Sau khi ngủ mười mấy tiếng, Tô Hiểu bị đói tỉnh.
Nếu không phải cảm thấy khó chịu vì dạ dày bỏng cháy, hắn còn ngủ thêm một lát nữa.
Trước khi ra khỏi phòng chuyên thuộc trống rỗng, Tô Hiểu nhăn mày lại, nơi này thật sự quá đơn sơ, ngay cả giường cũng không có, xem ra cần tiêu phí một ít Nhạc Viên Tệ tân trang một phen.
Luân Hồi Nhạc Viên chỉ cung cấp chức năng mở rộng không gian chuyên thuộc, không thể đổi gia cụ, Tô Hiểu cần phải tự mua những thứ này.
- Thật là phiền phức, hôm nay phải nhanh chóng giải quyết những việc này.
Tìm một nhà ăn do Chức Công Giả mở, Tô Hiểu chỉ dùng 3 Nhạc Viên Tệ là ăn no.
Hương vị đồ ăn không tệ, hơn nữa Chức Công Giả chủ cửa hàng cũng rất nhiệt tình.
Từ thái độ nhiệt tình có thể nhìn ra được, cuộc sống của Chức Công Giả ở trong Luân Hồi Nhạc Viên không thoải mái lắm.
Sau khi ăn xong, Tô Hiểu tìm kiếm cửa hàng ở hai bên đường phố.
Muốn mua gia cụ cầng dùng hàng ngày không khó, từng có một vị Chức Công Giả phát minh ra một loại áp súc bao con nhộng, thể tích các loại gia cụ bị áp súc bằng ngón tay, rất dễ mang theo người.
Sau khi trả giá 200 Nhạc Viên Tệ, Tô Hiểu mua được gia cụ cần dùng.
Giải quyết vấn đề ăn ở xong, Tô Hiểu đi thẳng đến khu vực trung tâm Luân Hồi Nhạc Viên, đi vào [bãi thí luyện] trước.
Hắn còn ở lại Luân Hồi Nhạc Viên hai ngày, trong hai ngày này, hắn cần thích ứng với cơ thể đột nhiên biến cường.
[Hoan nghênh Liệp Sát Giả sử dụng bãi thí luyện, mời lựa chọn hình thức. ]
[Hình thức phụ trợ/ Hình thức thực chiến. ]
Tô Hiểu trầm ngâm một lát, lựa chọn hình thức phụ trợ.
[Đã lựa chọn hình thức phụ trợ, mời lựa chọn cấp bậc triệu hoán kính tượng].
Trước mặt Tô Hiểu xuất hiện ba lựa chọn, ba lựa chọn này chia là kính tượng cấp thấp, kính tượng cấp trung, kính tượng cấp cao.
Phía dưới ba lựa chọn đều có giá, kính tượng cấp thấp mỗi tiếng 100 Nhạc Viên Tệ, kính tượng cấp trung mỗi tiếng 1000 Nhạc Viên Tệ, kính tượng cấp cao mỗi tiếng 10000 Nhạc Viên Tệ.
Do dự một lát, Tô Hiểu lựa chọn kính tượng cấp trung.
Lúc trước hắn đã quan sát trong Luân Hồi Nhạc Viên rất lâu, cơ bản những trang bị Khế Ước Giả bán ra đều là trang bị màu trắng, còn cho điểm rất thấp.
Chỉ nhìn thấy duy nhất súng ống phẩm cấp màu xanh biếc, vậy mà giá bán là 4000 Nhạc Viên Tệ, còn được rất nhiều Khế Ước Giả truy tìm.
Thuộc tính trang bị kiện màu xanh biếc kia còn kém Trảm Long Thiểm bên hông Tô Hiểu.
Vật phẩm Khế Ước Giả bán ra có khả năng có thứ tốt, nhưng cũng không dễ dàng gặp được, cần một chút vận khí.
So với mua sắm trang bị, Tô Hiểu càng thích tăng thực lực của bản thân, bên trong cường đại, mới là cường đại chân chính.
Sau khi Tô Hiểu trả 1000 Nhạc Viên Tệ triệu hoán một tiếng trong kính tượng cấp trung, trước mặt hắn xuất hiện một quang mang màu trắng ngà, quang mang tan đi, một người đàn ông trung niên cầm dao sắc trong tay, mặc trang phục luyện công màu trắng xuất hiện.
Cảnh tượng bốn phía cũng thay đổi, biến thành một kiếm quán.
[Triệu hoán kính tượng Koushiro từ thế giới hải tặc. ]
Sau khi nhìn thấy Luân Hồi Nhạc Viên nhắc nhở, Tô Hiểu mừng thầm trong lòng.
Thực lực của Koushiro thế nào hắn không rõ lắm, nhưng nếu nói về năng lực giảng dạy, Koushiro tuyệt đối rất mạnh, Zoro là ví dụ sống sờ sờ.
Tuy Koushiro không dạy Zoro bất luận chiêu thức gì, nhưng lại giúp Zoro trở thành cường giả.
- Xin chào, ta là Koushiro, không có nhiều thời gian lắm, bây giờ chúng ta bắt đầu đi.
Sau khi Koushiro xuất hiện thần thái rất tự nhiên, đây không phải là bản nhân của Koushiro, chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Koushiro nhìn Trảm Long Thiểm bên hông Tô Hiểu, gật đầu.
- Vũ khí tương tự ta sao, chuyện này đơn giản rồi, dùng toàn lực chém đi.
Tô Hiểu không nhiều lời vô nghĩa, chi phí triệu hoán mỗi tiếng là 1000 Nhạc Viên Tệ làm hắn rất xót, cho nên một đao của hắn chém về phía Koushiro.
Với thuộc tính hiện giờ của Tô Hiểu, một đao này có thể nói là vừa nhanh vừa vội, hơn nữa góc độ vô cùng xảo quyệt, chém thẳng đầu Koushiro.
Chuyện làm Tô Hiểu kinh ngạc đã xảy ra, thậm chí Koushiro còn không rút vũ khí, chỉ dùng vỏ kiếm ngăn cản.
Tô Hiểu cảm nhận được trường đao trong tay không chịu nổi khống chế chếch đi, bởi vì dùng sức quá mạnh, hắn cũng lảo đảo hai bước.
Tấn công bị hóa giải dễ dàng như vậy, Tô Hiểu có chút không cam lòng, nhưng không thể làm gì được.
Hắn ở thế giới hiện thực, so với Koushiro ở thế giới hải tặc, căn bản không phải là người cùng cấp bậc.
Ở thế giới hiện thực hắn khổ luyện đao thuật, không đáng nhắc tới ở trong mắt Koushiro.
Có lẽ ở thế giới hiện thực có đao thuật cao siêu, nhưng khoa học kỹ thuật nhanh chóng phát triển, những đao thuật đó không có đất dụng võ, nhanh chóng thất truyền.
- Ngươi lĩnh ngộ kiếm thuật thấp hơn ta tưởng tượng.
Kiếm thuật mà Koushiro nói thực ra chính là đao thuật, chỉ là cách gọi khác mà thôi, là cùng một loại.
Trong lòng Tô Hiểu tràn ngập cảm giác thất bại, đao thuật hắn khổ luyện, ở trong mắt người khác không đáng nhắc tới, hơn nữa hắn không thể phản bác được, so với Koushiro đúng là thế thật.
Không bằng người ta cũng không đáng xấu hổ, chỉ cần gắng sức đuổi theo là được, không bằng người ta trái lại còn mạnh miệng, mới là chuyện đáng xấu hổ nhất.
- Ta cần làm gì, luyện tập cơ sở sao?
Tô Hiểu chém tùy ý mấy đao, mấy đường trắng hiện lên.
- Không, cơ sở của ngươi rất tốt, tốt hơn những người khác rất nhiều, rất ít người nguyện ý dùng vài năm luyện tập động tác chém đơn giản này.
- Trả lời ta một vấn đề, ngươi thấy binh khí trong tay thế nào?
Koushiro mặc quần áo luyện công màu trắng ngồi trên đất, mỉm cười nhìn Tô Hiểu, phối với đôi mắt trên mũi, Koushiro cho người ta cảm giác rất ôn hòa.
- Thấy binh khí trong tay thế nào sao? Ừm, công cụ giết người.
Câu trả lời của Tô Hiểu làm Koushiro lắc đầu liên tục.
- Nếu ngươi vẫn luôn ôm loại quan niệm này, cho dù khổ luyện một trăm năm, ngươi cũng chỉ dừng ở "múa gậy" mà thôi, căn bản không tính là kiếm thuật.
Tô Hiểu nhìn [Trảm Long Thiểm] trong tay, không nói gì.
- Cảm nhận binh khí trong tay ngươi, biến nó thành tứ chi bị kéo dài của ngươi, nếu không làm được chút chuyện này, vậy ta không dạy được ngươi bất luận thứ gì.
Những lời Koushiro nói làm sắc mặt Tô Hiểu tối sầm lại.
Hắn tiêu phí 1000 Nhạc Viên Tệ triệu hồi Koushiro ra, vậy mà đối phương bắt hắn cảm nhận...
Tô Hiểu lập tức kết nối với Luân Hồi Nhạc Viên, muốn tạm dừng luyện tập, đợi hắn có cảm giác với đao trong tay lại tiếp tục huấn luyện.
Đáng tiếc chính là Luân Hồi Nhạc Viên đưa ra nhắc nhở, trong huấn luyện không thể tạm dừng, hiện giờ hắn có thể rời khỏi [bãi thí luyện], nhưng Nhạc Viên Tệ tiêu phí không thể trả lại, hơn nữa Koushiro cũng sẽ biến mất.
Rơi vào đường cùng, Tô Hiểu chỉ có thể ngồi khoanh chân trên đất, đặt [Trảm Long Thiểm] lên trên gối, bắt đầu cảm nhận.
- Đừng tưởng tượng vũ khí của ngươi trong đầu, hãy cảm nhận nó, cảm nhận sắc bén, xúc cảm của nó. Đặc biệt là hơi thở.
Koushiro cũng không phải triệu hoán không công, lúc Tô Hiểu cảm nhận binh khí trong tay, Koushiro bắt đầu ở bên cạnh chỉ đạo tỉ mỉ kỹ càng, truyền thụ một số những tâm đắc cho Tô Hiểu.
Tâm đắc này Koushiro chỉ truyền thụ cho Zoro đệ tử mà ông coi trọng, hiện giờ Koushiro là kính tượng Tô Hiểu triệu hoán, cho nên ông truyền thụ tri thức quý báu cho Tô Hiểu, không giấu một thứ gì.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nửa tiếng sau, Tô Hiểu mơ hồ cảm nhận được [Trảm Long Thiểm] trên hai chân.
Hắn cầm lấy [Trảm Long Thiểm] chém ra một đao theo bản năng, trong không khí phát ra tiếng vèo vèo.
Koushiro ở bên cạnh gật đầu hài lòng, bắt đầu tiếp tục chỉ dạy Tô Hiểu.
Sau khi hết một tiếng, Koushiro biến mất trong không khí, nhưng Tô Hiểu vẫn ngồi khoanh chân trên đất, thỉnh thoảng chém ra một đao.
Hắn cảm nhận có một cánh cửa chậm rãi mở ra với hắn, đao thuật hắn luyện tập lúc trước quả thực là múa gậy, ngoại trừ nắm giữ tư thể vung đao cơ sở, không dùng được nhiều việc.
Xuất đao, thu đao, Tô Hiểu đắm chìm trong thế giới của mình, ngay cả Koushiro biến mất cũng không phát hiện.
Có thể kiên trì ba năm luyện tập một động tác chém, có thể thấy si mê của Tô Hiểu dành cho đao thuật.
Đây chính là nhất niệm có thể thông thần, Tô Hiểu luyện tập khắc khổ ba năm, sau khi được Koushiro chỉ điểm bắt đầu chậm rãi thăng hoa.