Bây giờ đã 7h sáng mà bầu trời vẫn âm u xám xịt, sương mù giăng phủ khắp thôn quê, ngõ xóm, những hàng cây đung đưa nhè nhẹ theo gió tạo nên một khung cảnh đầy âm khí, u ám đến đáng sợ.
*Reng... Reng*
Lãnh bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, anh với lấy chiếc điện thoại trong khi đôi mắt vẫn nhắm, tiếng nói nửa tỉnh nửa mê của Lãnh cất lên:
" Alo!"
Tiếng nói thúc giục hối hả của đầu dây bên kia vọng lại
"Alo cái con khỉ! Nhanh mày, giờ này rồi vẫn còn ngủ! Nhanh lên! Tao đang ở ngoài cổng này "
Lãnh đờ đẫn một hồi đoạn giật mình :
" Ôi chết, tao ngủ quên chờ tao... chờ tao "
Thế là anh tắt điện thoại rồi vội vã chuẩn bị sách vở, vệ sinh cá nhân rồi ra gặp Vũ. Lãnh vội vã chạy ra ngoài, quần áo thì xộc xệch, đầu tóc thì chưa chải chuốt, cậu giật mình hét lên:
"Ôi!"
Một con mèo đen từ đâu nhảy xồ ra chặn đường Lãnh, đôi mắt nó to tròn nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt sắc lạnh của nó dường như muốn báo hiệu cho anh điều gì đó, cảm giác sợ hãi bỗng sộc thẳng lên sống lưng của anh khiến anh nổi cả da gà, anh đứng chôn chân tại chỗ nhìn chằm chằm vào đôi mắt con mèo, hai đôi mắt cứ thế nhìn nhau. Bỗng có một tiếng nói vọng từ ngoài cổng vào làm con mèo chạy thoắt đi:
"Chuyện gì vậy mày?"
Lãnh bước tới chỗ Vũ và giải thích mọi chuyện cho Vũ, kể cả cái cảm giác sợ hãi của anh, đoạn Vũ cười phá lên:
" Mày cứ nghĩ linh tinh, chắc mèo nó yêu mày quá mà, thôi lên xe tao chở "
Lãnh gật đầu cố an ủi bản thân mình rồi anh bước lên. Hai người cùng nhau đi đến trường bằng chiếc xe wave trắng. Mặt trời vẫn lấp sau những đám mây xám xịt, thỉnh thoảng có những cơn gió lạnh thổi qua hai người họ khiến họ nổi cả da gà. Trên đường tấp nập người đi kẻ lại tạo nên một không khí đông vui, nhộn nhịp.
Lãnh và Vũ là hai người bạn rất thân, họ chơi với nhau còn từ lúc cởi truồng tắm mưa, cả hai hiện tại đang học chung lớp tại một trường cấp 3.
Họ gửi xe bên ngoài rồi chạy vội vã vào trường, không chỉ có họ trong tình cảnh vậy mà còn có khá nhiều học sinh cũng giống họ. Thời học sinh mà, ai chả muốn mình ngủ đã một giấc, rồi mới dậy.
Chưa bước chân vào cửa lớp đã nghe thấy giọng con Hoa choe chóe vọng ra:
" Ê! Chúng mày có biết tin gì chưa, con Ngọc với thằng Huy ở lớp 11C , chúng nó chia tay rồi đấy"
Thế là cả lớp lại xôn xao bàn tán. Hoa chính là đứa sân si nhất lớp, ở đâu có drama là ở đó có cô, cô còn lập luôn cả một team gọi là "Team Trinh Thám" gồm có cô, Linh và Như , trinh thám thì ít mà sân si thì nhiều. Hôm nào họ cũng có chuyện để kể. Lúc thì thầy A yêu cô B, thầy A ngoại tình với cô C, nói chung là ti tỉ chuyện, chuyện trên trời, dưới biển, chuyện nào cũng có mặt cô được, mà có mấy chuyện đúng sự thật đâu.
Lãnh vừa ngồi vào chỗ thì Hùng chạy tới chỗ anh với gương mặt hớn hở, đoạn vỗ vỗ vai anh:
" Lãnh... Lãnh, mày biết tin gì chưa?"
Lãnh nhau mày rồi lắc đầu, Hùng như hiểu ý, đoạn nhanh nhảu:
" Thằng Huy với con Ngọc ở lớp 11C chúng nó chia tay rồi đấy "
Lãnh gật đầu cho qua chuyện. Anh là một người không quan tâm tới chuyện thiên hạ cho lắm, ấy thế mà chẳng hiểu sao anh lại thân với Hoa được, mỗi người mỗi tính cách khác nhau. Trong lớp lúc nào ồn ào, náo nhiệt trông không khác gì một cái chợ.
Đoạn Hoa chạy vội vã từ cửa vào hét toáng lên:
"Cô Mi... cô Mi"
Cả lớp ai nấy đều hốt hoảng chạy về chỗ ngồi, chỉ vài giây sau "cái chợ" ấy đã được dẹp loạn. Cô Mi bước vào lớp và cả lớp bắt đầu tiết học đầu tiên. Hoa lôi sách vở ra đặt lên bàn, cô bĩu môi:
" Lại học, mệt mỏi thật sự "
Lãnh ngồi cạnh cô, anh thở dài:
" Lại than... thôi học đi mày, không cô la "
" Chắc tao sợ á "
Lãnh lắc đầu rồi tiếp tục học mặc kệ Hoa than thở càu nhàu.
(Tùng... Tùng... Tùng)- Tiếng trống bao hiệu giờ ra chơi.
Tiếng trống vừa dứt Hoa chạy vội ngay ra gọi những người bạn của cô:
" Ê, Chúng mày ơi "
Như nghe thấy cô gọi liền hớn hở chạy ra:
"Mày lại có drama chuyện gì nữa à?"
Hoa cười nham hiểm :
"Còn hay hơn drama nữa."
Nói rồi cô hẹn đám bọn ở lại tiết cuối. Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc đã hết một buổi học. Tiếng trống vừa dứt, học sinh chạy òa ra như đàn kiến vỡ tổ. Cả đám học sinh lại bắt đầu túm năm tụm ba đi ra mấy quán đồ ăn gần trường. Đối lập với khung cảnh xôn xao, náo nhiệt ở bên dưới là bên trên lớp học 12D yên tĩnh đến kì bí. Trong lớp lúc này chỉ còn có Hoa, Như, Linh, Vũ, Lãnh và Hùng.
Hoa hếch cằm lên:
"Sao nào, chúng mày có dám không?"
Linh run run, đôi mắt toát rõ lên sự sợ hãi:
"Tao. . sợ. . lắm"
Như vỗ bốp cái vào người Linh:
" Sao mày nhát thế "
Cả đám ai cũng hớn hở đồng tình nhưng chỉ có riêng Linh nhất quyết không đi.
Đoạn Vũ lên tiếng:
"Thôi đi đi, sợ gì, có chúng tao mà "
Linh mới ngượng ngùng gật đầu. Thế là cả bọn chốt chín giờ tối tại nhà Hoa. Cả nhóm liền tản ra rồi ra về. Tâm trạng ai cũng hồi hộp, hứng thú cho chuyện vào tối ngày hôm nay. Nhưng họ không biết rằng những gì họ chuẩn bị làm, sẽ mang đến cho họ một điều mà cả đời họ đều không bao giờ có thể quên được nó...
Chương II
Gương mặt quỷ.
Bầu trời lúc này đã là giữa trưa nhưng mặt trời vẫn bị khuất sau những đám mây xám nhạt. Trời đã sáng hơn nhưng vẫn không bớt đi vẻ âm u là bao nhiêu. Đứa nào đứa nấy đều hớn hở, hồi hộp chờ đợi việc tối nay. Thời gian bỗng trôi nhanh bất thường, cứ như để đáp trả nguyện vọng của họ.
Chả mấy chốc, kim đồng hồ đã chỉ đúng hai mươi mốt giờ.
Gió cứ kéo tới ùn ùn, tiếng gió rít nghe như tiếng của một ai đó đang gào thét trong một khoảng không bao la rộng lớn, nghe mà rợn cả tóc gáy. Tiếng chó sủa vang vọng khắp nơi, tiếng mèo kêu như những đứa trẻ con khóc, thỉnh thoảng bóng đèn bên đường lại chớp tắt rồi lại sáng. Mọi thứ kết hợp vào nhau tạo nên một khung cảnh u ám đến gai người.
"Reng Reng"
Lãnh với lấy điện thoại và bắt máy:
"Alo"
Giọng Vũ gấp gáp và có phần run run:
"Đi mày, tao đang ở trước cổng nhà mày này, nhanh nha mày, ngoài này ghê quá"
" Chờ tao "
Nói xong Lãnh đi ngay ra cổng gặp Vũ, vừa bước đến chỗ Vũ anh đã thấy Vũ xoa xoa bắp tay:
" Mọi hôm tao đi chơi đến mười hai giờ đêm về còn chả thấy ghê, ấy thế mà hôm nay mới có hơn chín giờ tối mà tao đã rợn cả người rồi" "
Lãnh nói để chấn an Vũ:
" Chắc tại thời tiết thay đổi vậy mà, thôi đi nhanh không chúng nó đợi "
Như đi đi lại lại, tay để sau lưng:
" Sao chúng nó lâu tới thế "
Hùng ngồi trên ghế sofa, ánh mắt hướng về phía TV đang bật:
" Hay chúng nó sợ quá nên không dám tới "
Linh ngồi một chỗ, gương mặt cô toát rõ lên vẻ sợ hãi:
" T... ao... cũng sợ quá "
Bụng Như réo lên, cô với gọi Hoa:
" Nhà mày có gì ăn không Hoa, đói quá "
Giọng Hoa từ trên lầu vọng xuống:
" Trong tủ lạnh đấy "
Lãnh và Vũ bước vào nhà thì thấy mọi người đang ngồi nói chuyện thì liền lên tiếng:
" Ê, Chúng mày "
Hùng tắt TV đoạn quay sang chỗ hai người họ:
" Tao tưởng chúng mày không dám tới chứ "
Vũ nhảy chồm vào, khoác vai Hùng:
" Tao mà không dám thì ai dám chứ "
Hoa từ trên lầu bước xuống và nói:
" Chúng mày đến đủ rồi thì chúng ta bắt đầu thôi "
Cả bọn đồng thanh:
" Được thôi mày "
Hoa lúi húi lấy những đồ cần thiết cho việc mà họ chuẩn bị làm. Nào là : bút dạ đen, bút dạ đỏ , cuộn chỉ đỏ, 6 cây đèn cầy, 6 cái mặt nạ, bật lử , tiếp đến cô phân phát cho mọi người :
" Này chúng mày cầm đi, mỗi đứa một cái đèn cầy và một cái mặt nạ "
Cả bọn gật đầu và cầm lấy.
Hoa đứng dậy:
" Giờ tao sẽ nói về nội dung cũng như cách thực hiện nghi thức này nha "
Xung quanh căn nhà trở lên im lặng không một tiếng động ngoại trừ tiếng nói của Hoa, mọi người đều chăm chú nghe cô nói:
" Chúng ta sẽ bắt đầu thực hiện một nghi thức có tên là Gương mặt quỷ..."
Vừa nói đến đó Linh chen ngang:
" Sao nghe ghê vậy, thôi tao về đây, tao không chơi nữa đâu "
Vũ vỗ vai an ủi:
" Sợ gì chứ. Có chúng tao ở đây mà "
Linh đỏ mặt và bình tĩnh lại. Mọi người lại tiếp tục im lặng nghe Hoa phổ biến. Nói xong cô ra giữa nhà, cúi xuống vẽ một cái vòng tròn to bằng bút dạ đen.
- Bên trong vòng to, cô vẽ tiếp một vòng tròn nhỏ bên trong.
- Tiếp đến cô dùng bút dạ đỏ:
+để ghi mấy chữ nhìn rất khó hiểu.
+Bên trong vòng tròn nhỏ Hoa vẽ hai hình tam giác quay ngược và giao nhau tạo thành một hình ngôi sao 6 cánh.
+Tiếp đến Hoa vẽ bên trên chỗ ngồi của mỗi người là một hình tròn nhỏ.
Xong xuôi mọi thứ Hoa cô đứng dậy:
" Khi nào gần mười hai giờ, chúng ta sẽ ngồi quanh cái vòng tròn tao vẽ ra và rồi mỗi đứa đặt cây đền cầy của chúng mày vào hình tròn tao vẽ bên trên chỗ chúng mày đấy, và rồi tao sẽ cầm cuộn chỉ đỏ tạo thành một hình vòng tròn quanh chỗ chúng mình làm nghi thức "
Nói xong cô nhìn đám bọn một lượt, rồi cô cười:
"Chúng mày yên tâm Gương mặt quỷ không giết chúng mày đâu, không phải sợ, nó hiện lên sẽ ban cho chúng mày điều ước"
Vũ hí hửng:
" Uầy thú vị thế !"
Hoa cầm chiếc mặt nạ lên rồi nói:
" Và khi đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm thì chúng mình hãy đeo cái mặt nạ mà tao phát cho chúng mày vào "
Cô bảo cả đám hội tụ vào nhau rồi nói với giọng điệu đáng sợ:
" Chúng mày nên nhớ không được để đèn của chúng mày tắt"
Linh sợ hãi hỏi:
" S. . ao... kh. . ông... được để đèn tắt "
Hoa im lặng một lúc rồi trợn mắt lên, cô nhoẻn miệng cười:
" Nếu không... CHÚNG MÀY SẼ CHẾT "
Cả đám kinh ngạc:
" THẬT Á "
Hoa cười lăn lê bò toài:
" Không... tao đùa đấy "
Như đánh Hoa một cái, cô hậm hực:
" Mẹ mày, dọa ghê thế "
Linh cũng tiếp lời:
" Dọa ghê chết đi được "
Hoa chỉ tay ra lệnh cho mọi người:
" Nhanh chúng mày, vào vị trí đi sắp 12 giờ rồi "
Cả đám ngồi giữa gian nhà, họ xếp thành một vòng tròn, ở giữa họ là cái hình mà Hoa vừa vẽ, đoạn Hoa đứng dậy cầm cuộn chỉ đỏ rồi tạo thành một vòng tròn bao quanh đám bọn. Xong xuôi mọi thứ cô ngồi vào vị trí của mình:
" Chúng mày thắp đèn lên đi, xong nhớ đấy, đúng 12 giờ đêm thì hãy đeo mặt nạ vào và nắm chặt tay nhau vào, hãy nhớ bất kì có việc gì cũng không được thả tay ra hay tháo mặt nạ ra phải chờ đến khi đèn cầy tắt hết thì mới được tháo mặt nạ ra "
Cả bọn gật đầu.
Đồng hồ đã điểm đúng 12 giờ đêm.
Cả bọn liền lấy mặt nạ rồi đeo vào chờ đợi kết quả. Ai nấy đều hồi hộp, lo lắng, những giọt mồ hôi bắt đầu chảy trên gương mặt của họ. Âm thanh xung quanh bỗng trở lên yên ắng đến gai người , chỉ còn nghe thấy tiếng đồng hồ chạy và tiếng thở của họ.
Bỗng nhiên bầu trời lóe sáng lên rồi :
( Uỳnh) Tiếng sấm vang dội cả bầu trời, xé tan đi không gian yên tĩnh lúc đó.
Cả bọn ai nấy đều giật mình nhưng cũng không bỏ tay nhau ra, đứa nào đứa nấy mồ hôi nhễ nhại, lo lắng, hồi hộp xen lẫn chút sợ hãi.
Tiếng sấm vừa dứt, tất cả cây đèn cầy tắt cùng một lúc, trong khi đó không ai cảm thấy có bất kì ngọn gió nào vụt tới và điều lạ ở đây tất cả cửa sổ và cửa ra vào đều đóng hết cả rồi, thì lấy đâu ra gió. Cả bọn thấy đèn tắt hết liền vội buông tay nhau ra rồi tháo bỏ chiếc mặt nạ.
Hoa hớn hở:
" Chúng mày có thấy gì không?"
Hùng nhăn mặt:
" Đeo mặt nạ cả nhà mày tắt hết điện, chỉ còn mỗi ánh sáng của mấy cây đèn cầy thì làm sao có thể thấy rõ gì, và cả tao cũng không thấy gì, ngoại trừ việc "
Cả nhóm hớn hở lên đồng thanh hỏi:
" Việc gì?"
Hùng gãi gãi đầu bối rối:
" Tay con Linh mềm thật "
Linh thấy vậy đánh một cái vào lưng Hùng:
" Mày cứ linh tinh "
Đoạn Linh vuốt mái tóc đen mượt của mình:
" Tao cũng thấy một cái gì đó là lạ "
Hoa cười:
" Cái gì?, lại tay Vũ ấm à "
Linh đỏ mặt:
" H. . âm... mà "
Cả bọn thấy thế nháo nhác hỏi:
" Thế thấy gì?"
Linh xoa xoa bắp tay rồi nói:
" Tao có cảm giác như có cái gì đó làm tao gai hết cả người, nổi cả da gà "
Cả đám bỗng dưng yên lặng, mặt ai nấy đều rất đăm chiêu, suy nghĩ về một thứ gì đó, bỗng dưng con Hoa chỉ chỉ vào chiếc mặt nạ và nói:
" Tao nghe nói, nếu mà chúng ta triệu hồi Gương mặt Quỷ thành công, thì nó sẽ tách ra rồi nhập vào chiếc mặt nạ mà bọn mày đang cầm đó..."
Cảm đám nghe đến đây hét lên, ròi quăng đi chiếc mặt nạ.
Lãnh lau lau tay, đoạn nói:
" Mẹ nó, ghê vậy mày "
Hoa cười một cái, đoạn cô điềm tĩnh giải thích:
" Chúng mày yên tâm, Gương mặt Quỷ , sẽ không làm gì xấu cho chúng mày đâu, hơn nữa nó còn giúp ích cho chúng mày nữa đó, tao nghe nói vậy, chúng mày cầm nó về và nếu cần gì thì ước, nó sẽ cho chúng mày mọi thứ chúng mày muốn "
Mọi người nghe Hoa nói xong liền quay lại lấy chiếc mặt nạ của mình, tay vẫn run run.
Hoa lắc đầu:
" Tao không biết là có thành công không "
Hùng quăng đi chiếc mặt nạ:
"Ui giời, toàn chuyện tào lao mà "
(Uỳnh)
Hùng vừa dứt lời thì tiếng sấm vang lên làm kinh động cả một vùng trời. Những cơn mua tí tách bắt đầu rơi xuống rồi dần dần trở nên nhiều hơn, chỉ chưa đầy một phút sau, mưa rơi như chút nước, những ánh chớp nhấp nháy trong màn đêm , những cơn gió ngoài trời vẫn rít lên từng đợt.
Hoa bảo với cả bọn:
" Thôi! đêm rồi, cả trời mưa to nữa, chúng mày ngủ nhà tao đi "
Hùng đứng lên rồi bật TV:
" Đương nhiên rồi chứ, không lẽ tụi tao về "
Cả bọn thu dọn đồ và rải chăn chiếu ra phòng khách nhà Hoa ngủ.
Tiếng gà gáy báo hiệu trời sáng vang lên
Người ta có câu sau cơn mưa trời lại sáng quả đúng không sai. Bầu trời hôm nay trông đối lập hoàn toàn với ngày hôm qua. Trời trong xanh, những tia nắng rực rỡ đầu ngày xuyên qua những tán cây để lộ lại những giọt mưa còn vương trên lá trông thật bắt mắt. Tiếng chim hót líu lo trên những tán cây tạo nên một bản nhạc âm hưởng thật tuyệt vời. Những hàng cây xanh mướt như vừa được hồi sức, tràn đầy sức sống.
Lãnh và Vũ đến trường với một tâm trạng vui vẻ, cảnh vui người cũng vui lây. Ấy thế niềm vui của họ đã bị dập tắt khi trước mặt họ là một cảnh tượng hỗn loạn. Ở sân trường mọi người chạy toán loạn, một đám học sinh và các thầy cô giáo đang vây quanh thứ gì đó, vẻ mặt ai trông cũng kinh hãi. Ắt hẳn thứ trước mặt họ phải kinh khủng lắm.
Hai người họ tiến đến xem thử thì đập vào mắt họ là một thi thể của một học sinh nữ.
Thi thể của cô đang nằm trên một vũng máu, điều đáng sợ ở đây là cái miệng của cô ta bị khâu lại, đôi mắt trắng bệch trợn trừng trừng, gương mặt bị rạch nhiều vết, mái tóc thì bị cắt nham nhở, chân tay của cô gái xấu số cũng bị cắt thành nhiều khúc, chúng được rải rắc ở khắp nơi, có cái thì ở thùng rác, có cái thì ở sân trường, có cái thì treo lủng lẳng trên cây, ... Phần bụng của cô bị rạch toang ra để lộ hàng đống ruột lòng bầy nhầy lòng thòng ra ngoài.
Và điều đặc biệt ở đây, bên cạnh xác của cô là một chiếc mặt nạ.