũng không có nhiều người lắm.
- Rất thanh tịnh, thích hợp tu hành. Hơn nữa, phí gia nhập Bất Hủ tông rất rẻ, chỉ có 1000 kim mà thôi...
Mặc dù không muốn gia nhập Bất Hủ tông, nhưng Vân Liêu vẫn không nhịn được mỉa mai một câu:
- Lần đầu tiên ta gặp tông môn thu phí của đệ tử đấy!
Ôn Bình đáp:
- Một ngàn kim mà thôi, không muốn gia nhập Bất Hủ tông, ngươi có thể không đưa. Bất quá, với tình cảnh của ngươi, nếu muốn tìm một cái tông môn giúp ngươi đả thông mạch môn, thì trừ phi... Nguyện ý hi sinh tự do.
Dù cho Ôn Bình không nói, hắn biết, Vân Liêu cũng sẽ nghĩ đến.
Đả thông mạch môn tầng thứ nhất, sẽ chạm đến cảnh giới Thông Huyền, đẳng cấp như vậy đã có thể đảm đương vị trí chưởng môn tông môn nhị tinh rồi. Thử hỏi, phương pháp đả thông mạch môn, giúp tu sĩ một bước trở thành cường giả, sao có thể tùy tiện truyền cho ngoại nhân?
Giống với thợ mộc, dù là đệ tử của hắn, hắn cũng sẽ giấu một tay, huống chi là trong giới tu sĩ, không một ai dám nói mình có thể tuyệt đối tin tưởng những người xung quanh.
Vân Liêu bán tín bán nghi hỏi:
- Ngươi có biện pháp giúp ta đả thông mạch môn tầng thứ nhất?
Lặn lội đường xa, vượt hơn trăm dặm đường, nếu như không công mà lui, hắn thật sự có chút không cam lòng. Hơn nữa, mục tiêu chuyến đi này của hắn chính là Bất Hủ tông, quả thật, hắn không nghĩ ra được bản thân còn có thể đi nơi nào.
Thấy Ôn Bình gật đầu, Vân Liêu đã có quyết định.
Một ngàn kim mà thôi, quý một chút, nhưng nói gì đi nữa, hắn cũng là tu sĩ Luyện thể thập tam trọng, đối phương muốn bẫy hắn... Không dễ đâu.
- Ta nhập!
- Sảng khoái, điền phiếu ghi danh a, điền xong thì giao tiền. Sau đó, ngươi chính là người Bất Hủ tông ta.
Vân Liêu tiếp nhận phiếu ghi danh Ôn Bình đưa tới, hắn xem không hiểu, chỉ có thể chiếu theo giải thích của Ôn Bình mà điền vào.
Xong việc, Ôn Bình cũng không có tâm tư ngồi chờ nữa, hắn dứt khoát thu dọn đồ đạc, dẫn theo Vân Liêu đi lên Vân Lam sơn.
Trước hết, Ôn Bình dẫn hắn ta đến trọng lực trường, nói:
- Đây chính là cơ hội giúp ngươi đả thông mạch môn tầng thứ nhất, vào đi thôi.
- Ở đây? – Vân Liêu nhìn quanh bốn phía, ngoài trừ chín căn long trụ, hắn chẳng cảm thấy có cái quái gì gọi là thần kỳ.
Đá xanh bình thường, cọng rêu mọc trên nó cũng bình thường.
Núi bình thường, cây cũng chẳng có gì đặc biệt.
Ngoại trừ cái quy củ cổ quái Phải nộp 1000 kim mới có thể nhập tông ra, thì hắn cảm giác Bất Hủ tông chẳng có nơi nào có thể trợ giúp hắn.
Dù cho Ôn Bình có nói cơ hội của hắn là ở đây...
- Ngươi cứ vào thử sẽ biết.
- Nếu ngươi dám gạt ta, không những ta sẽ lấy lại 1000 kim, mà ta còn giết ngươi.
Vân Liêu ngoan độc ném lại một câu, sau đó cất bước đi vào trọng lực trường.
Vừa vượt qua ranh giới, Vân Liêu vốn muốn tiếp tục di chuyển lên phía trước, nhưng không ngờ lại thất bại, trái lại, hắn còn lảo đảo, trực tiếp ngã sấp mặt.
Muốn đứng dậy, thế nhưng Vân Liêu phát hiện dường như hắn bị núi đè, lại có cảm giác như bị người giẫm lên.
Vô luận là vùng vẫy như thế nào, hắn cũng không thể đứng lên một cách bình thường được.
- Có chuyện gì vậy?
Sau khi phát ra một tiếng kinh nghi, hắn chỉ có thể dùng tay, cố sức chống người dậy. Nhưng vẫn như trước, thân thể có cảm giác rất nặng.
Vì vậy, hắn vội vàng vận chuyển khí trong đan điền.
Thế nhưng, lần vận khí này, lại khiến hắn trợn mắt há mồm kinh ngạc. Vân Liêu cúi đầu nhìn cơ thể mình, sau đó lại quét mắt nhìn xung quanh.
- Sao khí lại vận chuyển nhanh như vậy!
- Ngươi thử vận chuyển chu thiên một lần nữa đi.
Giọng của Ôn Bình đột nhiên vang lên.
Vân Liêu dùng ánh mắt em trai ngây ngô nhìn Ôn Bình, sau đó, vội vàng vận khí chu thiên.
Một vòng 10 tức!
- Sao có thể?
- Không có gì là không thể, tu hành ở đây, tốc độ tu luyện của ngươi sẽ gấp chín lần bên ngoài. Chỉ cần ngươi không phải kẻ ngu, thì chắc chắn ngươi có thể đả thông mạch môn tầng thứ nhất.
Nghe xong lời này, nội tâm Vân Liêu đã không thể dùng hai chữ "Khiếp sợ" để hình dung nữa rồi.
Nói tóm lại một câu, tăng 9 lần tốc độ tu luyện... Chuyện này làm hắn phát hoảng. Vân Liêu chưa từng nghe nói có nơi nào có thể gia tăng tốc độ tu luyện nhiều như vậy.
Chưa bao giờ có...