Ở trong Luân Hồi Nhạc Viên, phần lớn thời gian của Tô Hiểu là đi tới đi lui [Bãi thí luyện] và phòng chuyên thuộc.
Hắn không lựa chọn triệu hoán kính tượng Koushiro, chỉ lựa chọn hình thức thực chiến, rèn luyện kỹ thuật thực chiến.
Tuy có mấy lần "Chết vì chiến", nhưng Tô Hiểu cũng thu hoạch được rất phong phú.
Trong chớp mắt ba ngày đã qua, Tô Hiểu nhận được nhắc nhở của Luân Hồi Nhạc Viên.
[Liệp Sát Giả sắp quay về thế giới hiện thực, mong ghi nhớ điều lệ của Luân Hồi Nhạc Viên. ]
[Không thể dùng bất luận phương thức gì để lộ về Luân Hồi Nhạc Viên ở thế giới hiện thực, nếu không sẽ cảnh cáo tại chỗ, cảnh cáo không có hiệu quả sẽ xử quyết Liệp Sát Giả. ]
[Liệp Sát Giả không thể sử dụng năng lực đạt được trong Luân Hồi Nhạc Viên ở hiện thực, ngoại trừ thuộc tính cá nhân, kỹ năng bị động. ]
[Các trang bị hay vật phẩm đạt được ở Luân Hồi Nhạc Viên không thể lấy ra thế giới hiện thực, ở trạng thái khóa, sau khi quay về Luân Hồi Nhạc Viên sẽ khôi phục lại. ]
[Bắt đầu truyền tống, địa điểm: Thế giới hiện thực. ]
Cảm giác truyền tống quen thuộc xuất hiện, khi Tô Hiểu khôi phục ý thức, hắn đã nằm trong một ngăn tủ lạnh lẽo.
Nhiệt độ trong tủ rất thấp, còn hơi chật hẹp, sắc mặt Tô Hiểu biến thành màu đen, vị trí hiện giờ chỉ có một khả năng.
Một chân đá mạnh vào cửa tủ, với sức lực hiện giờ của hắn trực tiếp đá cửa tủ biến hình, bắn mạnh ra phía ngoài.
Một cái đá của Tô Hiểu không chỉ đá bay cửa tủ, hắn cũng trượt ra bên ngoài.
Cái tủ hắn nằm giống như một ngăn kéo kim loại nhưng dài.
"Leng keng".
Cửa tủ rơi xuống phát ra tiếng vang lớn trong căn phòng yên tĩnh.
Tô Hiểu đánh giá vị trí phòng, ánh đèn chiếu sáng căn phòng lạnh lẽo, suy đoán của hắn không sai, nơi này là nhà xác, nơi gửi thi thể.
Lúc trước hắn bị bắn chết, sau đó thi thể để ở nơi này, sau khi hắn chết giả đi vào Luân Hồi Nhạc Viên, Luân Hồi Nhạc Viên cho hắn cơ hội sống, hắn không được xem là tử vong.
Nhà xác phát ra tiếng vang thật lớn, hấp dẫn sự chú ý của những người khác.
Trong phòng trực bệnh viện, một tiểu y tá đang trong thời gian thực tập bị tiếng vang này dọa sợ.
Tiểu y tá mặc áo dài trắng, cô nghe thấy âm thanh truyền đến từ nhà xác, nhưng đồng nghiệp trực cùng cô đã ra ngoài mua đồ ăn khuya, đêm khuya trống trải cả tầng bệnh viện chỉ có mình cô, những người khác đã sớm nghỉ ngơi, cô không dám đi ra ngoài.
- Không, không phải là ma đấy chứ, đừng đoán mò, giáo sư từng nói rồi, trên thế giới này không có ma quỷ, không có, không có, hu hu.
Tên tiểu y tá là Y Nhược, là một y tá thực tập hai tháng.
Dáng người mảnh khảnh, cùng với gương mặt trắng nõn làm Y Nhược thoạt nhìn hơi mảnh mai, nhưng khuôn mặt thanh tú làm người ta cảm thấy thương tiếc, sau khi mặc đồng phục y tá càng có một loại cảm giác dụ hoặc.
"Rầm."
Lại có tiếng vang truyền từ trong phòng để xác đến, Y Nhược hét lên một tiếng, ly nước ấm màu hồng nhạt trong tay rơi xuống đất, vỡ nát.
Âm thanh này rất lớn, là Tô Hiểu dùng lực phá cửa phòng để xác.
Hắn đi trên hành lang hẹp dài, hai bên đều đánh dấu các loại phòng, mùi nước sát trùng gay mũi làm Tô Hiểu phán đoán đây là một bệnh viện, hơn nữa là bệnh viện thành phố chỗ hắn.
Tô Hiểu từng tới đây một lần, hắn có chút ấn tượng với bệnh viện công lập không lớn này.
Hắn không nhanh chóng rời khỏi nơi này, hắn cần phải tìm được thanh đao gia truyền nhà hắn.
Thứ gì cũng có thể vứt đi được, ngoại trừ thanh đao kia.
Tô Hiểu tìm phòng nhân viên bệnh viện khắp nơi, hiện giờ hắn không có bất luận manh mối gì về cái đao.
Rất nhanh Tô Hiểu đi đến trước cửa một phòng trực ban, đèn bên trong sáng lên, có một tiểu y tá xinh đẹp đang ngây ngốc nhìn hắn.
Tô Hiểu đẩy cửa đi vào phòng trực ban, không đợi hắn nói chuyện, tiểu y tá ngồi trên ghế mở to mắt trực tiếp ngất đi, trượt từ trên ghế xuống đất.
Nhìn tiểu y tá ngã xuống đất với vẻ nghi ngờ, Tô Hiểu đi lên trước, tàn nhẫn véo đối phương.
Tiểu y tá chậm rãi tỉnh lại, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Hiểu, trong mắt hiện lên hoảng sợ, muốn thét chói tai theo bản năng.
Tô Hiểu lập tức bịt miệng tiểu y tá, sau khi bàn tay tiếp xúc với gương mặt trắng nõn của tiểu y tá, cảm xúc mềm mại ấm áp truyền đến.
- Không cho phép kêu ra tiếng, nếu không ta giết ngươi.
Tô Hiểu vừa rời khỏi thế giới diễn sinh không lâu, sát khí rất nặng.
Tiểu y tá vội vàng gật đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Hiểu, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
- Là cục cảnh sát nào đưa ta tới?
Phản ứng lúc trước của tiểu y tá làm Tô Hiểu đoán, có khả năng đối phương từng gặp hắn rồi, cho nên mới có phản ứng hiện tại.
"Ừm, ừm..."
Tiểu y tá chỉ tay Tô Hiểu, ý bảo cô vẫn chưa thể nói chuyện, Tô Hiểu buông tay.
"Phù, phù" Đầu tiên là tiếng thở dốc nặng nề.
- Ngươi, không phải ngươi đã chết rồi sao, không liên quan đến ta, đừng tới tìm ta.
Tiểu y tá nói chuyện mang theo âm rung, thân thể xụi lơ, nước mắt đảo quanh vành mắt.
Tô Hiểu vẫn lạnh lùng nhìn tiểu y tá như trước.
- Trả lời vấn đề của ta.
Giọng nói lạnh như băng của Tô Hiểu làm thân thể tiểu y tá run lên.
- Dạ, dạ là phân cục Đông Thành đưa tới.
Đạt được câu trả lời, Tô Hiểu trực tiếp đứng dậy rời đi, đi đến phân cục Đông Thành, hắn sinh ra ở thành phố này, đương nhiên biết phân cục Đông Thành ở đâu.
Chặn một chiếc xe taxi trên đường vào ban đêm, Tô Hiểu đi thẳng đến phân cục Đông Thành.
Mười phút sau, Tô Hiểu đã đến trước cửa cục Đông Thành.
Hắn không tiến vào phân cục Đông Thành bằng cửa chính, hiện giờ hắn thuộc loại không hộ khẩu, hẳn là còn án mạng trên lưng.
Tô Hiểu dùng năng lực lén vào, nửa tiếng sau liền lẻn vào phòng để vật chứng trong phân cục Đông Thành.
Tìm kiếm trong đám vật chứng, sắc mặt Tô Hiểu càng khó coi, đao của hắn không ở đây.
Tô Hiểu bắt đầu không kiên nhẫn, thời gian kéo dài càng lâu, tỷ lệ hắn tìm được đao càng xa vời, hắn đi ra ngoài phòng bắt đầu tìm kiếm cảnh sát trong cục cảnh sát.
Nghe thì thực điên cuồng, nhưng với thực lực hiện giờ của hắn, căn bản không cần coi trọng cảnh sát ở đây.
Thực nhanh một người ngồi trước bàn làm việc, cảnh sát trẻ tuổi trực ban bị Tô Hiểu theo dõi.
Tô Hiểu chậm rãi tới gần phía sau tên cảnh sát kia, khoảng cách rất gần, đột nhiên hắn xông lên, dùng cánh tay trái thít chặt cổ cảnh sát, tay phải nắm chặt thành quyền, chém nhu thuật Brazil.
Có thể nói chiêu này vô cùng hung tàn, sẽ chặn hoàn toàn máu trong não, nếu đủ lực lượng, chỉ cần hai ba giây ngắn ngủi có thể khiến người ta hôn mê, không đủ thì mười giây mới ngất.
Cảnh sát trẻ tuổi không có cơ hội kêu ra tiếng, thân thể trực tiếp xụi lơ.
Tô Hiểu khiêng cảnh sát trẻ tuổi, rời khỏi cục cảnh sát theo đường cũ, đêm khuya hắn ra vào cục cảnh sát vô cùng đơn giản. ...
Trong hẻm nhỏ tối đen, cảnh sát trẻ tuổi chậm rãi tỉnh lại.
- Nếu không muốn chết, thành thật trả lời vấn đề của ta.
- Ngươi là ai, ta chính là...
Cảnh sát trẻ tuổi còn chưa nói xong, Tô Hiểu đã đánh một quyền vào ngực đối phương.
Tiếng rên rỉ thống khổ truyền đến, cảnh sát trẻ tuổi nằm bẹp trên đất.
- Đao của ta đâu?
Cảnh sát trẻ tuổi nhìn Tô Hiểu đầy nghi ngờ, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, một quyền của Tô Hiểu làm cảnh sát trẻ tuổi có cảm giác như bị xe lửa đụng phải.
- Đao gì, ngươi là ai?
- Tô Hiểu.
Tô Hiểu đứng trong hẻm nhỏ mờ tối, nói ra tên thật của mình không giấu diếm.
Chuyện đã tới mức này rồi, căn bản không cần thiết phải che giấu, hắn có thể chắc chắn ngày mai hắn sẽ "thăng cấp" thành một tội phạm truy nã.
- Là ngươi, đao của ngươi bị người tổng cục mang đi rồi.
Giọng điệu của cảnh sát trẻ tuổi bằng phẳng, không có một chút khác thường.
- Nói dối.
Tô Hiểu nắm một tay cảnh sát trẻ tuổi, rắc, sau khi rắc một tiếng, trong ngõ nhỏ phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo.
- Lần này là năm ngón tay, lần sau sẽ là cổ ngươi, sau khi ngươi chết ta sẽ tìm những cảnh sát khác hỏi, trong cục cảnh sát cũng không phải chỉ có mình ngươi.
- Nghĩ đến người nhà ngươi xem, ngươi kiên trì như vậy thật sự đáng sao? Sau khi ngươi chết, người vợ xinh đẹp của ngươi sẽ bị người đàn ông xa lạ đùa giỡn, người khác ngủ với vợ ngươi, còn có thể đánh con ngươi nữa...
Vẻ mặt cảnh sát trẻ tuổi vặn vẹo, hai mắt như muốn phun lửa, xem ra hắn ta đã kết hôn.
- Đao của ngươi bị cục trưởng bọn ta mang đi rồi, không liên quan đến ta.
- Được lắm, mang ta đi tìm cục trưởng các ngươi!