Chương 40: Con thuyền tình thân của chúng ta lật rồi
Nữ Chính Đến Từ Địa Phủ
Nhụ Nhân21-03-2025 12:49:41
Riêng về tiếng anh thì có phần thê thảm.
Song điều này cũng dễ hiểu, vì giáo dục tiếng anh ở nông thôn thường không phổ biến như trong thành phố. Hiện nay, các trường tiểu học ở thành phố A đã bắt đầu dạy tiếng anh từ lớp 1, trong khi ở huyện Lam thành phố Y mới chỉ dạy từ lớp 3.
Thẩm Tiểu Đường rất tinh ý, cô vừa thấy Thẩm Hành Diễn có tâm trạng tốt liền đến gần nói: "Cậu ơi, cháu có thể chỉ học bù tiếng anh mỗi ngày được không?"
Thẩm Hành Diễn lườm cô: "Không được!"
Thẩm Tiểu Đường không hài lòng: "Tại sao? Ngữ văn với toán của cháu đều thi tốt thế cơ mà!"
Thẩm Hành Diễn cười gằn, gõ giấy thi trên bàn: "Không kiêu không nóng vội, cháu có hiểu không? Bây giờ thành tích tốt thì sau này không cần học nữa à? Thẩm Tiểu Đường, thái độ học tập của cháu có vấn đề rất lớn, nhất định phải sửa chữa!"
"Cậu à, con thuyền tình thân của chúng ta lật rồi!"
Thẩm Tiểu Đường nói xong trề miệng nhỏ, hậm hực bế mèo đen vừa được đón về nhà chạy lên lầu.
Nhìn cơ thể nhỏ bé cố tình phát ra tiếng động lớn khi lên lầu, Thẩm Hành Diễn hài lòng, nói lớn với cô: "Con nhóc vô lương tâm con ấy, như này đã muốn lật thuyền tình thân à? Cậu nói cho con biết, nổi giận vô dụng thôi. Ở nhà học hành cho đàng hoàng, mỗi tối cậu đều sẽ hỏi Quả Quả đấy!"
Chu Á trao đổi với Tôn kiên, thái độ bên đó cực kỳ dễ nói chuyện, chỉ có một yêu cầu, Thẩm Hành Diễn đến càng sớm càng tốt. Bởi thế mà đêm nay cô phải cùng Thẩm Hành Diễn bay đến địa điểm quay phim hiện giờ của đoàn làm phim Văn Khê ở thành phố G, Tiền Quả Quả lại tạm phải ở lại biệt thự với Thẩm Tiểu Đường.
Đối với việc này, Tiền Quả Quả rất sẵn lòng.
Thẩm Tiểu Đường đã 12 tuổi, tính cách cũng trưởng thành hơn trẻ con bình thường, cơ bản không cần Tiền Quả Quả quá nhọc lòng, với lại điều quan trọng nhất là Thẩm Hành Diễn đã cho cô ấy 1 vạn 5 tiền trợ cấp mỗi tháng!
Thẩm Tiểu Đường đang bực bội leo lên cầu thang, nghe vậy quay lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Thẩm Hành Diễn: "Ai vô lương tâm chứ? Trừ 10 tệ, cháu đã bói một quẻ cho cậu, cậu đến đoàn làm phim không có chuyện đừng có đi lang thang bên ngoài sau nửa đêm."
Thẩm Hành Diễn thấy cô bỗng nhắc đến điều này, cảm thấy quái lạ: "Lo lắng vớ vẩn, nửa đêm ai còn rảnh rỗi lang thang bên ngoài chứ?"
Thẩm Tiểu Đường hừ nói: "Không nghe lời người già sẽ chịu thiệt đấy."
Thẩm Hành Diễn cạn lời: "Cháu là người già gì hả?"
Đối với vấn đề này, Thẩm Tiểu Đường lập luận rất chặt chẽ: "Nghe hiểu là sớm muộn, người thông minh có thể làm thầy. Nếu cháu đã có thể làm thầy của cậu, sao cháu không được tính là người già?"
Thẩm Hành Diễn trợn mắt: "Ha! Cháu còn muốn làm thầy của cậu?"
Thấy hai cậu cháu lại cãi nhau, Chu Á lại lên tiếng ngắt lời: "A Diễn, sắp 8 rưỡi rồi, chúng ta phải mau chóng thu dọn đồ đạc xuất phát!"
*
Chuyến bay là 10 rưỡi tối, thời gian bay gồm 2 tiếng rưỡi.
Hơn 1 giờ sáng.
"Thầy Thẩm, anh tới rồi!"
Trợ lý Tiểu Ngô đã chờ ở lối ra sân bay thành phố G trong thời gian dài, vừa thấy Thẩm Hành Diễn, vẻ mặt và hành động đầy phấn khích thật sự không thể che giấu được.
Trong màn đêm tối đen, chiếc xe lao vút đi.
Tiểu Ngô ngồi ở ghế lái phía trước lái xe, lại lần nữa lén nhìn về phía sau.
Ở ghế sau, Chu Á và Thẩm Hành Diễn bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cũng nảy sinh một cảm giác khó hiểu.
Từ lúc lên xe cho đến bây giờ, tổng cộng cũng mới nửa tiếng đồng hồ, vậy mà Tiểu Ngô đã liếc nhìn Thẩm Hành Diễn ít nhất năm lần.
"Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật..."
Tiếng hát đột nhiên vang lên khiến Chu Á và Thẩm Hành Diễn giật bắn mình.
Không phải chứ, ai lại đặt nhạc chuông điện thoại như vậy?
Song chỉ thấy Tiểu Ngô phía trước nhận điện thoại: "Sắp rồi, sắp rồi! Chúng tôi đang trên đường trở về..."
Bầu không khí trong xe vốn đã không tốt, giờ bắt đầu tăng thêm mấy phần kỳ lạ và bất an.
Vì thế mà hành trình tiếp theo đó Thẩm Hành Diễn và Chu Á đều lo lắng. Sau hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã đến địa điểm chọn cảnh quay phim hiện giờ của đoàn làm phim – huyện Tẩm tại thị trấn Long Tuyền.
Xe dừng lại trước cửa khách sạn lớn nhất huyện Tẩm.
Từ xa đã thấy đám đông đứng chờ ở đó, đợi người xuống khỏi xe, Tôn Kiên càng kích động kéo tay Thẩm Hành Diễn không buông: "Thầy Thẩm, anh chịu tới giúp thật sự quá tốt rồi!"
Thẩm Hành Diễn rất không hiểu: "Việc nên làm, việc nên làm..."
Anh ấy không phải tới cứu nguy, thế chỗ vai nam chính quay phim sao?
Tôn Kiên tỏ ra mong đợi: "Thầy Thẩm, anh xem?"
Thẩm Hành Diễn ngạc nhiên: "Đạo diễn Tôn gấp vậy à? Chúng ta vẫn chưa ký hợp đồng?"
Với cả bây giờ là hơn ba giờ sáng không phải ba giờ chiều mà!
Tôn Kiên: Hiểu rồi! Muốn đưa thù lao trước.
Chốc lát sau, ở trong phòng tầng 3 do đoàn làm phim sắp xếp cho hai người, Tôn Kiên bảo người mau chóng đưa hợp đồng đã chuẩn bị sẵn từ trước sang.
Thẩm Hành Diễn quay sang im lặng hỏi ý kiến, Chu Á đã cẩn thận đọc kỹ hợp đồng bèn gật đầu.