Lương Cừ muốn lấy về địa bàn của mình.
Lần trước ăn được Bảo Ngư, độ dung hợp với Trạch Linh đã tăng lên 11. 4%, cường độ điều khiển dòng nước cũng đã đạt tới gần 70 cân, thời gian hoạt động dưới nước cũng lần nữa được kéo dài hơn.
Mấu chốt nhất là, phạm vi cảm giác có biến hóa, phạm vi cảm giác chi tiết không có gì thay đổi nhưng phạm vi cảm giác thô sơ thì mở rộng thêm 1 mét, đạt tới đủ 6 mét, đã là một cái hình cầu tương đối lớn rồi.
Hắn lại còn đã tập võ được hơn nửa tháng, cũng không còn là một ngư dân nhỏ bé yếu đuối như trước kia nữa.
Hơn nữa, còn có Nheo Béo cùng Không Thể Động trợ giúp, hai thú gần như là bất khả chiến bại ở vùng nước nông.
Hắn tin tưởng, quái vật đoạt địa bàn của mình kia sẽ không quá mạnh, nếu không cũng sẽ không trơ mắt nhìn Nheo Béo lấy mấy miếng củ sen quý giá nhất đi.
Hôm nay, gió có chút lớn, Lương Cừ buộc dây thừng vào một tảng đá rồi để nó chìm xuống nước giúp ngăn thuyền ba lá bị gió cuốn trôi đi, sau đó hắn cầm lấy cây thương gỗ cùng phao heo nhỏ lặn xuống dưới nước, ở dưới sự dẫn dắt của hai thú, trở lại đáy nước phát hiện củ sen,
Dưới đáy nước thật sự an tĩnh.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp nước, tản ra thành những tia sáng mịn, giúp hắn có thêm tầm nhìn.
Những tảng đá rải rác bên trong lớp bùn, giữa những khe đá sinh trưởng loại thực vật không biết tên, như những sợi chỉ thon dài manh mai nhẹ nhàng đung đưa theo dòng nước.
Không Thể Động đáp xuống mặt đất, thật cẩn thận đi về phía trước, dường như vẫn hết sức kiêng kị đối với đại gia hỏa kia, mấy cây cỏ nước treo trên đầu cũng không dám hất nó đi.
Nheo Béo đồng dạng cũng nằm ở trên mặt đất, chậm rãi lay động cái đuôi, làm hết khả năng giảm bớt sự biến hóa của dòng nước.
Rất nhiều loái cá có cảm giác nhạy bén đều có thể cảm nhận được biến hóa của dòng nước, nếu như bước một bước lớn, thật có khả năng sẽ bị phát hiện.
Lương Cừ cũng giảm xuống tốc độ tiến tới của chính mình, lê bước ở trên lớp bùn đất nhấp nhô trải dài, sau khi lướt qua một khối đá lớn, hắn thấy được rễ sen trải dài trên mặt đất.
Bên trong kết nối tinh thần, hai thú phát ra nhắc nhở.
Đã đến rất gần rồi.
Lương Cừ cúi người xuống, lần nữa vượt qua một mảnh bùn đất hơn nhấp nhô, một thân ảnh không có quy tắc gì xuất hiện trong tầm mắt hắn, không hề động đậy, giống như một khối nham thạch màu đen đột ngột nhô lên khỏi mặt đất vậy, nhìn từ góc độ trực quan, nó cao ước chừng 1 mét.
"Đó là cái gì vậy? Cục đá sao? Quái vật chính là nó sao?"
Lương Cừ tin chắc rằng ở khu vực này trước đó không hề có khối nham thạch này, hắn nhìn về phía Không Thể Động cùng Nheo Béo, nhận được sự khẳng định của hai thú.
Kì quái thật, hắn vẫn khổng thể nhìn ra đây rốt cục là sinh vật gì, trông lại giống như một cục đá, hoàn toàn không có loại cá nào có thân hình giống như vậy cả, không giống sinh vật ở trong nước.
Nó dường như cũng giống như Không Thể Động lúc ban đầu, đem khu vực này trở thành lãnh địa của chính mình.
Là loài giáp xác sao?
Lương Cừ đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Chỉ có sinh vật loài giáp xác mới có hình dáng kỳ quái đến như vậy, khi nằm sấp xuống lại giống như một khối nham thạch thật lớn.
Ùng ục.
Vô số bọt khí từ bộ vị nào đó của 'Nham thạch' kia bay ra, chứng minh gia hỏa này xác thực chính là một sinh vật thuộc loài giáp xác nào đó.
Loài giáp xác nào mà lại có thể có hình thể lớn đến như vậy, sẽ không phải đã thành tinh rồi chứ?
Lương Cừ sửng sốt, xuyên tới thế giới này cũng lâu như vậy rồi, hắn cũng đã biết được trên thế giới này có tồn tại yêu thú.
Vốn tưởng rằng, hai thú của mình không ứng phó được cũng có lẽ là một con cá sấu lớn dài 4-5 mét hoặc là một cái gì đó khác, trăm triệu lần không nghĩ tới lại là một con Tinh quái.
Nhưng nhìn mảng lớn củ sen bị ăn mất ở trên mặt đất kia, hắn lại nhăn chặt mày.
Thật vất vả mới tìm được Bảo Thực, chẳng lẽ lại tiện nghi cho con Tinh quái kia sao?
Rõ ràng mọi việc đều đang phát triểu theo chiều hướng tốt, tự nhiên một con Tinh quái ở đâu chạy tới chiếm mất tài nguyên quý giá nhất của mình.
Lương Cừ nắm thật chặt cây thương gỗ trong tay.
Nếu như ăn con Tinh quái này thì có thể nhận được bao nhiêu Tinh hoa Thủy Trạch đây?
Mười mấy điểm, hay thậm chí là mấy chục điểm cũng nên?
Hắn đột nhiên nảy sinh ý nghĩ như vậy, ngay sau đó liền bị ý nghĩ này làm cho kinh hãi.
Đó chính là một con Tinh quái đấy, không phải là Thủy thú bình thường đâu.
Nhưng có lẽ không phải không thể?
Suy nghĩ của Lương Cừ không ngừng chuyển động và mở rộng.
Loài giáp xác có rất nhiều nhược điểm, chẳng hạn như vùng phía dưới, chỉ cần một thương là có thể khiến nó mất mạng.
Còn có đôi mắt lộ ra bên ngoài của nó, cũng vô cùng dễ đối phó, một sinh vật đã quen có thị giác, nếu như không có đôi mắt sẽ không thể làm gì được.
Hơn nữa, nó quả thật cũng không quá mạnh, nếu không cũng sẽ không trơ mắt nhìn Nheo Béo lấy đi mất mấy miếng củ sen tốt nhất như vậy.
Càng nghĩ nhiều, tâm thần hắn càng không yên, bàn tay nắm lấy cây thương cũng không ngừng được thả lỏng.