Năm ngoái con trai ông ta lại xảy ra tai nạn giao thông, bây giờ hàng xóm lại chết bất đắc kỳ tử, căn nhà của ông ta không phải hung trạch thì cũng rớt giá thảm hại. Mấy ngày nay lầu trên lầu dưới đều thường xuyên nghe thấy tiếng phụ nữ khóc tìm con lúc nửa đêm, căn nhà của ông ta chắc chắn càng sụt giá hơn, đúng là xui như quỷ."
Dịch Gia Di lặng lẽ ghi lại những thông tin này, lại nói với ông cụ vài câu đã không ngồi yên được nữa, cô thu dọn vỏ hộp đồ ăn, làm bộ muốn đi.
Đột nhiên ông cụ lại thở dài: "Nghe nói sau khi con trai ông Hoàng xảy ra tai nạn giao thông cũng không thể sinh được nữa, đúng là thảm thật đấy, gần chết rồi cũng không được hưởng phúc bên con cháu."
Sau đó ông ta lại nghiêm túc nói với Dịch Gia Di: "Tuổi còn trẻ thì sớm tìm một người đàn ông tốt gả đi, nhân lúc cơ thể khỏe mạnh mà sinh con đẻ cái, cả gia đình đầm ấm vui vẻ mới hạnh phúc. Ông khuyên cháu đừng lãng phí thời gian lên người không đáng, vẫn nên tìm một chàng trai tốt xứng với mình mới quan trọng hơn."
Dịch Gia Di đứng ở cổng hơi hé miệng, lời của ông cụ không ngừng lặp lại trong đầu cô: Con trai không thể sinh con, con trai không thể sinh con...
Quả nhiên chân tướng nằm trong quần chúng nhân dân mà.
Dịch Gia Di lớn tiếng cảm ơn ông cụ bảo vệ một cách nghiêm túc rồi mới nhanh chân chạy đi.
Cô vừa lên xe đạp đã giẫm mạnh bàn đạp phóng đi, sau khi trở về cục cảnh sát, cô sốt ruột suy nghĩ xem phải khéo léo thông báo cho thám tử tổ B biết mà lại không khiến người nghi ngờ thế nào bây giờ.
Một chuyến chạy xuống như thế, cuối cùng khi đi ngang qua văn phòng tổ B vào lúc hơn hai giờ chiều, cô nhắm chuẩn cơ hội thò đầu vào trong.
Đám người sir Phương đều không ở đây, chỉ có chú Cửu bớt thời gian phủ phục trên bàn chợp mắt, tiếng ngáy như sấm.
Cô nín thở nhìn qua tấm bảng trắng siêu lớn đặt trước văn phòng, chắt lọc tin tức giữa những con chữ lộn xộn, trên đó rõ ràng viết [Vợ chồng họ Hoàng phòng 302. ]
Tuy rằng chưa chắc đã liệt đôi vợ chồng này vào diện tình nghi nhưng rõ ràng đám người sir Phương đã điều tra về hai người này rồi, cũng đã coi bọn họ thành manh mối quan trọng cần để ý tới.
Tim cô đập nhanh như ngựa phi, tai nóng miệng khô, nhìn xung quanh với vẻ khẩn trương, thấy trong hành lang không người mới bước một bước vào trong văn phòng.
Cô cầm cây bút màu đỏ đặt trên khay của bảng trắng, nhanh chóng vẽ một vòng tròn lớn lên [Vợ chồng họ Hoàng phòng 302], không dám nhìn lâu đã đặt bút xuống quay người chạy đi.
Tiếng ngáy của chú Cửu phía sau xa dần nhưng trong tai Dịch Gia Di chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập như trống giống như sắp đánh thủng màng nhĩ vậy.
Sau khi giẫm lên cầu thang, tâm trạng khẩn trương mới dần dịu lại, cô cố gắng hít thở thật sâu điều chỉnh lại cảm xúc, đột nhiên nghe thấy tiếng lộc cộc từ trên vang xuống, ngẩng đầu nhìn lại thấy Phương Trấn Nhạc dẫn đội xuống tầng, bước chân vội vàng, thậm chí Lưu Gia Minh còn không có lòng nào dông dài vài câu với Tiểu Gia Di.
Trong nháy mắt đi lướt qua nhau, Dịch Gia Di bám vào đầu cầu thang, nhìn bóng lưng của sir Phương mà lặng lẽ cầu nguyện. ...
Lưu Gia Minh về đến văn phòng, thấy sắc mặt của Phương Trấn Nhạc không dễ nhìn mớ vội vàng chọc vào người Lâm Vượng Cửu đang ngủ ngon.
Chú Cửu bị đánh thức lau nước miếng bên khóe miệng, sau đó mơ màng nhìn xung quanh, cánh tay gác lên bàn cố tỉnh ngủ.
Thấy Phương Trấn Nhạc kéo cái ghế ngồi trước bảng trắng suy nghĩ, ông ta liếc mắt ra hiệu cho Lưu Gia Minh rồi lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng làm việc, chui vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Khóe mắt của Phương Trấn Nhạc liếc qua Lâm Vượng Cửu chuồn ra ngoài nhưng lại không lên tiếng.
Mong rằng đứa bé vẫn còn sống, phải tranh thủ từng giây từng phút một giành người với thần chết khiến mọi người đều rất mệt mỏi.
Anh xoa mi tâm, kiềm chế thôi thúc muốn thở dài, cho dù thế nào thì một người làm tổ trưởng như anh cũng không thể lộ ra vẻ mệt mỏi và vô lực trước được.
Chồng người chết là Trương Chiếu Hòa thề thốt nói nạn nhân không giữ đạo vợ chồng, nói kẻ giết người chắc chắn là nhân tình của nạn nhân.