Q1- Chương 001: Có ai không biết Lôi ca. (1)

Hương Sắc Khuynh Thành

Thường Thư Hân 13-04-2023 08:58:23

Dù sao mùa xuân cũng là mùa tươi đẹp nhất trong năm, cảnh tượng vui tươi phơi phới có thể thấy rõ trong sân trường. Cáo biệt xuân hàn tiêu điều của thành phố phương bắc Lộ Châu, tựa hồ ngay cả ánh nắng cũng trở nên hết sức ấm áp, gió xuân phớt qua mặt mang theo hơi ấm, vuốt ve tán cây, mơn man bãi cỏ. Khu phòng học thi thoảng có tiếng đọc sách vang vang, trong không khí đậm tính học thuật, bãi cỏ qua mùa đông đã khôi phục sinh khí, cành cây mọc trồi non vươn thẳng ra đường xi măng đung đưa, lá xanh non tơ như những học tỷ học muội cởi bỏ trang phục mùa đông, đáng yêu làm người ta thương nhớ. Men theo con đường rợp bóng cây đi tới hết chính là khu phòng học chính của Học viện Lộ Châu, trước lầu là một bức tượng nhà tư tưởng, phần bệ bức tượng dùng tám chữ mà các trường kiểu sư phạm hay dùng: Đức cao làm thầy, lấy thân làm gương. Tiếng chuông tan học vang lên, âm thanh huyên náo bất ngờ dọa sợ mấy con chim sẻ trên bức tượng, chúng vỗ cánh bay đi. Đám sinh viên tràn ra từ những cánh cửa khiến trường học toàn một màu xanh đơn điệu tức thì tăng thêm không ít sắc thái. Mái tóc dài đen như mực tung bay, những chiếc khăn lụa hoặc vàng, hoặc trắng, hoặc lam lất phất. Đỏ, tím, hoặc phấn hồng là các sắc váy lay động, những cặp chân trắng trẻo tươi trẻ. Trong tiếng ríu rít thi thoảng xen lẫn tiếng cười đùa như chuông bạc, chẳng biết là thào luận nội dung bài vừa học hay là tán gẫu bí mật khuê phòng. Í, lẽ nào toàn là nữ sinh. Đúng thế đấy, đập vào mắt cơ hồ toàn là nữ sinh, lác đác có vài nam sinh cũng bị đủ loại sắc màu nhấn chìm rồi. Sự thực tiền thân của Học viện Lộ Châu là một trường sư phạm, tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng. Nghe nói là ở trường này người ta ít khi dùng từ "tán gái". Vì sao thế? Vì phe nữ đã giành được quyền chủ động, bị tán thường là nam sinh. Đã tan học, bước chân nhanh hơn, KTX, phòng học, nhà ăn, cuộc sống xoay quanh ba địa điểm này chưa từng thay đổi. Dòng người đổ về KTX, không lâu sau tràn ra, trong tay mỗi người thêm các loại khay cơm. Ktx nữ gần nhà ăn, bước chân nữ sinh lại càng vội vàng. Không vội không được, trong lòng đám nữ sinh đều hiểu, thức ăn trong nhà ăn giống nam sinh trong học viện, tới muộn là hết, không nhanh sao được? Cách hai tòa nhà là khu phòng ngủ nam sinh, lác đác mấy nhóm nam sinh từ KTX đi ra, rõ ràng so với đội ngũ nữ sinh thì kém không ít, huống hồ còn có một bộ phận căn bản không tới nhà ăn, túm năm tụm ba ra quán ăn nhỏ ngoài trường ăn một bữa. Kỳ thực đám nam sinh thường lấy thức ăn trong nhà ăn ra so với nữ sinh trong trường. Thế là sao? Số lượng không ít, chất lượng thì quá tệ ấy. Thôi, chả nói linh tinh nữa, học cả buổi sáng, đói thật rồi. Quán ăn lớn nhỏ bên ngoài ngon tới mấy cũng chẳng dung nạp được mấy nghìn người, nhà ăn lớn của trường học khó ăn tới mấy cũng không thiếu học sinh ăn cho qua bữa. Chứ còn không à, mấy nam sinh khoa sinh hóa về KTX muộn một bước, vẫn cầm khay cơm tới nhà ăn ăn tạm. Khi chạy từ trêu lầu xuống, vốn đang chạy nhanh, bất ngờ một anh chàng vóc dáng nhỏ nhắn kéo hai người bạn dừng lại, chỉ cách đó vài bước, bộ dạng trông rất vui vẻ lẫn bỉ ổi. Hai người còn lại cũng dừng bước theo, một người cao ráo cằm nhọn cười khẽ hỏi: " Đó có phải là Thiên Lôi ca, thiên lôi cuồn cuộn của trường ta không?" Người nhìn thấy đầu tiên híp mắt cười, ba người hết sức ăn ý đem danh tiếng và người thật khớp với nhau, trong trường học kỳ nhân dị sĩ không ít, nhưng chả ai bằng Thiên Lôi ca. Nghe nói Thiên Lôi ca này tham gia diễn tập lại đánh chống khủng bố tới ngất xỉu, uống bia uống tới nôn rau máu. Ấy là toàn nghe mọi người nói, nhưng có lần đánh cược thua người ta giữa mùa đông còn mặc quần đùi chạy quanh KTX nữ, chuyện này thì rất nhiều người thấy. Ấy, thế vẫn chưa phải sốc nhất đâu, nghe nói người anh em này viết thư tình cho nữ sinh từ năm thứ nhất tới năm thứ tư. Ấy vậy mà ở nơi ra đường là gặp nữ sinh này lại chẳng có được một lá thư hồi âm. Cuối cùng nóng máu lên dám một tấm ảnh giữa hai KTX nữ kèm dòng chữ "cầu gái khai sáng". Ý tứ là anh đây buồn bã cô đơn, xin có gái tới tán tỉnh quấy rối. Về sau đúng là quấy rối không ít, có điều không phải gái, trừ đám nam sinh chơi trò ác còn có giáo viên các khoa đi tìm anh chàng tổn hại thuần phòng mỹ tục này nói chuyện. Vì sự kiện này mà Thiên Lôi ca được công nhận là lãnh thụ thanh niên ngu ngốc tân thời đại của Học viện Lộ Châu, bao nhiều năm không ai lay động được địa vị. Ba người từng bước tới gần, đều tâm ý tương thông, đoàn chừng định trêu chọc Thiên Lôi ca. Nghe đâu Thiên Lôi ca có chỗ hay, quan hệ với mọi người rất tốt, bất kể là quen hay không quen, ai bắt chuyện cũng cười. Hơn nữa đầu óc không đi theo đường lối không tầm thường, nếu không sao gọi là "Thiên Lôi", ý tứ là mở lời là gây sốc, thường nói những câu nổ lỗ tai người điếc. " Lôi ca, đang xem gì thế?" Tên gầy gò từ bên trái áp sát, nhìn Lôi ca cười nịnh. Lôi ca đang cầm sách điện tử xem say sưa. Hai người khác không biết Lôi ca mấy, tới gần nhìn tướng mạo Lôi ca lập tức có phản đoán, người anh em này mắt xếch, gò má cao khác thường, hơn nữa con ngươi không gom về một phía. Cả cái mặt như quả dưa chưa chín bị mưa đá làm hỏng. Bàn tay cong cong, đặc trưng rõ ràng của người quen cầm chuột vi tính. Còn về ngoại hình, trông giống ly cổ cao, bụng đặc biệt to. Nhìn một cái không khỏi thán phục tạo vật thần kỳ, xấu tới đáng yêu thế này mà cũng tạo ra được. Đáng yêu hơn nữa là vị này nghe thấy có người gọi mình là "Lôi ca" thì thu lại sách điện tử đưa tên gầy gò: " Xem sách, cho cậu xem này Dị giới chi vô địch thăng cấp, hay lắm đấy." Tên gầy gò tới đây đâu phải xem sách, từ chối: " Thôi ạ, bọn em học hóa học, xem loại tiểu thuyết mạng này không hiểu." "Ồ" Anh Thiên Lôi nhìn người gầy gò rồi chuyển sang bên phải, một cằm nhọn một ngôi giữa. Cái động tác liếc xéo mắt đó làm người ta không có thiện cảm nổi, nhưng chỉ chớp mắt thôi, Lôi ca nhìn ba người như ngộ ra điều gì, chỉ người cao nói:" Tôi hiểu, không thẹn là người khoa sinh hoa, tên nào nhìn cũng cứ như từ trong Nguy cơ sinh hóa ( Resident Evil) ra. Xem không hiểu là rất bình thường, văn học mạng không phải ai cũng hiểu nổi đâu." " Mẹ nó ..." Tên cao ráo bị chỉ mặt liền tức giận, vốn định tới chọc thằng ngốc chơi, không ngờ bị người ta coi là thằng ngốc rồi: Mắt thấy sắp nổ ra tranh chấp, tên gầy gò vội đi tới một bước, kéo bạn mình ra, phụ họa Thiên Lôi ca: " Đúng đấy ạ, Lôi ca, sao cuốn sách anh xem, em chưa bao giờ nghe tới vậy, nói về cái gì thế?" Hắn nói thế hoàn toàn để chọc Thiên Lôi ca nói chuyện mà thôi. Không ngờ chọc đúng chỗ ngứa của người ta, Thiên Lôi ca nghe hỏi thì vui lắm, như đại nho bác học mở tọa đảm, phẩy tay nói: " Truyện mà các cậu biết đều là truyện nổi tiếng viết phục vụ đám đông, vô vị lắm, mô típ cũ rích, đánh quái thăng cấp, hoàn toàn là tiểu bạch văn, viết cho đám ngốc xem thôi." " Truyện anh xem không phải tên là vô địch thăng cấp à? Không đánh quái thăng cấp thì viết cái mẹ gì?" Tên thứ ba đầu rẽ ngôi không phục, nhất là nghe tới hai chữ tiểu bạch càng không phục. Nghĩ mà xem, bị một tên ngốc chê bai đọc thứ tiểu bạch văn, khác gì xúc phạm IQ của người ta.