Làn da của hắn trở nên mịn màng hơn, cơ thể cũng trở nên cường tráng hơn một chút.
Sau hơn một canh giờ, hơi ấm trong bụng tiêu tan, Lương Cừ sau khi đã tiêu hóa gần hết thức ăn liền cẩn thận soi mình trên mặt nước, phát hiện chính mình trở nên đẹp trai hơn trước nhiều.
Đen thì vẫn hơi đen, nhưng làn da vốn thô ráp nay đã trở nên mịn màng hơn rất nhiều, trông rất oai hùng. Khi hắn nắm tay lại có thể rõ ràng cảm nhận được có nhiều sức mạnh hơn, khi vung ra càng thêm mạnh mẽ.
Nếu là khi trước, Lương Cừ ăn gạo thô nguyên hạt, ăn rau mà lớn lên thì sau khi ăn Bảo Ngư, liền trở thành ăn thịt, ăn trứng mà lớn lên, đều là khỏe mạnh phát dục nhưng hàm lượng chất dinh dưỡng lại hoàn toàn khác biệt, tinh thần tướng mạo cũng hoàn toàn bất đồng.
Quá thoải mái, cảm giác cả người tràn ngập sức mạnh như thế này thật sự quá tuyệt vời.
Nhảy được cao hơn, chạy được nhanh hơn, hô hấp chậm rãi hơn, dường như toàn bộ cơ thể đều trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Chẳng trách Bảo Ngư lại được Võ Sư ưa thích đến vậy, quả đúng là thần vật củng cố thân thể, bỗi dưỡng nguyên thần, nếu như có một trăm con, sợ là chẳng cần phải đến Võ quán mà làm gì, tự mình cũng có thể vượt qua bốn cửa ải Da, Thịt, Cốt, Huyết"
Lương Cừ đứng lên, mặc lại quần áo, sau khi xác nhận khuôn mặt vì bổ dưỡng quá mức mà trở nên ửng đỏ đã trở lại bình thường, hắn chẳng tốn chút sức lực nào đã chèo thuyền về bến, gấp đến mức không chờ nổi muốn bán đi Bảo Ngư trong tay, đổi lấy tư cách tiến thân.
Kết quả là hắn còn chưa lên bờ nộp tiền neo thuyền, từ xa đã nhìn thấy một đám người xúm lại, vô cùng náo nhiệt.
Ngày gì vậy?
Tháng trước không phải tế nguyệt rồi sao? Lại là ngày lễ gì mà mình không biết nữa?
Lương Cừ buông mái chèo xuống, đi đến gần bến thuyền, có người tiến tới thu phí neo đậu.
Sau khi lấy hai văn tiền từ trong túi ra nộp, hắn ôm theo thúng cá nhìn về phía đám người, chỉ liếc mắt một cái đã tìm được Lý Lập Ba với vóc người cao lớn bên trong.
Quả nhiên, nơi nào có náo nhiệt nơi đó liền có hắn, đúng là người ưa ồn ào.
Đưa tay kéo hắn ra ngoài, Lương Cừ hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ui... Ai đấy". Lý Lập Ba đang xem náo nhiệt, bị lôi ra khỏi đám người, vẻ mặt trở nên bất mãn, nhưng sức mạnh to lớn trên cổ tay khiến cho hắn không thể nào phản kháng được, đành phải nhe răng thoát ra khỏi đám người, quay đầu lại nhìn, hóa ra là Lương Cừ:
"Sao lại là tiểu tử nhà ngươi, ngươi uống thuốc gì mà lực tay trở nên lớn như vậy?"
Lương Cừ không dao động:
"Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, nhiều người như vậy là có chuyện gì sao?"
"Hehe, ngươi tới đúng lúc lắm, bến thuyền chúng ta cũng có người bắt được Bảo Ngư rồi! Nhìn thì giống như cá quả nhưng toàn thân lại có màu hồng, nặng 2 cân 3 lạng 6 chỉ, trước đây từng có người bắt được, gọi là cá vược hồng gì ý? Một cân có giá 1 lượng bạc đấy"
Lý Lập Ba vô cùng đắc ý, tựa như con Bảo Ngư kia là do hắn bắt được vậy, không hề chú ý thấy sắc mặt biến hóa của Lương Cừ.
Bảo Ngư nói nhiều cũng không nhiều, nhưng nói ít cũng không phải là ít, một bến thuyền một tháng luôn có một hai người may mắn bắt được, nhưng Lương Cừ không ngờ lại trùng hợp như vậy, mình đang muốn bán Bảo Ngư lại đụng phải.
Cũng may không có gì đáng ngại, Bảo Ngư vốn là cung không đủ cầu, dù có đụng phải cũng không ảnh hưởng gì, nói không chừng Võ Sư lập tức mua liền hai con, cao hứng lên còn cho thêm chút bạc cũng nên.
Lương Cừ thấy xung quanh đang có nhiều người, hắng giọng hô to:
"Bến thuyền của chúng ta thật sự là được Thần sông chiếu cố, một ngày lại có thể bắt được tới hai con Bảo Ngư liền!"
Lý Lập Ba ở gần hắn nhất bị tiếng hô của hắn làm cho đau cả lỗ tai:
"Ngươi nói bậy gì đấy, Trần Kiệt Xương cũng chỉ bắt được một con Bảo Ngư thôi mà!?"
Đúng lúc ánh mắt mọi người dời qua chỗ hắn, Lương Cừ liền nhấc thúng cá lên, cầm vào phần mang cá, nhấc cá chim sừng trâu ra, giơ lên cao.
"Ta nói con thứ hai không phải do hắn bắt, là ta bắt!"
Ồ!
Quần chúng đang vây xem không khỏi ồ lên, nguyên bản chỉ có một vòng tròn người vây quanh một người, trong giây lát liền biến thành hai vòng.
"Đây không phải là một con cá chim sao?"
"Không phải cá chim bình thường đâu, người nhìn kỹ mà xem, trên đầu nó có sừng kìa!"
"Đúng là trên đầu có sừng thật, là Bảo Ngư không sai, là Bảo Ngư!"
Sau khi được người xung quanh xác nhận, bến thuyền vốn đã náo nhiệt nay lại càng trở nên ồn ào hơn, càng ngày càng có nhiều người tụ lại nơi đây, muốn được nhìn thấy Bảo Ngư.
Những Bảo Ngư từng nghe nói qua trong quá khứ đều là cơ thể có hoa văn khác thường, hôm nay vậy mà lại có thể nhìn thấy một con có hình dạng khác thường, trên đầu lại mọc ra sừng!
"Là ai bắt được vậy?"
"Là A Thủy, con trai nhà lão Lương. Hắn bắt cá lợi hại lắm, ngày nào cũng phải hơn 30 con."
"Lão Lương? Là cái người mới mất tháng trước sao? May mắn quá đi"
"Vận mệnh nhà lão Lương vẫn chưa đoạn tuyệt!"
"Trâu bò thật, một con Bảo Ngư này cũng đủ để ta mua gạo dùng trong vài tháng đấy! Ta mà bắt được một con, có chết cũng không hối tiếc"