Q1 - Chương 026: Trường học yên bình mà huyên náo. (2)

Hương Sắc Khuynh Thành

Thường Thư Hân 13-04-2023 08:58:23

Tư Mộ Hiền không nhận tiền Đơn Dũng đưa cho, đây là tiền bán cá bán ba ba, trừ đi phần ba người đã ăn thì kiếm chẳng được là bao, lão đại biết gia cảnh nhà hắn không tốt, nên lần nào cũng chiếu cố, nhưng hắn hổ thẹn chối từ:" Lão đại, lần này thôi đi, anh và Đại Bằng giúp em rất nhiều rồi, em không thể dựa vào anh mãi." " Thôi đi, đừng chua lè nữa." Đơn Dũng nhét tiền vào túi Tư Mộ Hiền, lên mặt huynh trưởng dạy bảo :" Ở điểm này cậu không bằng Đại Bằng, hắn chưa bao giờ ngại mình ăn nhiều lấy nhiều. Ba chúng ta cùng làm việc, anh nuốt một mình càng không ra gì. Cầm đi, tiền kiếm được nhờ lao động, có gì phải ngại. Hả? Thằng kia sao còn dậy sớm hơn cả anh?" Trên giường Lôi Đại Bằng không có ai làm Đơn Dũng ngạc nhiên, nói lảng đi. Tư Mộ Hiền không từ chối nữa, nói:" Em cũng không biết, em vừa về thì cậu vội vã chạy đi, chẳng nói gì cả. Lão đại, từ ngày đi học anh đã chiếu cố em, em không biết tương lai báo đáp anh ra sao?" " Đơn giản, đi phẫu thuật chuyển giới rồi gả cho anh, có hiền nội trợ như cậu, anh bớt lo." Đơn Dũng nói đùa làm Tư Mộ Hiền xấu hổ rồi cầm chậu đi lấy nước, căn bản không để trong lòng: Có một số người trời sinh mang một loại khí chất lãnh tụ, theo Tư Mộ Hiền, lão đại Đơn Dũng thuộc về loại càng tiếp xúc càng khiến người ta nể phục, dù việc lớn hay việc nhỏ đều rất trượng nghĩa. Trong mắt người khác, Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng là thứ dị loại, nhưng tiếp xúc lâu, hắn có cảm xúc sâu nhất, sở dĩ bị coi là dị loại vì họ sống quá chân thành. Mà chân thành là thứ mà thời hiện đại thiếu nhất. Đang suy nghĩ lung tung thì Đơn Dũng rửa mặt quay về, đóng cửa lại hưng phấn nói :" Này này, Mộ Hiền, anh nghe nói tẩy chay vẫn còn tiếp tục, Chân Thối và Lão Bao chơi được đấy, cứ tiếp tục dăm bảy ngày, cái nhà ăn kia không cải thiện cơm nước không được. Anh muốn chỉnh bọn chúng lâu rồi, bọn khốn ban hậu cần, chỉ biết vơ tiền, nghĩ đủ mọi trò bóc lột đám sinh viên nghèo chúng ta, thứ chó má gì vậy chứ?" Lão đại xưa nay thấy chuyện chướng tai gai mắt là không chịu nổi, kỳ thực y không ăn cơm ở nhà ăn vậy mà thích quản chuyện không đâu. Tư Mộ Hiền khuyên Đơn Dũng sắp tốt nghiệp rồi cẩn thận, nói buổi sáng đi học mọi người lén thảo luận chuyện này, cán bộ các cấp của hội sinh viên, cùng với người đã gia nhập Đảng trong đám sinh viên đều đã hành động. Phân chia ra từng khoa từng lớp làm công tác, bảo mọi người đừng vào hùa, trưa nay tuy nhà ăn ít người tới, nhưng có cải thiện. Nếu đệ ban sinh viên biết y có tham dự thì kết cục không tốt. Đơn Dũng vắt khăn lên vai, cười khẩy :" Sợ cái mẹ gì, may lúc chỉ có hai đứa ở trong phòng đấy, chứ nếu anh mà ở đây, đứa nào dám tới tra, anh đấm vào mồm. Xâm phạm quyền riêng tư, có chứng cứ không?" Vừa nói một cái ứng nghiệm ngay, rầm một cái, cửa bị đá ra, Tư Mộ Hiền và Đơn Dũng giật bắn mình, vừa quay đầu lại một cái thì thấy Lôi Đại Bằng như chịu ủy khuất rất lớn chạy vào, trừng mắt nhìn từng người, sau đó chẳng thèm để ý tới ai, tới giường của mình, ném người lên giường. Bộ dạng còn đáng thương hơn cả trẻ không mẹ. "Này, này, sao thế, ai bắt nạt Đại Bằng thế?" Đơn Dũng đóng cửa lại hỏi: "Sao vậy Lôi ca, chưa bao giờ thấy cậu ủ rũ như vậy." Tư Mộ Hiền cũng quan tâm hỏi, với cái tính vô tâm của Lôi Đại Bằng, chưa bao giờ có chuyện khiến hắn không vui như vậy: Còn Lôi Đại Bằng thì bụng chưa bao giờ chứa được quá nhiều việc, có gì ủy khuất mà không nói ra thì có thể khiến hắn chết nghẹn. Chứ không à, người ta hỏi một cái là Lôi Đại Bằng ngồi bật dậy rống vào mặt cả hai:" Hai người hại em." "Hả? Đâu ra chứ, bọn anh hại ai chứ không hại cậu." Đơn Dũng chẳng hiểu, hại tên này làm gì có cảm giác thành tựu: Lôi Đại Bằng càng không vui, vỗ đùi quát tháo :" Còn nói là không à, hai người làm cái gì mà khiến em ăn đau bụng ... Từ hôm qua tới giờ chạy nhà xí tới bảy lần, uống sáu viên thuốc tiêu chảy mới ngừng được, ngủ cũng không xong." "Không thể nào, chúng ta ăn cùng nồi, chỉ có cậu là đau bụng à?" Đơn Dũng không tin: Tư Mộ Hiền hoài nghi:" Có phải cậu ăn nhiều quá không?" "Đừng vớ vẩn, lần nào mà tôi không ăn nhiều như thế, hơn nữa chính vì ăn cùng một nồi, hai người không sao, sao em lại đau bụng, đây chính là bằng chứng hai người hại em." Lôi Đại Bằng tính xổ, lập luận logic, tư duy rõ ràng: Tư Mộ Hiền nghĩ không ra cách thuyết phục Lôi ca, nhìn lão đại túc trí đa mưu, Đơn Dũng cũng ngầm nghĩ, chợt hỏi :" Hôm qua cậu câu cá ăn mồi rồi chứ gì? Anh đang thấy lạ vì không câu được con cá phúc thọ nào." "Đâu, làm gì có, tuyệt đối không." Lôi Đại Bằng lắc đầu ngay, mắt đảo tròn né tránh: Bộ dạng đó thì lừa nổi ai chứ, Đơn Dũng biết mình đoán đúng :" Ôi, Đại Bằng, chuyện này là tại anh quên nhắc cậu, trong mồi câu có vị thuốc là đại hoàng, chẳng những tăng thêm hương vị, mà còn tăng tốc công năng tiêu hóa và bài tiết. Cá ngốc như thế, thấy gì ăn nấy, Đại Bằng thông minh như vậy sẽ không ăn mồi cá. Có điều vì sao cậu đau bụng thì anh không biết, cậu tự nghĩ đi ..." Lời chưa hết Từ Mộ Hiền đã cười rũ rượi, Lôi Đại Bằng bại lộ, nghiến răng trèo trẹo, chỉ Đơn Dũng muốn nói gì đó mà không nói nổi, tức quá thả mình ngã xuống gối, hầm hừ la hét :" Sao anh không nói sớm, mồi cá trong bụng em rồi, hại chết em rồi. Số tôi khổ quá, kết bạn không cẩn thận ..." Oán thán dậy đấy, Tư Mộ Hiền cười lăn ra đất, Đơn Dũng không kích thích Lôi Đại Bằng nữa, lên giường lục lọi hòm thuốc, lấy hộp Gentamicin dạng lỏng, thứ này luôn dự phòng sẵn, đập vỡ thủy tinh, cho Lôi Đại Bằng uống hai ống. Lần này Lôi Đại Bằng nghe lời, không oán trách nữa, ngoan ngoãn cầm ống thuốc, ngửa cổ uống. Ngờ đâu hôm nay thật lắp chuyện, lại "rầm" một cái cửa bị xô ra, Lôi Đại Bằng giật mình thiếu chút nữa bị thủy tinh làm rách miệng, ống thuốc rơi choang xuống đất. "Ai đấy, không thấy ông đây không vui à?" ""Sao vậy?" Ở cửa có một tên gày gò mặc đồ thể thao, để tóc Hán Gian hỏi: Người còn lại vừa cao vừa to chen qua cửa cười nói:" Ai chọc giận Lôi ca, không muốn sống nữa à? Nói cho tôi biết, anh em đi trút giận cho anh." "Biến đi, đang phiền." Lôi Đại Bằng mặt mũi nào nói ra, chui vào trong chăn: Hai người đi vào là Bao Thiết Cương và Triệu Hướng Dương, nhỏ hơn đám Đơn Dũng một khóa, học khoa thể dục. Bọn họ từng vì chơi bóng mà đánh nhau, có điều không đánh không quen, đánh thành anh em luôn, chính là Chân Thối và Lão Bao mà lão đại thường gọi. Có thể đoán ra hai người này là kẻ cầm đầu cuộc tẩy chay nhà bếp, giờ tìm tới đây Tư Mộ Hiền biết ngay không có chuyện gì hay ho, nhất là Chân Thối, bụng đầy thứ xấu xa. Tên đó vì không thích một trợ giảng, chuyên môn gom hết giày thể thao không giặt của đám nam sinh khoa thể dục đặt ở cửa phòng học, làm trợ giảng đó vừa giận vừa thối, chạy mất. Đoán đúng rồi, hai người đó vừa đi vào liền lấm lét đóng cửa phòng, Bao Thiết Cương nhỏ giọng nói :" Đản ca, chủ ý anh đưa cho bọn em, thanh thế chưa đủ lớn." "Đản ca, cách đủ lớn còn xa lắm, bọn em sắp không cầm cự nổi rồi, hôm nay có người tới nhà ăn, hai ba ngày nữa thôi là chuyện này kết thúc." Chân Thối Triệu Hướng Dương nói: Nghe thấy gây sự, Lôi Đại Bằng đang nằm cũng hưng phấn dựng lỗ tai lên nghe.