Chương 43: Không ăn cũng phải ăn!

Mở Cửa Hàng Tạp Hóa Giá Rẻ Tôi Phát Tài

An Cung Đích Trúc Tử 25-02-2025 23:53:56

Cố Tiểu Toàn liên tục gật đầu: "Đúng vậy, mẹ em cũng nói thế. Chị bán thịt nướng BBQ của thương hiệu Tam Tiểu Chỉ, ít nhất chất lượng đảm bảo hơn." Thời Nghi bật cười: "Đúng là vinh hạnh của chị rồi." Rất nhiều cửa hàng tạp hóa khác bán snack cay không rõ nguồn gốc. Nhưng Tam Tiểu Chỉ là thương hiệu quốc dân, sản phẩm của họ có dây chuyền sản xuất đạt tiêu chuẩn, giá cũng đắt hơn và thường chỉ xuất hiện ở siêu thị. Nếu bán lẻ ở các cửa hàng tạp hóa, bán với giá năm hào một gói chắc chắn lỗ vốn. Nhưng Thời Nghi thì khác. Hàng hóa của cô đều săn từ những đợt khuyến mãi giá rẻ, nên dù bán năm hào hai gói, cô vẫn có lời. Cố Tiểu Toàn và Lưu Hoan Hoan nhét mỗi người một gói thịt nướng BBQ vào cặp sách, để dành ăn trong giờ giải lao buổi chiều. Sau đó, hai đứa bóc ngay một gói bên quầy thu ngân, vừa ăn vừa xuýt xoa vì cay. Miệng nhăn nhó, lưỡi thè ra liên tục vì cay, nhưng vẫn ăn liền tù tì không dừng được. Đúng kiểu "vừa đau khổ vừa sung sướng", miệng than cay mà tay không ngừng nhét từng miếng vào miệng. Vứt vỏ bao vào thùng rác bên cửa, hai đứa vui vẻ vẫy tay tạm biệt: "Chị ơi, bọn em đi đây!" Nhìn giống như hai chú mèo con vừa lén ăn vụng xong, chúng còn không quên chạy qua vòi nước công cộng ở khu nhà bên rửa tay, uống mấy ngụm nước rồi mới tiếp tục về nhà ăn cơm. Sau đó, một nhóm học sinh tiểu học khác kéo vào cửa hàng. Đứa thì mua thịt nướng BBQ và snack cay, đứa thì mua bánh bao và há cảo. Một cậu bé hơi mập vỗ vai cậu bé gầy nhỏ bên cạnh: "Trịnh Tiểu Nhạc, lúc nãy tớ làm hỏng bút chì kim của cậu. Tớ phải mời cậu ăn gì đó. Cậu xem muốn ăn há cảo hay bánh bao, tớ mua cho cậu." Trịnh Tiểu Nhạc người nhỏ nhắn, gầy nhom, khuôn mặt chẳng có chút thịt nào. Cánh tay lộ ra dưới chiếc áo sơ mi đồng phục ngắn tay mỏng như que củi. Cậu bé lắc đầu: "Không cần đâu, tớ không cần cậu mua gì cả." Cậu bé mập rất kiên quyết: "Không được! Tớ làm hỏng bút chì của cậu, nhất định phải mời cậu ăn cái gì đó." Nếu cửa hàng có bán bút chì kim, cậu sẽ mua luôn một chiếc để đền bù cho Trịnh Tiểu Nhạc. Nhưng vì không có, cậu quyết định mua đồ ăn cho cậu bạn. Nếu không, về nhà Trịnh Tiểu Nhạc kể lại với mẹ, rồi mẹ cậu ta sẽ đến tìm mẹ cậu, khi đó cậu nhất định sẽ bị đòn. Cậu bé mập nhìn qua tủ hấp bên quầy thu ngân, kinh ngạc reo lên: "Ơ, chị ơi, hôm nay chị có bán xúc xích nướng à!" Thời Nghi cười đáp: "Một xiên xúc xích nướng hai tệ rưỡi, nếu em thích thì mua nhé." Ánh mắt cô lướt qua người Trịnh Tiểu Nhạc. Xúc xích nướng này là sản phẩm của cửa hàng hệ thống, phần mô tả ghi rõ nó có thể cung cấp lượng protein gấp 10 lần bình thường. Nói cách khác, cùng một cây xúc xích, hàm lượng protein cao hơn rất nhiều so với thịt bò, cá hay tôm. Đối với một đứa trẻ gầy gò như Trịnh Tiểu Nhạc, ăn cây xúc xích này rất có lợi cho việc phát triển cơ thể. Cậu bé mập tỏ ra rất yêu thích xúc xích, nhanh chóng quyết định: "Được rồi, hôm nay tớ không mua há cảo nữa. Chị ơi, lấy cho em hai cây xúc xích nướng nhé!" Nói xong, cậu móc ra tờ tiền 5 tệ từ túi quần, tiếc nuối đặt lên quầy thu ngân. Cậu quay đầu nhìn Trịnh Tiểu Nhạc, nói như ra lệnh: "Đây, một cây cho cậu, chúng ta coi như huề nhau!" Trịnh Tiểu Nhạc lắc đầu: "Tớ không ăn thịt đâu." Cậu bé mập gắt gỏng: "Không ăn cũng phải ăn! Tớ mua rồi mà!" Thời Nghi nghe hai đứa trẻ cãi nhau mà buồn cười. Cô lấy hai cây xúc xích từ ngăn dưới cùng của tủ hấp, xiên vào hai que tre rồi đưa cho chúng: