"Uy!" Lục Khiêm nhảy tót lên ngựa.
Bảo mã hí dài một tiếng, móng trước nhấc lên cao cao sau đó phi như điện.
Lục Khiêm nằm phục trên lưng ngựa, cuồng phong thổi y phục hắn bay phấp phới, cảnh sắc hai bên cấp tốc lùi lại.
Phi ngựa du xuân, tiêu sái thoải mái.
Đã lâu rồi hắn chưa từng thư sướng như thế!
Hãn Huyết Bảo Mã ngày đi năm trăm dặm.
Bạch Dương phủ cách đây hơn bốn trăm dặm, điều chỉnh lại thời gian một chút, đại khái chỉ mất khoảng hai ngày là có thể đến nơi.
Đi liên tục sáu canh giờ, sắc mặt Lục Khiêm không có chút mỏi mệt nào.
Chân khí ở đan điền đầy đủ, chân thủy đen nhánh không ngừng cọ rửa huyệt vị, ngược lại thể chất còn được tăng cường không ít.
Ánh tà dương đỏ quạch như máu qua đi cũng là lúc màn đêm buông xuống. Bầu trời mây đen cuồn cuộn, hình như sắp mưa.
Đây là nơi rừng núi hoang vắng, Hãn Huyết Bảo Mã là giống ngựa bình thường, nếu như dầm mưa sinh bệnh nói không chừng hắn sẽ đến trễ.
Lục Khiêm đi dọc theo quan đạo một lúc lâu.
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một ngôi miếu đổ nát.
"Mưa gió nổi lên tất có miếu hoang. Trí nhớ kiếp trước thật không lừa mình." Trong lòng Lục Khiêm mỉm cười: "Đêm tối gió nhiều, nói không chừng còn gặp chuyện lạ."
Đẩy cửa ra, một cỗ nhiệt khí sôi trào đập vào mặt.
Âm thanh cười nói của đám người trong miếu bỗng nhiên dừng lại, bọn họ quay đầu.
Trước mắt là một đạo sĩ trẻ tuổi mặt trắng không râu, người khá gầy yếu.
Đám người đánh giá Lục Khiêm, trong lúc đó Lục Khiêm cũng đang quan sát bọn họ.
Mười mấy đại hán ngồi vây quanh đống lửa, nấu canh thịt trong nồi, mồ hôi toát ra nhễ nhại, một đại hán da đen mặt sẹo có vẻ như là thủ lĩnh của đám người.
Ở giữa đống cỏ tranh bên kia còn có một thư sinh nghèo nằm đó.
"Đêm tối tại hạ đi lại không tiện, cố tình tới nơi này để tìm chỗ nghỉ ngơi, liệu chư vị có tiện không?" Lục Khiêm chắp tay cười nói.
"Tiện chứ, mọi người ra ngoài phải chiếu cố lẫn nhau, huynh đệ chưa ăn cơm có thể tới dùng bữa cùng chúng ta." Đại hán mặt đen nhếch miệng cười một tiếng.
Lục Khiêm dắt ngựa đến phía sau buộc dây thừng lên.
Lúc nhìn thấy con ngựa này, trong mắt bọn đại hán lóe lên một tia kinh diễm. Hãn Huyết Bảo Mã là giống ngựa tốt!
"Đại đương gia, bảo mã này có giá trị liên thành đấy!" Nam tử gầy như khỉ thì thầm với đại hán mặt đen.
Cặp mắt của đại đương gia lưu luyến không nỡ rời khỏi bảo mã, nói: "Đêm tối không trăng gió lớn, người này dám đi đường một mình, hoặc là một tiểu tử chưa đủ lông cánh, hoặc là một kẻ tài cao gan lớn.
Cái gói hành lý của hắn ta rất nặng, chắc bên trong toàn là bạc. Tiểu Lục, ban đêm ngươi đi gạ hỏi một chút, nếu thật sự chỉ là một cái bao cỏ thì giết luôn."
Trên đường hành tẩu giang hồ có ba loại người không thể đụng: Người xuất gia, tiểu hài, và nữ nhân.
Lục Khiêm ăn mặc theo kiểu đạo sĩ, nhưng mà hắn quá nhỏ tuổi, tay chân không có vết chai, trông giống như thiếu gia nhà giàu mơ ước hành tẩu giang hồ hơn.
Đêm khuya, cuồng phong theo khe hở lọt vào ngôi miếu thờ, phát ra tiếng vang ù ù nghe như tiếng quỷ khóc sói gào.
Thân hình Tiểu Lục nhỏ thó nhanh nhẹn giống như một con linh hầu, hắn lén lút lẻn vào gian phòng của Lục Khiêm.
Ở bên cạnh Lục Khiêm là thư sinh nghèo kia.
Người này nhát như chuột, nói chuyện lớn tiếng một chút cũng có thể hù đến hắn. Trên người hắn không có đồng nào, ngay cả loại cường nhân cướp đường như Tiểu Lục cũng đều chướng mắt hắn.
Lục Khiêm chui vào trong phòng, nửa nằm trên đống cỏ tranh, nhìn cứ như hắn ngủ say như chết.
Trong lòng Tiểu Lục cười thầm, quả nhiên chỉ là bao cỏ.
Hắn mở cái túi ra, bất ngờ phát hiện bên trong chứa đầy vàng. Vàng óng ánh sáng khơi gợi lòng tham của con người.
"Nhiêu đây ít nhất cũng phải có khoảng mấy trăm lượng, nếu tất cả đều là của mình thì còn làm sơn tặc cái rắm."
Bỗng nhiên nhìn thấy một số lượng lớn tài phú, trong lòng Tiểu Lục cũng bắt đầu rối loạn.
Hắn vốn định giết người diệt khẩu nhưng lại không xuống tay được.
Hắn làm sơn tặc cũng không bao lâu, trước kia làm kẻ trộm, tuổi còn trẻ, tất nhiên chưa có gan dám giết người.
Tiểu Lục vội vàng cõng cái gói hành lý lên, định nhân lúc ban đêm mà nhảy cửa sổ bỏ chạy.
Tiểu Lục âm thầm quyết định nuốt riêng chạy trốn, hắn mà cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã thì đám người Đại đương gia tất nhiên sẽ không đuổi kịp.
Đến lúc đó hắn sẽ tìm quyên tiền mua một chức viên ngoại lang, mua mấy ngàn mẫu ruộng, như vậy chẳng phải là tiêu sái vui sướng rồi sao?
Lúc đi ra cửa, hắn vô ý liếc qua liền bắt gặp tình cảnh làm hắn vãi cả linh hồn. Chỉ thấy trong đại điện chứa đầy khói đen mông lung.
Tượng sơn thần đổ nát nhe răng trợn mắt, mờ mịt như ẩn như hiện trông hết sức tà dị.
Đám sơn tặc vẫn đang mê man chưa phát giác ra chuyện gì.