Hà Dao Chi dùng acc phụ like cho những bình luận này, miễn cưỡng làm cho mình ổn định tâm thần.
"Anh Cố, những bình luận này..." Hà Dao Chi đưa bình luận bất lợi đối với bọn họ cho Cố Ngôn Đình xem, có chút thấp thỏm
Cố Ngôn Đình nhíu mày xem xong, chậm rãi nói: "Yên tâm đi, bọn họ không bới ra được đâu."
Tất cả thông tin thân phận của Lê Khinh Nhan đều đã được mã hóa xử lý.
Thân phận của cô vĩnh viễn sẽ không bị cư dân mạng biết được, về phần hôn ước, càng không có khả năng bại lộ.
—————
Mười một giờ sáng.
Khi Lê Khinh Nhan đi tới dưới chân núi tuyết, mới phát hiện mình là người đầu tiên đến.
Không thể không nói, những chiếc xe thể thao này tính năng vô cùng tốt, kỹ thuật lái xe của chủ xe cũng không tồi, cho dù là chạy trên đường núi cũng có thể bảo trì tốc độ tương đối nhanh.
Đoàn xe trùng trùng điệp điệp, vững vàng dừng ở bên doanh địa dưới chân núi.
Đỉnh núi mà họ tới là một trong những ngọn núi tuyết tốt nhất cho người mới leo lên. Độ cao của nó không quá cao so với mực nước biển, ít nứt băng, độ dốc cũng tương đối bằng phẳng.
Cho dù là người không có kinh nghiệm leo núi, chỉ cần có người dẫn đường dẫn đội đều có thể thuận lợi leo lên đỉnh.
Điều duy nhất cần chú ý là, giữa sườn núi và đỉnh núi có một đoạn sườn núi gập ghềnh. Đoạn đường này cũng không dễ đi, xem như là phần khó khăn nhất trong quá trình leo núi.
Lê Khinh Nhan vừa bước xuống xe, từ xa đã nhìn thấy một đám người đang bận rộn.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi mặt khổ sở đang gọi điện thoại, vẻ mặt buồn bực.
"Đây là... trợ lý Chu?" Lê Khinh Nhan hơi nhíu mày.
Quả nhiên, mỗi khi bên Cố Ngôn Đình xảy ra chuyện, trợ lý Chu xui xẻo sẽ bị sai khiến lại đây, vì chuyện của tổng giám đốc nhà anh mà bận trước bận sau.
"Đúng vậy, chỉ là cho bọn họ bản đồ lộ trình, bảo bọn họ mang chút công cụ nhỏ mà thôi... Loại chuyện nhỏ này cũng không tính là vi phạm quy tắc chứ, nhiều lắm chỉ có thể tính là lỗ hổng quy tắc của tổ làm chương trình." Trợ lý Chu thương lượng với đạo diễn tổ làm chương trình ở đầu dây bên kia.
"Đạo diễn, Cố tổng của chúng tôi tốt xấu gì cũng là nhà đầu tư của tổ tiết mục, tôi nghĩ ngài không cần phải vì chút chuyện nhỏ này mà đối nghịch với chúng tôi, không phải sao?"
"Ngài yên tâm đi, trên mạng sẽ không có chuyện gì không hay đâu."
Trợ lý Chu nói với đối phương hơn nửa ngày, cuối cùng cũng quyết định xong chuyện, thở phào nhẹ nhõm cúp máy.
Vừa quay đầu, anh lập tức nhìn thẳng vào tầm mắt Lê Khinh Nhan.
Anh hơi ngẩn ra: "Tổng tài phu... Khụ, Lê tiểu thư, cô tới nhanh vậy sao?"
Anh thật không ngờ Lê Khinh Nhan lại là người đầu tiên đến nơi.
"Xem ra cô đã tìm được khách mời đồng ý đưa cô đi rồi." Trợ lý Chu nói xong, thở phào nhẹ nhõm.
Anh kỳ thật rất đồng tình với vị thiếu phu nhân không được chào đón này. Nếu quả thật y theo ý tổng giám đốc, để cô đi bộ tới núi tuyết, chỉ sợ không chết cũng phải mất nửa cái mạng.
Thiếu phu nhân đáng thương, vì cầu xin được những người khác đồng ý mang cô theo, cô hẳn là chịu không ít đau khổ đi.
Cũng không biết cô có chịu thua Cố tổng hay không, bảo Cố tổng buông tha cô.
Trợ lý Chu nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, cố gắng tìm kiếm người tốt bụng mang Lê Khinh Nhan tới.
Nhưng mà, cảnh tượng trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.
Đập vào mắt anh, là đoàn xe sang trọng trùng trùng điệp điệp, từ lối vào doanh địa một đường kéo dài đến phương xa.