Chương 47: Cứu chúng tôi khỏi nạn rụng tóc với!

Mở Cửa Hàng Tạp Hóa Giá Rẻ Tôi Phát Tài

An Cung Đích Trúc Tử 25-02-2025 23:53:56

Thời Nghi lấy một gói xúc xích ra, nhập vào máy tính rồi quét mã thanh toán cho khách. "Cả gói có 10 cây, giá 19,9 tệ." Hôm qua ở siêu thị, mẹ Trịnh mua một gói xúc xích tương tự nhưng giá lên đến 34,9 tệ, tuy nhiên so sánh giữa thương hiệu lớn và thương hiệu lạ vẫn không thể tương xứng. Mẹ Trịnh nhanh chóng thanh toán. Thời Nghi suy nghĩ một lát rồi nói thêm: "Hiện tại, sản phẩm của Nịnh Mông không bán trên các trang thương mại điện tử. Cửa hàng chúng tôi là kênh phân phối duy nhất. Nếu gia đình mình thích thì nên mua thêm vài gói dự trữ." Bản thân cô chỉ kịp nhập được năm kiện hàng này từ cửa hàng hệ thống, và cũng không chắc sẽ còn có đợt giảm giá nào tiếp theo. Đối với cậu bé gầy gò đó, cô thật lòng mong cậu có thể ăn thêm thịt và bổ sung đủ protein. Mẹ Trịnh và bà nội Trịnh cười đáp lời, ra khỏi cửa hàng. Vừa đi, mẹ Trịnh vừa dùng điện thoại tìm kiếm trên Taobao và JD, quả nhiên không hề có sản phẩm nào của Nịnh Mông, chứ đừng nói đến xúc xích. Mẹ Trịnh nhìn đồng hồ, nếu không đi ngay sẽ muộn làm. Bà liền dặn mẹ chồng: "Mẹ, trưa nay mẹ dùng lò nướng làm nóng xúc xích này cho Tiểu Nhạc thử xem. Nếu nó ăn được thì chúng ta lại ra mua thêm vài gói để dành." Mặc dù thịt chế biến sẵn không tốt cho sức khỏe, nhưng với Tiểu Nhạc, có còn hơn không. Một gói 10 cây xúc xích, ăn vài bữa là hết. Bà nội Trịnh gật đầu: "Được rồi, mẹ biết rồi. Con mau đi làm đi, kẻo muộn đấy." Buổi trưa, bà nội Trịnh gửi vào nhóm gia đình một đoạn video quay cảnh Trịnh Tiểu Nhạc vui vẻ ăn xúc xích. Ba mẹ cậu bé thở phào nhẹ nhõm, vừa vui mừng vừa cảm kích. "Tiểu Nhạc chịu ăn là tốt rồi!" Buổi chiều, bà nội Trịnh lại ghé cửa hàng tạp hóa. Ban đầu bà định mua thêm hai gói xúc xích như lời con dâu dặn. Nhưng khi nghe Thời Nghi nói rằng chỉ còn duy nhất một gói nguyên chưa mở, bà lập tức quyết định mua hết số xúc xích còn lại. Thời Nghi thấy xúc xích bán hết sạch cũng vui vẻ. Dù bán cho ai cô cũng kiếm được lời, nhưng khi bán cho nhà Trịnh Tiểu Nhạc, cô cảm thấy xúc xích đã được sử dụng đúng mục đích. Nó không chỉ mang lại lợi ích cho cửa hàng mà còn giúp một cậu bé gầy gò có cơ hội cải thiện sức khỏe bằng protein chất lượng cao. *** Tại công ty Gần đây, Từ Tiểu Mễ trở nên rất được yêu thích trong văn phòng, ngay cả lãnh đạo cũng tươi cười mỗi khi gặp cô. Tất cả nhờ vào... bánh mè dưỡng tóc mà cô mua ở cửa hàng tạp hóa. Ban đầu, cô đọc trên Tiểu Hồng Thư nói rằng ăn mè giúp tóc khỏe và giảm rụng tóc, cô quyết định thử xem sao. Vì cửa hàng tạp hóa mở cửa muộn và các quán ăn sáng khác bán bánh mè quá ngán, cô đã mua bánh mè ở cửa hàng về và tự hấp nóng mỗi sáng. Quả thật, sau ngày thứ hai ăn bánh mè, cô nhận thấy tóc rụng trên sàn nhà ít hẳn đi. Vậy là cô kiên trì mỗi sáng ăn một cái bánh mè. Để chắc bụng hơn, cô thường mua thêm đồ ăn sáng ở ngoài. Người đầu tiên nhận ra sự thay đổi lại không phải là Từ Tiểu Mễ, mà là đồng nghiệp trong văn phòng. Khoảng ngày thứ năm, một đồng nghiệp ngồi bàn đối diện đột nhiên quay đầu lại và nói: "Tiểu Mễ, dạo này tóc cậu bóng khỏe hẳn lên đấy. Cậu đổi dầu gội đầu à?" Người đồng nghiệp ngồi bàn bên cạnh cũng ghé sang xem xét: "Đúng thật! Tớ thấy đường ngôi tóc giữa đầu cậu cũng nhỏ hơn rồi đấy!" Trước đây, trong những cuộc tám chuyện ở văn phòng, họ thường nói về vấn đề rụng tóc, tóc thưa, thậm chí hói đầu. Mọi người còn hào hứng chia sẻ những loại dầu gội đầu "thần kỳ" mà họ thử qua. Từ Tiểu Mễ nghe vậy cũng phấn khích, mở camera điện thoại soi vào đầu mình: "Đúng thật! Trước đây tóc tôi như "Đông Phi đại liệt cốc", giờ nhìn lại nhỏ đi nhiều, tóc còn mềm mượt và có độ bóng nữa. Gần đây quét nhà cũng thấy ít tóc rụng hẳn." Vì tóc cô thường để ngôi giữa nên phần đường rẽ trông khá rõ, giống như một mảng hói, rất dễ nhận ra. Nhưng giờ nhìn lại, tình hình đã cải thiện đáng kể. Hai đồng nghiệp ngồi cạnh lập tức sáng mắt, mỗi người áp sát một bên: "Tiểu Mễ, mau nói cho bọn tôi biết cậu dùng dầu gội gì mà hiệu quả thế này!" "Đúng rồi đấy, cứu chúng tôi khỏi nạn rụng tóc với!"