[Không có chủ sở hữu nào trong số 28 chiếc xe sang trọng mà phần mềm có thể tìm ra dám nhận đơn đặt hàng do sự can thiệp của tập đoàn Cố. ]
Hệ thống: "!!"
Hệ thống thu hồi những lời vừa rồi một chút, sau đó lâm vào khiếp sợ.
Tất cả 28 chiếc xe đều được...
Lúc này, xe đỗ ở bãi đất trống trước cửa khách sạn đã bắt đầu rục rịch.
Phía bên kia vùng ngoại ô.
Nơi này dựa núi gần sông, cách xa nội thành ồn ào náo động, bóng xanh thấp thoáng, hoàn cảnh mười phần hợp lòng người.
Một sân đua lớn nằm ở đây.
Lúc này, từng chiếc xe sang trọng từ đỉnh núi chạy như bay mà đến, cuối cùng thắng gấp, dừng ở vạch đích.
Cửa xe mở ra, mấy tên phú nhị đại bộ dáng mới thanh niên trước sau đi xuống xe, từng người từng người đều mang theo biểu cảm buồn bực.
Một người cao gầy trong đó đặc biệt không cam lòng: "Chậc, còn thiếu chút nữa."
Còn thiếu chút nữa, cậu ta có thể giành được hạng nhất!
Ở giữa mọi người, một thanh niên nhuộm tóc vàng lại ngâm nga một khúc nhạc nhỏ, biểu tình hết sức vui vẻ, không hợp với hoàn cảnh chung quanh.
Là người thắng cuộc tranh tài lần này, độ cong khóe miệng của cậu cơ hồ không kiềm chế nổi, búng ngón tay nói: "Thiếu chút nữa cũng là không được, nguyện đánh cược nguyện chịu thua đi!"
"Được rồi, nguyện đánh cược nguyện chịu thua," Thanh niên cao gầy buông tay,"Như vậy thì Phó nhị thiếu, anh muốn chúng tôi đi làm chuyện đây?"
Dựa theo đánh cược, người thắng có thể sai khiến người thua đi làm một việc.
Tất cả mọi người đều là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, cũng sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá phận. Chẳng qua, có thể gây ra tổn hại gì hay không thì không nhất định.
Trong lúc nói chuyện, mấy người đi theo phía sau cũng đều dừng xe xong, đi về hướng bên này.
"Nói đúng. Chẳng qua Phó Nhạc Cảnh, cậu cũng đừng đưa ra yêu cầu quá phận.", Có người nói,"Trả tiền hay cái gì tôi cũng không đáp ứng."
Phó Nhạc Cảnh ho khan một tiếng: "Tôi là loại người như vậy sao?"
Cậu dừng một chút, nhìn thoáng qua mọi người chung quanh vẫn bảo trì cảnh giác, cẩn thận suy nghĩ.
Cậu vốn là dự định để cho bọn họ tới nói lời thật lòng, nhưng cũng không biết tại sao, ánh mắt rơi vào chiếc xe sang trọng bên cạnh.
Dường như được ý chí nào đó chỉ dẫn, giờ khắc này ma xui quỷ khiến cậu thay đổi chủ ý.
"Lại nói, hai người đã dùng qua phần mềm gọi xe chưa?" Cậu hỏi.
Những người khác: "... ?"
Cái quái gì vậy, phần mềm gọi xe?
Bọn họ đi lại đều có xe riêng đưa đón, làm gì có ai rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi dùng phần mềm gọi xe.
Chẳng qua nhìn bộ dáng này của Phó Nhạc Cảnh, mọi người lập tức biết trong lòng cậu khẳng định nghẹn chiêu gì đó không tốt lành.
Thanh niên cao gầy nghĩ nghĩ, hỏi: "Chẳng lẽ, cậu muốn chúng tôi dùng phần mềm hẹn xe, trải nghiệm sinh hoạt của người bình thường một chút?"
Mặc dù có chút mất giá, nhưng đây cũng không tính là việc khó gì. Đi xe ô tô bình thường, coi như trải nghiệm cuộc sống.
"Không.", Phó Nhạc Cảnh lắc lắc ngón tay,"Ý của tôi là, các cậu phải lái xe một lần, ra ngoài đón khách."
Mọi người: "..."
Đi làm tài xế hẹn xe trực tuyến?
Sau một hồi trầm mặc, tâm tình mọi người hoàn toàn buồn bực.
Người này rốt cuộc làm thế nào có thể nghĩ ra loại hình phạt giày vò người khác này hả!
——————
Lê Khinh Nhan sửa chữ xong, rất nhanh lập tức phát hiện, hình ảnh trên phần mềm gọi xe đã thay đổi.
Ban đầu, biểu tượng của tất cả xe cộ trên bản đồ đều là màu xám. Tuy nhiên, khi nguyên văn thay đổi, những biểu tượng này sáng lên từng cái một.