Chương 8: Chết cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng
Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái
Thái Kiếm14-03-2023 23:17:56
Lão nhìn khắp bốn phía, cẩn thận từng li từng tí lấy ra một cái bao vải đỏ.
Bên trong là một khối ngọc bội xanh biếc lớn chừng bàn tay.
Trên đó khắc mấy triện phù lục phức tạp, thú đồ yêu văn, ở giữa là một chữ 'U'.
"Nếu lão phu hai mươi tuổi thì tốt biết bao." Mạc Lương tham lam vuốt ve ngọc bội.
Mặt sau ngọc bội khắc một hàng chữ nhỏ: "Mùng bảy tháng bảy, quỷ môn mở rộng; xuống nước hỏi đường, Chân Tiên nghênh đón."
Đây là một khối tín vật thông đến tiên môn, lão chiếm được từ hóa thạch của cao nhân.
Chỉ cần cầm trì bài này ném xuống nước vào thời gian ước định thì sẽ có thể được Chân Tiên dẫn vào cửa.
Tuy nhiên, điều kiện tuổi tác để được dẫn vào tiên môn là hai mươi tuổi trở xuống, mà tuổi tác của Mạc Lương lại không phù hợp.
Hiện tại lão đặt hi vọng lên Mạc Linh Nhi, mong nàng có thể tìm được bảo đan hoặc bí pháp nào đó.
Mạc Lương lưu luyến không nỡ buông ngọc bội xuống, còn chưa kịp cất kỹ thì bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.
"Đạo trưởng, có người cầu kiến." Nô bộc nói.
"Hửm? Có chuyện gì?" Mạc Lương nhướng mày, bình thường không có việc gì lớn lão sẽ không cho phép kẻ nào đến quấy rầy vào lúc đêm khuya.
"Là Lục Khiêm, Lục Khiêm hắn nói cảm giác được khí cảm."
"Cái gì?" Mạc Lương vô cùng mừng rỡ, vội vàng đứng bật dậy: "Đang ngủ gật thì có người tới đưa gối đầu, nhanh bảo hắn ở đại sảnh chờ ta."
"Mau gọi hắn vào đại sảnh, lão phu đến ngay!"
Mạc Lương mừng rỡ như điên.
Âm phấn trong hộp lão đã dùng sắp hết rồi.
Nếu như không có tu sĩ mới, lão thật sự phải xuất ra một chút bảo bối bên dưới đáy hòm để bồi dưỡng người tài.
Không ngờ cái tên Lục Khiêm ngày thường im im không lên tiếng lại trực tiếp cho lão một ngạc nhiên lớn như thế.
"Lục Khiêm a Lục Khiêm, để báo đáp ngươi, lão phu chắc chắn sẽ an táng thi cốt ngươi thật tốt." Mạc Lương thầm nghĩ nói.
Lục Khiêm vốn sống cô độc ở dưới núi, mệnh tiện như cỏ.
Bây giờ vì thành toàn tiên đạo của mình mà chết, cũng coi như có phúc ba đời.
Mạc Lương mở hộp chì ra, bôi một chút phấn lên mặt, đeo túi thơm lên, lắc mình biến thành một lão đạo sĩ mang theo dị hương.
Thời điểm lão đi vào đại sảnh, Lục Khiêm đang ngồi nghiêm chỉnh, bên cạnh đặt một cái hộp gỗ.
"Tiểu nhân bái kiến Mạc đạo trưởng!"
Nhìn thấy Mạc Lương đi đến, Lục Khiêm đứng dậy hạ bái.
Trong mắt rạng rỡ tinh quang, Mạc Lương vừa nhìn đã biết đây là lần đầu Lục Khiêm cảm ứng, vẫn chưa đủ sức chưởng khống chân khí.
Mạc Lương đỡ Lục Khiêm dậy, hiền lành cười nói: "Đứng lên đi, đúng là trẻ tuổi tuấn kiệt!"
"Đạo trưởng, giữa trưa tại hạ vô ý phát hiện một gốc quả dại, nói đến cũng kỳ quái, một gốc một quả, trái cây có màu đỏ như lửa, không biết vì sao mà ăn hết liền có được khí cảm."
"Chẳng lẽ là Chu quả trong truyền thuyết?" Trong lòng Mạc Lương vừa hận vừa ghen tỵ, hận Lục Khiêm phát hiện vật này sao lại không hiến cho mình, ngược lại còn ăn mất.
Mà ngoài mặt thì lão vẫn tỏ ra nhẹ nhàng như mây.
Dù sao Lục Khiêm cũng là tiểu dân sơn dã, không có mắt nhận biết bảo vật.
Mà như thế cũng tốt, mình không cần phải hao phí tài nguyên để vỗ béo hắn.
Lát nữa trực tiếp giết người lấy máu, phần lớn dược lực vẫn thuộc về mình.
"Tiểu nhân còn phát hiện một cái sơn động, hình như từng có người ở, bên trong có một ít chai chai lọ lọ, tiểu nhân không dám động lung tung cho nên đem hiến cho đạo trưởng."
"Cái gì!" Dưới sự kích động, Mạc Lương túm đứt mất mấy sợi râu.
Lại có dị bảo ở trong sơn động?
Chẳng lẽ tiểu tử này có vận khí tốt như vậy, gặp được cơ duyên trong truyền thuyết?
"Được, để lão phu xem xem." Mạc Lương ba chân bốn cẳng đi tới trước hộp gỗ, tâm tình rất kích động.
Mấy năm trước lão gặp được tài nguyên nên mới có được thành tựu hôm nay.
Giờ đây lại gặp được tiên duyên lần nữa, chẳng lẽ là điềm báo lão sắp đột phá?
Ông trời thật sự đối với mình không tệ mà!!!
Mạc Lương từ từ mở hộp ra, đập vào mặt lão chính là một cái đầu người sinh động như thật đang trợn to hai mắt.
Bởi vì trước đó Lục Khiêm đã dùng vôi ướp qua nên không có mùi máu tươi.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy đầu người, thân thể Mạc Lương cứng đờ, nét mặt hưng phấn đông kết.
Cổ họng lão khô đắng chua chát, phát ra âm thanh đứt quãng: "Linh... Linh Nhi!"
Không ngờ một thứ như vậy lại xuất hiện ở trước mắt mình, Mạc Lương lập tức sửng sốt.
"Chịu chết đi lão cẩu!"
Gần như đồng thời, Lục Khiêm cười lạnh, cổ tay khẽ đảo, kiếm dài ba thước xuất hiện.
Kiếm quang chợt lóe đâm vào mắt người khác đau nhói không mở ra được!
Vụt!!!
Bích Thủy kiếm đâm vào bụng Mạc Lương, xuyên qua thân thể lão, lưỡi kiếm không nhiễm một chút máu nào.
Mạc Lương không hổ là kẻ già đời hành tẩu giang hồ nhiều năm.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bằng vào bản năng lão đã né tránh một kích trí mạng.
"Tiểu tặc, ngươi dám!" Râu tóc Mạc Lương dựng đứng, hai mắt đỏ ngầu.
Lão vung tay áo lên, kình khí vô hình đánh bay Lục Khiêm, đụng hư mấy cái ghế ngồi.
"Có gì không dám, Linh Quan! Lên!"
Tay Lục Khiêm bấm chỉ quyết.
Ầm!