Dịch Gia Di tưởng mình đã thuận lợi trà trộn vào trong nhóm ăn tối ở tổ trọng án B một cách thần không biết quỷ không hay, sẽ không có ai phát hiện ra, lại không nhìn thấy Phương Trấn Nhạc đã liếc mắt nhìn qua khi cô cúi đầu.
Đợi mọi người tiêu diệt sạch sẽ, được món ngon chữa trị khiến gương mặt hồng hào hẳn lên, trong mắt đã có ánh sáng, Dịch Gia Di mới xách một túi cà chua ở bên trên lên, bày từng quả lên mặt bàn, đặt trước mặt các thám tử.
"Đây là quà mà cha mẹ nạn nhân trong vụ án trộm con tặng tới, là do bọn họ tự trồng, đặc biệt mang tới từ Thiên Thủy Vi tới, đựng trong túi lưới, nhất quyết nhờ tôi mang cho các anh, nói là các thám tử một nắng hai sương điều tra án vất vả, cảm ơn các thám tử đã bắt được hung thủ.
Tôi đã rửa qua rồi, có thể ăn luôn."
Các thám tử nhìn quả cà chua trước mặt với tâm trạng có hơi phức tạp.
Phương Trấn Nhạc là người đầu tiên cầm cà chua lên, cúi đầu cắn một miếng to, quả rất mọng nước, chua ngọt vừa miệng, có thể chữa lành toàn bộ vất vả do thức đêm.
Lúc này, những thám tử khác cũng bắt đầu cầm cà chua trước mặt mình lên, giống như ăn hoa quả, vừa giải ngấy vừa sảng khoái sau khi ăn thịt và bánh tart trứng.
Một quả cà chua vào bụng, khi Phương Trấn Nhạc rút giấy lau miệng, khóe mắt đột nhiên liếc thấy vòng tròn đỏ bên ngoài tên hung thủ trên bảng trắng, vì thế quay đầu nói với chú Cửu: "Chú Cửu không hổ là điều tra viên lâu năm, bắt được chỗ khả nghi của hung thủ trước chúng tôi."
Lâm Vượng Cửu đang chuyên tâm gặm một cái chân gà đột nhiên nghe được lời khen mới ngẩng đầu lên với vẻ nghi ngờ, nuốt nguyên miếng trong miệng xuống, rồi mới cười khiêm tốn: "Nào có nào có."
Nhưng sau đó ông ta cũng cảm thấy nghi ngờ, nhíu mày hỏi: "Sao lại là tôi phát hiện ra hung thủ khả nghi trước nhỉ? Không phải là cậu cảm thấy con trai hung thủ bị tai nạn giao thông mất đi khả năng sinh dục, phát hiện ra động cơ của hung thủ mới ra lệnh bắt người sao?"
Phương Trấn Nhạc nhíu mày, đặt đũa xuống chỉ vào vòng tròn đỏ trên bảng trắng: "Cái này không phải chú vẽ sao?"
"!" Dịch Gia Di lập tức trợn tròn mắt, miệng gặm bánh tart suýt chút nữa thì mắc nghẹn.
Đang ăn cơm yên lành sao đột nhiên lại điểm danh thế?
"Không phải, tôi tưởng là cậu vẽ chứ." Lâm Vượng Cửu nhìn vòng tròn đỏ đó, không nhịn được mà đánh giá: "Cậu xem, vẽ vừa to vừa đậm, rất phù hợp với cá tính của cậu."
"..." Phương Trấn Nhạc.
"..." Dịch Gia Di.
"Tôi nhìn thấy vòng tròn này tưởng là chú Cửu phát hiện ra chỗ khả nghi trên người hai vợ chồng phòng 302, mới suy nghĩ sâu hơn nếu là bọn họ giết người vậy động cơ sẽ là gì... không phải chú sao?" Phương Trấn Nhạc nghi ngờ Lâm Vượng Cửu, đôi mắt hơi híp lại dường như đang nói: Khai ra đi, chú không thoát khỏi pháp nhãn của tôi đâu.
Lâm Vượng Cửu vội cười, xua tay: "Nếu chuyện tốt này là do tôi làm, tôi lại không nhận sao?"
Ánh mắt giống như rada của Phương Trấn Nhạc bắn về phía Lưu Gia Minh.
Lưu Gia Minh vội lắc đầu: "Em vẫn luôn cho rằng chồng nạn nhân mới là hung thủ mà, còn đang nghĩ sao sir Phương có thể lập tức phát hiện ra hai vợ chồng già phòng 302 đó khác thường đây, đúng là hỏa nhãn kim tinh."
"Tôi là hỏa nhãn kim tinh nhưng vòng tròn này không phải do tôi vẽ." Phương Trấn Nhạc hừ một tiếng, lại nhìn về phía Gary và Tam Phúc, hai người này cũng xua tay, tỏ vẻ không hề biết gì về vòng tròn đỏ vừa đậm vừa to đó.
Cuối cùng, ánh mắt của Phương Trấn Nhạc chuyển về phía một người cuối cùng trong căn phòng này, sau đó đối diện với một đôi mắt vừa vô tội vừa trong veo.
Ồ, đây không phải người của tổ trọng án B, chỉ là một cô gái nhỏ ngọt ngào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà thôi.
Vì thế anh lại chuyển tầm nhìn lên bảng trắng, chỉ vẽ một vòng tròn mà không để lại thêm dấu tích gì, hoàn toàn không nhìn ra được là ai vẽ.
Về phần cây bút viết màu đỏ đó, bên trên chắc chắn có dấu vân tay của tất cả bọn họ, nói không chừng còn có của cả bà dì tạp vụ, và của chị Nhân hoặc Dịch Gia Di, người đã phát bút tới các bộ phận.