Thu hoạch Tinh hoa Thủy Trạch đơn giản hơn hắn tưởng tượng, có thể lấy được liền không cần lo lắng, sớm muộn gì cũng có thể làm đầy thôi.
Lãng Lí Bạch Điều - Trương Thuận còn có thể ở dưới nước bảy ngày bảy đêm, Thủy Hầu Tử như mình ở dưới nước ba ngày ba đêm cũng không quá phận chứ?
Nghĩ như thế, nỗi lo sợ bất an của Lương Cừ khi đi vào Dị Giới này cũng biến mất hơn phân nửa.
Thế giới ban đầu của hắn dù lạnh nhạt đến mức nào, nhưng nếu thật sự nhìn thấy có người sắp chết đói, cho một hai cái bánh bao cũng không tính là gì. Nhưng ở nơi này, vật tư thiếu thốn, thái độ thờ ơ là chuyện hết sức bình thường, thêm vào đó hắn không có bằng hữu hay người thân bên cạnh, lúc mới tới đây thật sự vô cùng bàng hoàng và bất an.
Một ông cụ trăm tuổi nổi danh đã từng nói rằng, người ta sống là vì để an tâm.
Lương Cừ dựa vào kỹ năng sông nước của mình để tồn tại, cũng coi như là có tiền vốn để an cư lạc nghiệp.
Lương Cừ hít thở, nhìn về phía tên tiểu đệ mà mình mới thu nhận kia – Trư Bà Long!
Nó da dày thịt béo, tuy bị cục đá đập trúng nhưng chẳng có tí thương tổn thực chất nào cả, giờ phút này đang yên tĩnh nằm trong nước, chẳng khác gì một chú chó nhà, thậm chí dựa vào liên kết tinh thần, nó còn càng có nhân tính hơn.
Tiến hóa là không có khả năng tiến hoá rồi, 80 điểm Tinh hoa Thủy Trạch quá nhiều, nhưng đến cùng vẫn là Trư Bà Long, nó nhất định là một thợ săn giỏi!
Kết quả là...
Nhìn Trư Bà Long di chuyển chậm chạp, Lương Cừ chỉ đành vỗ trán:
"Hỏng rồi, thật sự muốn ngủ đông luôn rồi!"
Thành do Tiêu Hà, mà bại cũng do Tiêu Hà.
(Một câu ngạn ngữ của Trung Quốc, dựa vào nhân vật Tiêu Hà có thật trong lịch sử nhà Hán. Tiêu Hà là Thừa tướng nhà Hán. Ông là người có công giúp Hàn Tín đến với Lưu Bang nhưng đồng thời cũng có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín, câu này miêu tả tình huống thành công nhờ một người nào đó, mà thất bại cũng bởi do chính người ấy. )
Tiểu đệ mới này vì thời tiết lạnh lẽo, máu huyết lưu thông chậm, hành động cũng trở nên chậm chạp, truyền tới cho hắn cảm xúc vô cùng uể oải, cũng không phải là không thể bộc phát, chỉ là trạng thái bình thường của nó chính là như vậy, hỗ trợ bắt cá chỉ sợ là việc quá sức.
"Trời lạnh là không thể động, vậy từ giờ liền gọi người là Không Thể Động đi, được rồi, ngươi tiếp tục ở lại nơi này đi, coi như làm canh cửa, nếu có cá tôm tới đây muốn ăn vụng, cắn chết hết cho ta!"
Trư Bà Long có được tên họ xong liền lắc đuôi chui vào trong bùn, chờ đến khi lớp bùn lắng xuống, nơi đây đã trở về giống như đúc lúc ban đầu, dù cho ai đến cũng không thể đoán ra được ở phía dưới lại cất giấu Bảo Thực.
Bên bến cảng.
Lương Cừ trồi lên trên mặt nước, nhìn một vòng xung quanh, sau khi xác định không có ai, liền xách cá đù vàng lên rồi trở về nhà.
Cá đù vàng dưới sông không phải là loại cá biển như kiếp trước, chỉ cần rời khỏi nước liền chết, Lương Cừ dùng lá cỏ lau buộc đầu buộc đuôi nó lại, coi như dùng kỹ thuật buộc cá thành hình vòng cung, có thể đảm báo cá vẫn sống được ngoài nước trong một thời gian dài.
Đi trên đường, tâm tình Lương Cừ hết sức vui vẻ, chỉ cảm thấy thứ mình đang xách theo không phải là một con cá mà là tiền đồng nặng trĩu.
Quả nhiên muốn sống được vẫn phải có bàn tay vàng, mấy canh giờ trước, hắn còn đang cô độc bàng hoàng, trong nháy mắt đã cảm thấy cuộc sống cũng không tệ đến thế, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với đa số bách tính bình dân của thị trấn Nghĩa Hưng.
80 văn tuy không phải là con số nhỏ nhưng hiện tại cũng sắp bắt đầu vào mùa đông, quần áo phải mua thêm hai bộ, bộ trên người đã rách nát hết cả rồi, ngoài ra còn phải mua thêm muối, gạo, xà phòng, bồ kết, ghế, nồi, chén...
Ặc... Lương Cừ đột nhiên cảm thấy 80 văn hình như cũng không nhiều đến thế
Tuy nhiên, hiện tại hắn đã có năng lực, cuộc sống hàng ngày rồi sẽ dần trở nên tốt lên thôi.
Bây giờ có một vấn đề quan trọng khác hắn cần quan tâm, đó là – không có thuyền!
Người không có nỗi lo xa thì tất có nỗi ưu gần.
Sau khi luyện hóa Trạch Linh Thuỷ Hầu, năng lực dưới nước của hắn được nâng cao hơn nhiều, không có thuyền cũng có thể bắt được thứ tốt, nhưng nếu không có thuyền làm yểm hộ, một hai lần còn có thể nói được, về lâu về dài tất sẽ khiến người khác hoài nghi.
Dù cho ngươi có thiên phú bắt cá dị bẩm đi nữa, có thể biết rõ hướng đi của bầy cá cũng không thể khoa trương như vậy được.
Ngay cả một con thuyền cũng không có, chẳng lẽ về sau trong thời tiết lạnh lẽo cũng vẫn phải dựa vào việc xuống nước để bắt cá sao?
Vốn dĩ trong nhà mình không phải không có thuyền, đáng tiếc lại bị tên du côn Trương nấm đầu cướp đi mất.
Trương nấm đầu có tiếng là vô lại ở thị trấn Nghĩa Hưng, hắn ỷ vào việc học được hai ngày quyền thuật ở võ quán mà hoành hành ngang ngược, không ai dám động đến hắn.
Sau khi 'phụ thân' của Lương Cừ chết đi, tài sản lớn nhất trong nhà chính là một con thuyền có mái che, tất nhiên liền bị hắn nhìn trúng, lấy lý do Lương phụ khi còn sống có tìm hắn vay tiền uống rượu, hiện tại muốn đối phương trả nợ nên cướp lấy con thuyền.
Thuyền đánh cá chính là tính mệnh của ngư dân, gần như đều ăn ở trên đó, bốn phía trong nhà hắn đều là tường đất vàng, chính là vì đa phần gia sản đều để ở trên thuyền.
Quái đản, ai lại đi tìm một tên du côn vô lại để vay tiền uống rượu chứ?
Nhưng mọi người đều e sợ nắm đấm của Trương nấm đầu, không ai vì một cô nhi mà đi tìm xúi quẩy cả, chỉ có thể mặc kệ mà thôi.
Càng đáng giận hơn là, sau khi xong việc, Trương nấm đầu lại trở lại một chuyến nữa, nói thuyền không đủ để gán nợ, liền đem ba đấu gạo còn sót lại trong nhà hắn cướp đi nốt!
Hành vi như vậy, chẳng khác nào muốn tuyệt hậu nhà người ta.
Hoàn cảnh tuyệt vọng đều là do cái tên nấm đầu này mà ra cả.
"Về sau phải tìm cơ hội lấy đồ về, như vậy mới tiện che giấu bàn tay vàng của mình, chờ đến khi tích cóp đủ tiền sẽ đi lên trấn trên tập võ, xem thử xem đến tột cùng Võ sư có điều gì thần kỳ, đợi đến khi có thân phận tốt mọi chuyện liền đơn giản hơn nhiều"
Lương Cừ vừa đi vừa suy nghĩ, bất tri bất giác đã đi tới trước cửa nhà mình, lại không ngờ rằng đã sớm có người chờ hắn ở cửa.
"Tiểu lang quân, sự tình suy xét thế nào rồi?"