Bạn nhỏ Dịch Gia Tuấn vừa mới làm xong bài tập, vòng ra sau quầy duỗi người thả lỏng, vừa nâng mắt lên nhìn thấy lập tức theo bản năng duỗi tay ra bắt, nắm được tờ tiền giấy trong tay, sau đó ngẩng đầu lên với vẻ mơ hồ, đối diện với nụ cười chỉ thoáng hiện qua trong nháy mắt vừa hơi uy nghiêm lại không mất đi vẻ dịu dàng của Phương Trấn Nhạc.
Dịch Gia Đống quay lại lấy tiền trong tay Dịch Gia Tuấn mang trả lại, nhưng một nhóm ba người Phương Trấn Nhạc đã lái xe rời đi mất rồi.
"Người này..." Anh ta nhìn theo đuôi xe Jeep đó với vẻ dở khóc dở cười.
"Cảnh sát Phương cần thể diện mà, sẽ không chiếm lời của chúng ta đâu." Dịch Gia Di quay đầu giải thích với anh trai, lại cười khen ngợi: "Mì vằn thắn của anh cả ngon lắm ạ."
Sau khi cảnh sát Phương vào cửa chắc chắn đã quan sát và phân tích toàn bộ nội dung trong cửa hàng, nói không chừng đôi giày cũ của Gia Như và cổ tay áo đã xù lông của Gia Tuấn cũng đã cung cấp thông tin quan trọng cho anh.
Cô đã sớm đoán được anh cả sẽ mở miệng nói mời khách, cũng đoán ra được sir Phương chắc chắn sẽ không chấp nhận.
"Cảnh sát Phương thoạt nhìn thật sự không tồi, vẫn độc thân sao?" Đột nhiên Dịch Gia Đống quay đầu, hỏi với ý ám chỉ.
"Nghe nói anh ấy coi cục cảnh sát là nhà, không lãng mạn cũng không dịu dàng, lúc phá án rất dữ.
Có người theo đuổi cũng không để ý đến người ta, còn không nhớ được tên của đồng nghiệp nữ ở cục cảnh sát.
Bình thường không phải tiếp xúc với người chết thì chính là hung thủ, mọi người đều nói trong đầu anh ấy không có phụ nữ.
Chị Nhân còn nói mấy năm trước khi cảnh sát Phương vừa mới vào cục cảnh sát chính là đối tượng giả tưởng số một trong lòng các đồng nghiệp nữ, nhưng sau ba bốn năm mọi người đều né còn chẳng kịp."
Dịch Gia Di ra sức chắp vá những tin đồn mà mình nghe được liên quan đến sir Phương rồi tổng hợp lại nói ra, chưa đợi anh cả nói thêm gì cô đã quay người đi dọn bàn.
Chị Nhân còn có một câu nguyên văn thế này: Đội trưởng Phương, Phương Trấn Nhạc của tổ B đó sẽ ế cả đời, mãi mãi không nếm được cái tốt của phụ nữ.
Dịch Gia Đống vẫn luôn nóng lòng muốn nói chuyện thêm với em gái, nhưng tối nay Dịch Gia Di lại vô cùng hùng hổ nhanh nhẹn, dọn bàn rửa bát, quét nhà xếp bàn ghế, kết thúc công việc một cách lưu loát, thậm chí còn nhảy dựng lên đòi giúp anh ta kéo cửa cuốn xuống.
Nghĩ đến Phương Trấn Nhạc nói cô ngoài mềm trong cứng, chậc chậc, lúc này phải là ngoài cứng trong cứng mới đúng.
Lời khen của cảnh sát Phương rất có đủ tác dụng. ...
Về đến nhà, Dịch Gia Di cũng không xem phim truyền hình với anh cả mà vòng về thư phòng, chen chúc dùng chung một bàn học với em gái Dịch Gia Như.
Cô trải một tờ giấy lên trên, vừa nghĩ đến câu "cô ấy có thể làm tốt việc mà mình muốn làm" mà Phương Trấn Nhạc đã nói là lại cảm thấy tràn trề sức mạnh, vùi đầu vào tờ giấy, ghi chép lại chi tiết hình ảnh trong dòng chảy đã xuất hiện sau khi nhìn thấy thi thể hôm nay, muốn tìm được một vài manh mối hữu dụng từ trong đó, rồi phán đoán ra thân phận của hai người đó.
[Hai người. ]
[Một nam một nữ ]
[Người già]
[Cầu cứu bọn họ, không có dấu vết cạy khóa, là người quen gây án... ]
Cô cảnh sát trẻ nhíu chặt mày, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của em gái mà chìm đắm trong thế giới của mình.
Sau nửa tiếng, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, tay trái dùng sức ấn lên bàn, tay phải viết hai chữ lên giấy với sức như muốn xuyên thủng tờ giấy:
[Chìa khóa]
Bên hông hung thủ treo một chiếc chìa khóa giống y như chiếc chìa khóa treo bên cửa nhà nạn nhân, đều là chuôi vuông màu quýt vô cùng chói mắt!
Lại kết hợp với thông tin "cảnh sát đã mở rộng tìm kiếm nhưng vẫn không tìm được người khả nghi," liệu có thể suy đoán ra là hàng xóm gây án được không?
Dù sao nếu là người ở nơi này đi ra đi vào cũng không trông có vẻ khả nghi gì lắm?
Cô siết nắm tay, không ý thức được bộ dáng vừa khẩn trương vừa hưng phấn của mình đã dọa sợ em gái, sau khi cúi đầu suy nghĩ đã có kế hoạch của mình.