Q1 - Chương 034: Ai biết mỹ nhân nhiều tâm kế. (3)
Hương Sắc Khuynh Thành
Thường Thư Hân13-04-2023 08:58:22
Cơn giận bốc lên, ngực Vương Hoa Đình phập phồng, mặt hoa đanh lại, đôi mắt trở nên sắc lẻm, làm Lôi Đại Bằng sợ hãi xua tay:" Bạn đừng giận, tôi còn chưa nói tôi yêu bạn mà."
Khụ, khụ, Vương Hoa Đình sặc nước bọt, té ra câu mà hắn ấp úng nửa ngày trời là thế này, giờ cô càng tin tưởng Lôi Đại Bằng bị xúi bẩy, mà người lấy mình ra làm trò cười chỉ có thể là thứ họa hại trong lớp.
Tức điên, tức điên rồi, tên Đơn Dũng đó chắc chắn đang hỉ hả đợi xem mình xấu mặt, để mai còn truyền bá khắp trường khiến mình thành trò cười. Vương Hoa Đình kích động muốn đánh người. Có điều khi quay đầu nhìn Lôi Đại Bằng đang mở to đôi mắt so le một cách ngu ngốc, chuẩn bị nói ra câu "tôi yêu bạn" thì tức tới cười luôn.
Lôi Đại Bằng tim đập loạn xà ngầu, chân tay luống cuống thừa thãi, thầm nghĩ, tâm tư con gái thật khó đoán, vừa tức giận đã cười rồi. Có điều đối với Lôi Đại Bằng mà nói, tỏ tình trước mặt mà không bị nhổ nước bọt là tiến bộ lắm rồi, huống hồ đây là hoa khôi Đảng, đứng trên các loại hoa khôi. Lôi ca khó khăn lắm mới ổn định được tâm thần nói :" Bạn đừng giận, vậy tôi không nói tôi yêu bạn nữa được chưa? Hay là đổi thành tiếng Anh, i love you ... Thôi vậy, không nói nữa .. Để hôm khác, tôi ..."
Lôi ca ấp a ấp úng, run run biểu đạt ý tứ của mình, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị đá một phát, hoặc là nhổ vào mặt. Anh da thô thịt dầy vô liêm sỉ, xảy ra chuyện gì cũng không bận tâm, chỉ lo Vương Hoa Đình phất tay bỏ đi.
Chủ tịch hội sinh viên cũng chẳng phải ăn chay, đột nhiên mỉm cười duyên dáng, giọng cũng trở nên ôn nhu:" Ai giận cậu chứ, cậu có quyền lựa chọn yêu ai, đó là tự do của cậu, hơn nữa tôi thấy cậu có dũng khí hơn đại đa số nam sinh trong trường."
"Đúng, đúng, đúng ... Tôi, tôi, tôi ..." Lôi Đại Bằng thấy được bình minh hi vọng, giọng càng lắp tợn, bị hạnh phúc bất ngờ làm váng vất, té ra đúng là có người tán thưởng dũng khí của anh:
" Cậu theo đuổi tôi bao lâu như thế, có phải là muốn mời tôi ..." Vương Hoa Đình nói mỗi chữ lại dừng một chút, làm Lôi Đại Bằng hồi hộp cực độ :" ... Ăn cơm, giáo sư Tả nói cậu rất am hiểu chuyện ăn uống."
" À đúng, ăn cơm, được, được. " Lôi Đại Bằng mừng lắm, tư duy bị khống chế, đừng nói ăn cơm, giao cả tính mạng ra cũng được:
" Có điều tôi hẹn bạn KTX đi cùng rồi ... Cậu lại mời, tôi không đành từ chối. Hay là tôi gọi thêm vài vị mỹ nữ, cậu mời cả thể?" Vương Hoa Đình từ đầu tới cuối nụ cười không giảm:
Lôi ca vỗ ngực luôn :" Không thành vấn đề, tôi mời hết, bao nhiêu cũng được."
"Vậy đợi nhé, tôi xuống ngay." Vương Hoa Đình cũng vui lắm, che miệng cười đi nhanh về KTX:
Cô vừa đi một cái, Lôi Đại Bằng không chịu nổi toàn thân bay bổng, cứ nhảy tại chỗ, cứ như ăn phải viagra, lúc thì biểu diễn moon walk, lúc thì breaking dance. Làm Tư Mộ Hiền nấp ở xa kinh ngạc :" Lão đại, về sau đừng làm chuyện này nữa, Đại Bằng kích thích ngu luôn thì sao?"
"Không thể nào, thần kinh nó to như dây thừng, bị kích thích mới là lạ ấy." Đơn Dũng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
"Thế anh xem thế kia ..." Tư Mộ Hiền lo lắng, vốn định đợi Lôi Đại Bằng rống lên "Hoa Đình, anh yêu em", rồi Vương Hoa Đình không chịu nổi, ai ngờ Lôi ca thành bộ dạng ngu ngốc như thế:
"Kỳ quái quá, trông không giống bị đả kích, mà giống cao hứng, Vương Hoa Đình chuốc thuốc mê gì cho nó thế?" Đơn Dũng hiểu Lôi đệ lắm:
" Làm gì có, Vương Hoa Đình kiêu ngạo lắm, chưa nói một câu tử tế với anh, huống hồ là cậu ấy." Tư Mộ Hiền nói tới đó mắt trố ra, con người muốn nhảy ra ngoài:
Vương Hoa Đình mặt như hoa xuân tươi tắn đi xuống, vẫy tay gọi Lôi Đại Bằng, tay cầm khay cơm, không chỉ có một mình, tổng cộng tám người, cả trong khoa lẫn ngoài khoa, cao thấp béo gầy đủ cả, ăn mặc xúng xính đẹp đẽ, tám cặp đùi làm người ta hoa mắt chóng mắt. Tám em gái như trúng tà, xúm quanh Lôi ca, Lôi Đại Bằng đi trước vung tay nói gì đó làm đám con gái cười rũ rượi. Nhất long bát phụng cứ thế đi qua trước mặt Tư Mộ Hiền và Đơn Dũng tới nhà ăn.
Đản ca đẹp trai tới rụng rời thất tình, Lôi ca ngốc nghếch lại toại nguyện, cuộc đời này thật khó dự liệu.
Tư Mộ Hiền thương hại nhìn Đơn Dũng, Đơn Dũng kinh ngạc tột độ đuổi theo, cách cửa kính nhìn vào nhà ăn vắng vẻ, Lôi Đại Bằng ân cần đi lấy cơm cho các cô gái. Không bao lâu sau ngồi xuống, trái hai cô, phải hai cô, đối diện bốn cô, ăn uống tưng bừng, cười nói vui vẻ.
" Xong rồi, Đại Bằng cũng trúng mỹ nhân tâm kế rồi." Khi Đơn Dũng thấy Vương Hoa Đình mấy lần nhìn ra cửa, dường như biết có người nhìn trộm liền hiểu ra, bất lực thốt lên:
Tư Mộ Hiền cũng thở hắt ra, dù sao ván đã đóng thuyền, không cách nào thay đổi nữa, cùng Đơn Dũng rời trường, ăn ngoài... ... ... ... ...
Ngón trỏ tay phải Đơn Dũng chỉ qua từng số trên lòng bàn tay trái, nhìn con số nắn nót mờ đi đôi chút, đầu thì vẫn khổ sở suy nghĩ.
Một đêm đã qua, lúc này ký ức chẳng những mơ hồ, ngược lại càng thêm rõ ràng, cảnh mỹ nữ khi viết hàng số này cười tinh nghịch như vừa xảy ra, tựa hồ còn cảm giác được cô khẽ nắm tay mình lại, cảm giác mềm mại ấm áp ấy, ánh mắt ấy, tựa như ngôi sao chói mắt xẹt qua cuộc đời mờ mịt của Đơn Dũng. Thoáng qua rồi biến mất, để lại dấu ấn không thể phai mờ
Đổi tư thế, tay đặt lên trán, giống tư thế nhà tư tưởng ngoài sân, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu sáng cả phòng. Cô giáo chủ nhiệm Nhâm Quần đang giảng gì đó, có điều tri giác của Đơn Dũng đã mất, trước mắt chỉ thấy bóng hình kia, bên tai chỉ văng vẳng giọng nói của cô, khi nhìn dãy số nắn nót tựa hồ còn ngửi thấy hương thơm như lan đó. Dù từ nhỏ xuất thân nhà hàng, ăn vô số món ngon, Đơn Dũng vẫn không thể hình dung ra được mùi thơm tựa có tựa không đó là gì.
Trong lòng nói với bản thân, đừng nghĩ, cô gái như vì sao đó với y mà nói còn xa xôi hơn cả sao.
Nhưng tư duy không bị y không chế, cứ nghĩ mãi, thậm chí muốn tuyết phục mình tin vào thần thoại nhất kiến chung tình. Lúc này trong lòng y dâng lên một khao khát, rất muốn nắm tay vị sư tỷ không biết tên đó, đi trên phố dài lấp lánh ánh đèn, nếu nguyện vọng đó thành hiện thực, đó sẽ là bức tranh làm người ta ngây ngất nhường nào.
"Đơn Dũng ..." Có người gọi:
" Đơn Dũng ..." Có người gọi to hơn:
Người ngồi bên dẫm một cái, Đơn Dũng xuất thần "á" một tiếng, được bạn học ra hiệu, Đơn Dũng nhận ra cô giáo Nhâm đang gọi, vội đứng dậy đáp lời, không ít nam nữ quay lại nhìn y.
Cô giáo Nhâm hiền hòa :" Không sao, đừng khẩn trương, học kỳ này có thể thấy em trên lớp là vinh hạnh của cô."
Cả lớp cười rộ, hôm nay nhờ bố trí thực tập nên mới tới đủ, bình thường được hai phần ba là không tệ, Đơn Dũng cười ngượng ngập.
Nhâm Quần lại hỏi:" Trong sử thoại Tống từ mà cô giảng tiết này, em thích vị tác giả nào nhất?
Đơn Dũng kiếm ngay ra được một cái tên quen thuộc :" Tô Đông Pha ạ."
Lại một tràng cười nữa, lần này ngay cả Lôi Đại Bằng cũng quay lại cười y bất học vô thuật, làm Đơn Dũng không hiểu ra làm sao.
Nhâm Quần mỉm cười ra hiệu cho Đơn Dũng ngồi xuống, lấy luôn đây làm ví dụ :" Các em thấy rồi đấy, bạn Đơn Dũng hồn du thiên ngoại, ý nói tâm cảnh và hoàn cảnh hoàn toàn có thể đối lập nhau, nếu không đã chẳng có những tác phẩm của chủ nghĩa lãng mạn xuất hiện. Ví dụ như Trường Hận ca của Bạch Nhạc Thiên, thậm chí bao gồm tác phẩm quan Công tôn đại nương đệ tử vũ kiếm khí hành của thi nhân chủ nghĩa hiện thực Đỗ Phủ, tuy có thành phần khoa trương, nhưng chính vì suy nghĩ đẹp đẽ không hợp lý, không hiện thực, mới là linh hồn của thi nhân ..."