Chương 46: Xúc xích Nịnh Mông

Mở Cửa Hàng Tạp Hóa Giá Rẻ Tôi Phát Tài

An Cung Đích Trúc Tử 25-02-2025 23:53:56

"Loại này không đúng vị, con không muốn ăn." Trong bữa tối, Trịnh Tiểu Nhạc nhìn cây xúc xích mà mẹ gắp vào bát của mình, nhíu mày nói. Thậm chí cậu còn có phản ứng buồn nôn. Mẹ Trịnh hoảng hốt vội gắp cây xúc xích ra khỏi bát của con: "Không đúng vị ở đâu chứ? Mẹ còn dùng lò nướng để làm nóng đấy." Sau khi tan làm, bà đã đi siêu thị chọn mua loại xúc xích được đánh giá tốt nhất với lượng thịt cao nhất. Để giữ nguyên hương vị, bà còn cẩn thận dùng lò nướng để nướng lại, chỉ mong con trai có thể ăn ngon miệng. Ba Trịnh và bà nội Trịnh không nói gì, nhưng trong lòng đều thấy thất vọng. Chẳng lẽ chuyện Trịnh Tiểu Nhạc ăn xúc xích trưa hôm qua chỉ là thoáng qua thôi sao? Trịnh Tiểu Nhạc nói: "Không có mùi thơm như cây xúc xích buổi trưa. Cái này không ngon." Bà nội Trịnh thăm dò hỏi: "Ý con là cây xúc xích ở cửa hàng tạp hóa trưa hôm qua ngon hơn à?" Cậu bé gật đầu: "Vâng, xúc xích ở đó thơm lắm, ăn cũng ngon nữa." Mẹ Trịnh hiểu ra vấn đề: "Vậy mai mẹ sẽ qua cửa hàng tạp hóa hỏi xem họ bán loại xúc xích gì, rồi mua về làm cho con ăn. Được không?" Lần này, thay vì lắc đầu như mọi khi nhắc đến thịt, Trịnh Tiểu Nhạc chỉ do dự một chút rồi khẽ gật đầu: "Được ạ." Vì mong cháu có thể ăn được xúc xích, bà nội Trịnh lập tức đi chiên hai quả trứng ốp la cho cậu ăn với cơm. Sáng hôm sau Bà nội Trịnh và mẹ Trịnh cùng nhau đến cửa hàng tạp hóa. Bà nội Trịnh vừa đi vừa kể: "Gần đây nghe nói mấy bà Hà và Tiền trong khu chung cư rất hay xuống cửa hàng này mua đồ. Họ bảo mọi thứ như nước tương, giấy lau hay chổi đều rẻ hơn siêu thị một nửa, rất đáng mua. Họ còn rủ mẹ hôm nào đi cùng nữa cơ." Vì nhà không thiếu đồ đạc nên dù rẻ, bà cũng không bận tâm. Nhưng sau chuyện Trịnh Tiểu Nhạc ăn xúc xích hôm qua, bà mới bắt đầu hỏi thăm về cửa hàng này. Mẹ Trịnh tiếp lời: "Con cũng thấy người trong nhóm cư dân nói về cửa hàng này. Họ bảo đồ trong đó đều là thương hiệu lớn mà giá lại rẻ. Kể cả những món như thịt nướng BQQ giá năm hào cũng là của thương hiệu Tam Tiểu Chỉ, cho bọn trẻ ăn cũng yên tâm." Hai mẹ con tuy chưa từng đến đây, nhưng đều có thiện cảm với cửa hàng tạp hóa này. Không lâu sau, họ tới cửa hàng. Lúc này cửa hàng mới mở cửa nên chưa có khách. Thời Nghi đang sắp xếp bánh bao và há cảo vào tủ hấp, tiện thể nướng vài cây xúc xích ở ngăn dưới cùng. Nhìn lướt qua các kệ hàng gần như trống trơn, mẹ Trịnh không để ý nhiều mà đi thẳng vào vấn đề: "Bà chủ ơi, xúc xích ở đây là của thương hiệu nào vậy?" Thời Nghi nghe vậy, đoán ngay đây là phụ huynh của một trong những đứa trẻ từng mua xúc xích. Cô thành thật đáp: "Đó là của thương hiệu Nịnh Mông, cô có thể tra trên mạng. Chất lượng dây chuyền sản xuất đều đảm bảo." Mẹ Trịnh và bà nội Trịnh nhìn nhau, có chút khó xử. Một thương hiệu lạ hoắc như thế này lại là thứ con trai họ chịu ăn. Đôi khi, nếu không biết nhãn hiệu thì ăn thấy ngon, nhưng khi biết rồi lại cảm thấy khó xử, chẳng biết nên ăn tiếp hay không. Dù sao, để con có thể ăn thêm thịt, mẹ Trịnh quyết định hỏi: "Vậy cô có bán nguyên một gói không? Bán cho tôi một gói về nhà nấu cho cháu ăn được không?" Sợ Thời Nghi từ chối, bà nội Trịnh vội tiếp lời: "Cô gái ơi, cháu tôi không chịu ăn thịt, người nó gầy lắm. Hôm qua mua xúc xích ở cửa hàng cháu về mà nó ăn ngon lành. Chúng tôi muốn mua hẳn một gói về nấu cho cháu trai ăn dần, để mỗi bữa nó đều có thể ăn chút thịt." Mẹ Trịnh cũng phụ họa: "Đúng vậy. Nếu đặt hàng online thì ít nhất phải đến ngày mai mới giao. Chúng tôi muốn mua luôn một gói về làm cho con ăn trưa nay." Thời Nghi nghe vậy, đoán ngay họ chính là phụ huynh của cậu bé gầy gò hôm qua bị bạn "nhét" cho một cây xúc xích. Nghĩ đến cơ thể gầy yếu của đứa trẻ, cô cảm thấy vui mừng khi xúc xích của mình có thể giúp cậu bé bổ sung protein. Xúc xích này cung cấp lượng protein gấp 10 lần, dù chỉ là một món ăn vặt nhưng lại có thể giúp cậu bé dần dần cải thiện tình trạng dinh dưỡng và sức khỏe. "Được rồi, bên tôi có bán nguyên cả gói, để tôi lấy cho chị."