Q1 - Chương 011: Anh em kết bạn lắm thú vui. (5)

Hương Sắc Khuynh Thành

Thường Thư Hân 13-04-2023 08:58:23

" Ha ha ha, đường không phẳng phải dẫm bằng, gặp chuyện bất bình phải ra tay dẹp, đến cả ăn cũng không ngon mà không dám lên tiếng, thế thì đi đâu người ta cũng khinh, sống cũng vô vị. Anh và họ có xuất phát điểm khác nhau, anh nghĩ, gây chuyện thì gây chuyện, tốt xấu gì cũng cải thiện được cơm nước, không phải chuyện xấu." Đơn Dũng hỏi :" Đại Bằng, cậu thấy anh làm vậy có tính là hiệp nghĩa không?" Đơn Dũng nghe tới say mê, hâm mộ hết sức:" Tất nhiên là tính rồi." " Trước kia chắc chưa nói với các cậu đâu nhỉ? Đơn gia ở Lộ Châu trên lịch sử nổi tiếng lắm đó, Nhị Hiền Trang cách nhà anh không xa, chỉ 20 dặm. Nghe cha anh nói, nhà anh từ nơi đó chuyển tới, tổ tiên là huynh đệ của Tần Quỳnh ..." Lộ Châu đúng là có Nhị Hiền Trang, theo như truyền thuyết thì năm xưa Tần Quỳnh bán ngựa quen với Đơn Hùng Tín. Lão đại thường nhận xằng là thân thích của Đơn Hùng Tín, Tư Mộ Hiền vội ngăn lại :" Đừng, lão đại, đừng đem chuyện vi phạm quy củ biến thành hành hiệp trượng nghĩa, thế giới quan của Đại Bằng vì anh mà bị hỗn loạn đó." Lôi Đại Bằng thì tìm không ra thân thích họ Lôi để khoe khoang nên rất không vui, mũi hầm hừ nói với lão đại :" Anh bốc phét cái gì, Đơn gia anh chẳng qua là xã hội đen thời cổ thôi, còn thời nay à, cả tổ dân phố cũng có thể xử lý anh. Nếu nói tới lợi hại thì phải nói tới bộ đội thành quản của cha em ... Chúng ta đang nói thời hiện đại, anh lôi thổ phỉ lịch sử ra dọa ai? Vừa rồi em còn nói với Hiền đề rằng bọn em là rễ có, anh và bọn em không cùng đường, anh là thảo khấu." Ba người vừa tâng bốc nhau lại vừa hạ thấp nhau, tiếng cười nói không dứt. Xe đi bình ổn men theo con đường cấp hai, ven đường có thể thấy dòng nước đục ngầu của Chương Hà, tựa như một con rồng đất màu vàng uốn lượn quanh cây xanh núi biếc. Thi thoảng thấy đằng xa vách núi dựng đứng, rặng núi nối liền che lấp tầm nhìn, đó chính là Thiên Tích Sơn. Đi trên con đường đất kiểu cũ hơn một tiếng, xe dừng lại ở một cửa núi, phóng mắt nhìn tới đập thủy điện bao la dưới ngay chân. Đây chính là đập nước Chương Trạch nổi danh Tam Tấn, rặng núi hình vòng cung và thân đê cao mười mấy mét bao quanh mặt nước rộng hàng vạn mẫu trông vô cùng tráng lệ. Khi tịch dương chìm xuống nhuộm cả đập nước thành màu đỏ thẫm, lăn tăn sóng nước giữa rằng núi bao quanh, đẹp choáng ngợp tựa như lọt vào thế giới cổ tích. Rời khỏi sinh hoạt học tập đơn điệu và hoàn cảnh trường học buồn chán, ba người đều hưng phấn bừng bừng. Nghỉ ngơi một chút, ba anh em bỏ xe đi bộ, mỗi người đều mang theo trang bị, xách thùng, vòng qua khu được quy hoạch cho du lịch và câu cá. Đi bộ nửa tiếng leo qua mấy chướng ngại thép gai, đi về phía bắc đập nước. Ba anh em nhà này không đi theo con đường tầm thường, chỗ họ hướng tới là khu di dân hơn hai mươi năm trước, vì nước sâu nhiều đá ngầm thường xảy ra sự cố lật thuyền chết người mà phong tỏa. Cho nên tới được hàng rào thép gai cuối cùng liền thấy mấy chữ lớn. Cấm Chỉ Săn Bắt! Tảng đá nước xanh người dừng bước, nghỉ lại rửa chân chẳng lạnh đâu. Thiên Tích Sơn đẹp nhất ở Lộ Châu đều là vì hồ nhân tạo rộng mấy vạn mẫu dưới núi này, núi non trập trùng, hồ nước mênh mông và trời cao bao la, tạo thành một bức tranh sơm thủy đậm màu. Ngẫu nhiên trong khóe mắt sẽ thấy một hai con chim cốc giang cánh lướt qua, mặt hồ phẳng như gương hiện xuất hiện vài ánh vây cá, tăng thêm cảm sống động cho bức tranh này. Cả đêm bận rộn chớp mắt đã tới buổi sáng, cắm nghiêng cần câu mắt nhìn phao, hít thở không khí trong lành, sưởi ánh nắng âm ấm, ăn bánh mỳ ngọt kiểu Pháp. Cho dù cả đêm không ngủ, hứng trí của Lôi Đại Bằng vẫn rất cao. Nếu ở trường học thì thời điểm này hắn đã bò ra bàn ngáy khò khò rồi, nào được như cuộc sống dã ngoại khoai khoái này. Hắn vừa mới ăn hết một cái bánh mỳ thì đã có người gọi. "Mau mau, Đại Bằng cắn câu rồi, không phải, Đại Bằng, cá cắn câu rồi, mau mau tới giúp tôi." Cách đó không xa Tư Mộ Hiền người cong như cánh cung đứng lên, hưng phấn tới nói năng lẫn lộn, tay nắm chặt cần câu, dây câu kéo căng. Đột nhiên bị kéo nghiêng xuống nước, cắn câu rồi, hơn nữa con cá này không nhỏ, cảm giác như có ai muốn cướp lấy cần câu vậy, cần câu bị kéo thành hình trăng cong rồi. Lôi Đại Bằng nhảy lên như lò xo, cuống quít hô: " Từ từ thả dây câu ra, đừng để vuột mất cần ... Đúng đúng, để nó kéo đi. Đồ ngốc, chưa thấy đứa nào ngốc như cậu ... Thả dây câu ra, một chút, dừng, lực lúc nhát lúc giữ, chậm thôi, đừng để nó chuồn mất, con này không nhỏ." Một người cầm cần câu đã thành hai người cầm, hai anh em hưng phấn hết sức, quên hết tất thảy, cứ men theo bên bờ hồ đi mười mấy mét. Dây câu lúc thả lúc thu, dưới sự chỉ huy chuyên nghiệp của Lôi Đại Bằng, rốt cuộc kéo được cá tới gần bên bờ. Hai người trở nên hồi hộp, Lôi Đại Bằng giao cần câu cho Tư Mộ Hiền, cầm vợt cho xuống nước, vớt mạnh một cái, thiếu chút nữa bị con cá quẫy mạnh kéo xuống nước, khó lắm mới đứng vững được, nhìn con cá nằm chật vợt, kinh ngạc hô lên:" Mẹ ơi, to thế này à?" Nước bắn tung tóe, cái bụng cá trắng sáng dập dờn hoa mắt, hai người chân tay luống cuống một lúc mới giữ được con cá không chịu khuất phục này, kéo nó lên bờ. Tư Mộ Hiền hớn hở cởi lưỡi câu ra, Lôi Đại Bằng mệt tới thở hổn hển ước chừng sức nặng của con cá lớn. Con cá quẫy đuôi một phát, nước bắn vào mặt Lôi Đại Bằng, hắn tức giận chửi mắng :" Mẹ mày, cả Lôi ca mà mày cũng dám đánh, không muốn sống nữa à?" Con cá trắm cỏ dài hơn một mét, Tư Mộ Hiền bê mà trĩu cả tay, chắc là phải nặng tới hai mươi cân chứ chả đùa, nó rời khỏi nước cũng mệt tới không còn sức nữa, miệng cá mở to. Tư Mộ Hiền cho vào túi mang theo, hí hửng nói:" Đây là con cá to nhất mà tôi câu được." "Vớ vẩn, là tôi kéo lên, bằng vào cậu à? Cả tối cũng chẳng bắt được vài con, lại còn là loại dài hai ba tấc." Lôi Đại Bằng ngồi dậy, tiếp tục câu cá: Tư Mộ Hiền không cãi, luận tới câu cá trừ lão đại ra thì tới Lôi Đại Bằng, bọn họ thả mồi nhử ở đây, hai người câu cả tối, thu hoạch của Lôi Đại Bằng nhiều hơn bọn họ không ít. Cho thu hoạch vào túi, cái túi lớn của hai người sắp đầy rồi, từ sáng đã cho hai túi lên xe. Lão đại trốn học kiếm được cái chỗ câu cá mới này không tệ, cá vừa to vừa ngu, chỉ biết ra sức cắn câu. Nói tới niềm vui câu cá, đó là ở câu chứ không phải ở cá, có điều nếu vừa được câu lại vừa có cá thì vui hơn nhiều rồi. Khi ngồi trở lại, Tư Mộ Hiền vừa mới móc mồi chuẩn bị thả câu, nhìn thấy Lôi Đại Bằng chả ngại gì vốc mồi câu cho vào mồm nhai, làm hắn mếu miệng nhắc :" Đại Bằng, cậu đừng có tranh mồi với cá chứ." " Lão đại rang mồi ngon quá, còn ngon hơn bánh Vượng Vượng Tuyết, cho cá ăn thì tiếc quá." Lôi Đại Bằng miệng chóp chép, dư vị chưa hết, ăn xong vẫn mô phỏng động tác nhai như chưa đã: Tư Mộ Hiền thấy hắn lại muốn lấy mồi để ăn, cướp đi, đá cho một cái, đưa mồi khác sang :" Có giỏi thì cậu ăn hết cái mồi này đi." Thứ này vàng vàng, dinh dính, là mồi câu cá chép và cá trắm, Lôi Đại Bằng nhìn một cái liền nóng máu, quát tháo:" Đây là mồi trộn bằng phân trâu ướt, đừng tưởng tôi không biết. Đưa cái kia qua đây."