Đòn đánh này là công kích lên tinh thần, dược lực dứt khoát tăng cường tâm thần nên hắn không bị trúng chiêu.
Nếu như vừa nãy hắn phản ứng chậm, chỉ sợ hiện tại đã sớm biến thành đồ đần.
Lục Khiêm lau máu tươi bên khóe miệng, chỉnh lại sợi tóc lộn xộn, đi đến phía trước Mã Lôi Công.
"Tiểu súc sinh, thiếu chút nữa không tóm được ngươi rồi." Lục Khiêm cười lạnh, rút Bích Thủy kiếm ra đâm xuyên qua cái đầu của Mã Lôi Công.
Hắn cất kỹ độc giác và xương cốt của nó, hai thứ này có thể đổi được không ít Đạo Công.
Lục Khiêm đang định đứng dậy rời đi, bỗng nhiên mũi của hắn khẽ nhúc nhích.
"Ơ?" Lục Khiêm ngửi thấy một mùi cá tanh rất nồng, hơn nữa còn lẫn chút vị thơm ngát khó nhận ra.
Hắn lần theo mùi hương đi tìm, sau đó phát hiện ra một cây đa lớn.
Cây đa có vô số sợi râu rủ xuống, vỏ cây sần sùi tựa như một người già gần đất xa trời.
Trên mặt đất đen sẫm bên dưới, từng đám cỏ ba lá lít nha lít nhít mọc lên, được che bởi rất nhiều sợi râu của cây đa lớn.
"Cỏ cá!" Lục Khiêm nghĩ thầm, nhìn số lượng chắc cũng có ít nhất ba bốn mươi đóa.
Cây đa vốn là thực vật âm tính, cỏ cá ký sinh ở dưới gốc cây khiến người khác khó mà phát hiện, cũng không biết đã mọc bao nhiêu năm rồi.
Lục Khiêm không vội ngắt cỏ mà lại nhìn chung quanh, không biết đang chờ đợi cái gì.
Xoạt!
Lúc này, mặt đất bên cạnh trồi lên, có thứ gì đó ở dưới đất.
Gần như đồng thời, Lục Khiêm nâng tay phải, một con rắn vảy xanh thật dài bay ra từ trong ống tay áo của hắn.
Rắn duỗi dài mấy mét, đầu rắn bỗng chui vào trong đất ngậm ra một vật.
Đây là một gốc cỏ có hình dạng rất quái dị.
Phần đỉnh có ba cái lá, rễ lại là một con vật thon dài nhọn ở hai đầu, hơi giống con cá. Mắt to, mõm dài, hàm răng sắc nhọn, vây đuôi chạy dọc từ phần đuôi đến đỉnh đầu.
Lục Khiêm túm gọn phần ba lá ở trên đỉnh, con cá lớn chừng ngón tay cái giãy giụa kịch liệt nhưng vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Lục Khiêm.
"May mà lỗ mũi ta nhạy, bằng không đã để ngươi chạy thoát rồi." Lục Khiêm mỉm cười, trong lòng không bận tâm chút nào cảm thấy mừng rỡ.
Sở dĩ loại cỏ cá này được gọi là Ngư Tinh thảo cũng không phải vì chúng có mùi tanh, mà bởi vì chúng có thể tiến hóa. Hình thái của chúng có thể lột xác tựa như cá chép hóa rồng vậy.
Sống được một năm tuổi, loại cỏ này sẽ khô héo.
Nhưng luôn có một vài cây cỏ cá nổi bật sống đến tận chín năm tuổi.
Nếu như được mười năm, hình thái của chúng sẽ biến đổi, lúc đó chúng được gọi là Ngư Long thảo.
Ngư Long thảo tỏa ra một mùi thơm ngát thấm vào ruột gan, đây cũng là nguyên nhân khiến Lục Khiêm phát hiện được dấu vết của Ngư Long thảo.
Loại cỏ này có giá trị cao hơn gấp chục lần, thậm chí là gấp trăm lần cỏ cá.
Trên bảng xếp hạng bảy mươi hai Địa Sát Trân Thực, Ngư Long thảo đứng thứ sáu mươi chín.
Bởi vì có đặc tính lột xác, chúng thường được dùng vào lúc đột phá cửa ải cảnh giới.
Thậm chí còn có hiệu quả đối với người từ Luyện Khí đột phá đến Dưỡng Thần, có thể thấy nó trân quý đến mức nào.
"Chờ kiếm được đủ Đạo Công, đổi lấy công pháp là mình có thể bắt đầu đột phá rồi." Lục Khiêm thầm nghĩ, chợt cẩn thận nâng niu bỏ Ngư Long thảo vào trong hộp ngọc để dược tính của nó không bị lộ ra ngoài.
Đương nhiên, mấy cây cỏ cá nhỏ tuổi hơn Lục Khiêm cũng sẽ không bỏ qua. Hắn cầm cái cuốc thuốc bằng ngọc cẩn thận đào móc, tránh làm phần rễ bị đứt đoạn.
Sau hai canh giờ.
Rừng rậm quá âm u nên cũng không rõ sắc trời như thế nào.
Cuối cùng, Lục Khiêm buộc chặt toàn bộ Ngư Long thảo đào được thành một bó, để qua một bên.
Hắn bước ra khỏi đống rễ đa chằng chịt thì lại chạm mặt ba người ở phía trước.
Giữa khu rừng đầy sương mù bảng lảng, ba người kết thành nhóm mà đi.
Những đốm sáng nhỏ xíu xuyên qua bóng cây, chiếu xuống mặt người loáng thoáng có thể nhìn ra dung mạo.
Hình như ba người này cũng cảm nhận được động tĩnh, bèn quay đầu nhìn lại.
Người dẫn đầu cười nói: "Đây không phải Lục Chi Khiêm đạo hữu sao, đã lâu không gặp, gần đây nhìn khí sắc ngươi không tệ nhỉ? Xem ra ở Dược phòng ăn uống rất được phải không."
Đó chính là Tạ Đặc.
Mà cũng vì tên gia hỏa này nên Lục Khiêm mới bị điều đến nơi nguy hiểm như Dược phòng làm việc.
Hai người bên cạnh Tạ Đặc còn là người quen, Lục Khiêm cảm thấy có chút bất ngờ.
Triệu Bảo nháy mắt ra hiệu với Tạ Đặc, chỉ chỉ bó dược liệu trên tay Lục Khiêm.
Trong mắt Tạ Đặc lóe lên tia mừng rỡ, tìm được mà chẳng mất chút công sức nào, hơn nữa còn có nhiều như vậy, lần này có thể giao nộp được rồi.
Nghĩ tới đây, Tạ Đặc mở miệng nói: "Lục huynh, Lý công tử cần cỏ cá của ngươi, có thể bỏ ra không?
Tại hạ nhất định sẽ nói tốt mấy câu trước mặt Lý công tử."