Dịch Gia Di khóa xe đạp lại một bên, lấy đưa vật phẩm cần thiết để tra án cho phía cảnh sát làm lý do, chào hỏi đồng nghiệp cảnh sát mặc quân tranh đang phong tỏa hiện trường gây án rồi thuận lợi trà trộn vào trong khu phong tỏa.
Trong ngõ chất đầy tạp vật: Chiếc xe đạp hỏng nằm chỏng chơ bên đường, chỉ có một chiếc bàn ba chân, và vật bài tiết của động vật nào đó đã được xử lý...
Ngẩng đầu lên có thể thấy lan can sắt vươn dài bên ngoài cửa sổ nhà người khác, trong lan can chất đống đồ bỏ đi, chắn kín cả cửa sổ.
Tầm nhìn thả đi xa hơn sẽ thấy phía tận cùng là cái lều của ông cụ nhặt đồng nát và cầu thang sắt ở ngã rẽ...
Dịch Gia Di cố gắng kiềm chế tâm trạng đang sôi trào của mình, lúc thở ra còn có thể cảm giác được nhiệt độ thể khí phun ra từ trong khoang mũi quá cao.
Toàn bộ mọi thứ trong ngõ đều giống y như đúc với hiện trường gây án mà mình đã nhìn thấy, giống như cô thật sự đã từng tới nơi này vậy.
Dịch Gia Di cố gắng nuốt nước bọt, khi Phương Trấn Nhạc nhìn thấy mình, cô chạy nhanh qua đó, miễn cưỡng treo một nụ cười, móc nước đuổi muỗi từ trong túi ra kéo theo cả đồ trong túi cũng bị lôi ra ngoài, lại luống cuống tay chân nhét về, phí rất nhiều sức mới đưa được nước đuổi muỗi tới trước mặt Phương Trấn Nhạc, vẻ mặt cũng đã lúng túng đến nhỏ máu.
Hành động của cô rõ ràng có hơi nằm ngoài dự liệu của Phương Trấn Nhạc, người cảnh sát uy vũ đã dành trọn toàn bộ thời gian trong đời cho công việc đại khái cũng bị hành động dịu dàng, mềm mỏng và ngọt ngào này đập cho váng hết cả đầu óc.
Anh cầm nước đuổi muỗi, nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di vài giây rồi mới thấp giọng đáp một câu: "Cảm ơn."
"Là việc của bộ phận hành chính chúng tôi, nên làm thôi." Trên đường tới đây, Dịch Gia Di đã sớm tìm xong lý do cho mình, sau khi thuật lại đâu ra đấy những lời khách sáo đã diễn thử trong đầu, đôi mắt lại vẫn luôn vô tình cố tình liếc qua một đống tạp vật ở góc ngõ nhỏ.
Phương Trấn Nhạc còn tưởng cô xấu hổ, ngại đối diện với anh, chỉ lặng lẽ bôi nước đuổi muỗi lên mấy vết cắn trên cổ và cánh tay, sau đó trả lại cho Dịch Gia Di.
Sau khi cô cảnh sát nhỏ nhận nước đuổi muỗi, lại chần chừ không muốn đi.
"Về nhà sớm một chút đi, đừng lang thang ở bên này nữa." Phương Trấn Nhạc mở miệng đuổi người, mấy nơi xui xẻo thế này, cô gái trẻ tới góp vui làm gì.
"Vâng." Dịch Gia Di quy củ đáp một tiếng, cúi mắt nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, trong đầu diễn thử lại lần cuối cùng lời từ chối đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi mới ngẩng đầu nhìn xuống cuối ngõ, sau đó biểu diễn vẻ mặt kinh ngạc một cách vô cùng nghiêm túc lại sứt sẹo: "Ế?"
Nghe một tiếng "ế" này của mình, mặt cô cũng hơi đỏ lên, e rằng cô không phải một diễn viên tốt cho lắm, giọng hơi cao, nghe có vẻ khá cố ý, khiến người xấu hổ.
Nhưng Phương Trấn Nhạc đã bị cô thu hút tầm nhìn, cô chỉ đành đâm lao thì phải theo lao, dựa theo cốt truyện đã nghĩ xong ban đầu, căng da dầu lên diễn tiếp.
"Cái phát sáng đó là gì thế?" Cô chỉ vào góc chất đống thùng các tông và ván gỗ ở cuối ngõ.
Giọng nói hơi cứng ngắc, ngón chân co quắp lại vì lúng túng.
Trước khi lâu đài Disney được xây dựng xong xuôi, Dịch Gia Di vội vàng tránh tầm nhìn của Phương Trấn Nhạc, cất bước đi vào trong ngõ.
Lỡ như không có gì cả vậy cứ nói mình nhìn lầm là được.
Chuyện nhỏ, không cần khẩn trương, hít thở sâu, hít thở sâu nào... trong đầu đã an ủi bản thân, cô nhìn chằm chằm phía trước, tiến lại gần với vẻ tò mò.
Phương Trấn Nhạc nhíu mày nhìn theo hướng mà cô chỉ, chỉ thấy trong đống tạp vật chẳng có gì cả.
Trước đó đám người Lâm Vượng Cửu đã tra soát nơi đó một lần, tạp vật đều đã bị chuyển ra rồi xếp lại, không có khả năng bỏ sót gì được.
Nhưng thấy Dịch Gia Di thành thật nhiệt tình, vội vàng quành vào đó, anh ta vẫn sải bước vòng vào theo cô, dẫn đầu tiến vào trong.
Nhưng chẳng có gì cả.