Chương 16: Thiên Mỹ (Kết)

Giả Diện Quỷ

Văn Nam 09-08-2023 19:04:30

Nói rồi bà ta bước đi ra ngoài mặc cho Lãnh đang chửi bới, gào khóc bên trong. Anh khóc vì sự tức giận, sự lừa dối và cũng vì sự hối hận muộn màng. Bầu trời tối đen, âm u, những tán cây rung lắc theo những cơn gió. Tiếng gió rít lên từng đợt, tiếng quạ kêu vang khắp cả một khu rừng. Những đám mây dần dần tản ra, để lộ một vầng trăng màu đỏ rực như máu. Vầng trăng đỏ in hình trong đôi mắt sắc lạnh của bà, đột nhiên bà kêu lên: " Huyết Nguyệt " Gương mặt bà ta lộ rõ vẻ vui sướng rồi bà quay phắt người chạy nhanh vào lại hang. Lúc này Lãnh mới để ý ở phía trên hang động có một cái lỗ, ánh trăng huyết nguyêt cứ thế chiếu xuống hình vẽ kì dị ở giữa hang, nó bỗng phát sáng, thứ ánh sáng màu tím trông thật kì dị, ma mị. Bà ta đến gần hình tròn và hét lên vui sướng: " Huyết Nguyệt đã tới... Thời khắc đã điểm " Nói xong bà ta lấy con dao rạch một đường ở bàn tay của Lãnh, anh kêu lên đau đớn. Một dòng máu nóng hổi chảy xuống con dao găm. Bà ta từ từ đưa những giọt máu đó vào bên trong hình vẽ quái dị kia. Những giọt máu chảy xuống đều bốc lên một thứ khói màu xanh đen. Bà ta nhảy múa những điệu kì dị, chốc lát bà ta lại rú lên tiếng gì đó. Rồi bà dừng lại, tiến tới một góc rồi lấy ra một cái bình nhỏ được làm bằng sứ, miệng của chiếc bình được bọc một lớp vải đỏ. Bà ta dí thẳng cái bình vào mặt Lãnh: " Màu có biết, cái bình này để làm gì không " Anh bất lực không nói điều gì, nhăn mặt và quay đầu né tránh cái bình đó. Bà ta thấy vậy cười thé lên, bà mở tung tấm vải ra, từng những bóng trắng bên trong bay lên. Đôi mắt anh mở to để chứng kiến cảnh tượng phía trước. Rồi bà đập tan chiếc bình: " Linh hồn những người bạn của mày, mà mày không biết sao " Đôi mắt anh long lên sòng sọc, những đường gân xanh nổi trên cổ anh, anh nghiến răng kèn kẹt, anh gằn giọng: " Bà. . Bà là con quỷ, bà đã làm gì những người bạn của tôi " Bà ta cười lạnh sau đó đi xung quanh hình vẽ đang phát sáng. Bà lấy một lá bùa rồi đốt đi, miệng lẩm nhẩm câu thần chú rồi hét to: " Hắc Xích " Một chiếc xích màu đen xuất hiện từ từ, xung quanh nó tỏa ra những vệt đen tím, nó từ từ tiến đến chỗ những cái bóng trắng rồi quấn chặt lại. Những tiếng hét đau đớn vang lên khắp hang động. Bà ta hất tay, lập tức những cái bóng trắng đang bị xích liền bay về phía bên trái của hang động. Lãnh bất lực, anh không thể cử động chỉ biết chửi bới bà. Nhưng những lời chửi bới của anh càng làm cho bà ta phấn khích hơn : " Mày chửi nữa đi, mày rủa tao nữa đi... Sự hận thù cay độc của mày sẽ càng làm cho việc luyện Hỏa Thiên Hồng càng trở nên dễ dàng, không những thế việc hiến tế linh hồn có liên kết với gương mặt quỷ và oán hận ngút trời sẽ càng làm cho ma pháp của tao mạnh hơn. Mày chửi nữa đi " Bà ta nói xong thì Lãnh im lặng, nuốt sự hận thù trong lòng lại. Nói rồi bà ta nhẩm chú: " Khiển Tâm Khiển Trí Phục tùng mệnh lệnh " Bà ta vừa dứt lời thì từ phía miệng hang Lãnh đã nhìn thấy bóng dáng thân thuộc của ai đó bước vào. Vẻ mặt anh hết sức ngạc nhiên khi người đó chính là Vũ. Anh hét lên: " Vũ!" Nhưng Vũ không nói mà cũng chẳng rằng. Gương mặt anh đờ ra, trông anh bây giờ cứ như một con rối đang bị điều khiển. Trong lòng Lãnh bán tính bán nghi khi anh nghĩ đến bọn quỷ giả dạng thành Như, Hùng ở trong Tâm Quỷ. Biết đâu Vũ trước mặt anh không phải người bạn thân của anh mà là một con quỷ đội lốt người. Bà ta nhìn Lãnh rồi cười khẩy rồi chỉ tay vào Vũ: " Bạn tri kỉ của mày đấy, sao... sao không hỏi han bạn mày bị sao à " Khi nghe những lời bà ta thốt ra thì Lãnh mới chắc chắn đây chính là Vũ. Anh không thể dấu sự tức giận được nữa, anh gằn giọng: " Bà... bà đã làm gì bạn tôi... đồ quỷ quái " Bà ta lại tiếp tục cười, rồi bà ta đi đến chỗ Lãnh: " Tao sẽ không giết mày đâu, mày yên tâm đi " Nói rồi bà lại đi đến chỗ Vũ rồi chỉ tay vào Vũ: " Tao sẽ không giết mày... nhưng nó sẽ giết mày. Còn gì vui hơn cảnh bị chính tri kỉ của mình giết chứ " Vừa dứt lời bà ta cười phá lên, tiếng cười chứa đầy sự thích thú, sự tàn nhẫn đến ghê rợn. Lúc này Lãnh đơ người, đôi mắt anh mở trừng trừng không thể nhắm. Sắc mặt anh tái mét rồi một hồi anh lấy lại bình tĩnh, anh cười : " Tôi thà chết dưới tay người bạn thân của tôi, còn hơn chết dưới tay của bà " Bà ta tức giận, đoạn bà ta ra lệnh cho Vũ. Sau đó bà ta lại ra đứng bên cạnh Lãnh. Đôi mắt của anh rưng rưng nhìn Vũ trên tay cầm con dao găm và từ từ tiến đến chỗ anh. Lãnh mỉm cười sau đó nhắm mắt, một dòng nước mắt chảy trên gương mặt của anh: " Kiếp này ta lại không thể sát cánh cùng nhau rồi " Một tiếng phập của dao găm cắm sâu vào thịt. Một dòng máu nóng hổi cứ thế chảy ra... Trong tâm trí bây giờ của Vũ trống không, cứ như anh đang trôi một cách vô thức giữa khoảng không bao la rộng lớn. Anh không thể biết mình đã và đang làm gì. Có một giọng nói cứ quanh quẩn đầu Vũ và anh chỉ biết làm theo mệnh lệnh lời nói đó trong vô thức. Rồi đột nhiên một giọng nói ấm áp, quen thuộc xen ngang. Anh giật mình rồi lấy lại được ý thức và nhận ra đó là giọng của Lãnh- người mà anh có thể hi sinh cả bản thân của mình để cứu. Anh biết việc mình chuẩn bị làm là sai, hoàn toàn sai. Anh đã hoàn toàn lấy lại toàn bộ ý thức nhưng không hiểu sao anh không thể điều khiến cơ thể mình. Anh cứ như là một con rối, anh làm theo mọi lời nói của bà ta, bà ta chỉ cần điều khiển dây là anh làm theo mà không thể chống lại. Và cứ thế anh từ từ bước tới chỗ Lãnh, anh gào khóc mà không thể dừng lại được. Mọi tiếng nói, chống cự của anh đều vô vọng. Ấy thế khi tiếng nói ấm áp của Lãnh cất lên: " Kiếp này ta lại không thể sát cánh cùng nhau rồi " Lời nói đó như là một sức mạnh truyền đến cho anh, Vũ lấy hết sức dứt đứt mọi sợi dây đang điều khiển anh. Anh đã nhanh chóng thoát khỏi sự điều khiển của bà... Lãnh vô cùng tuyệt vọng, anh nhắm chặt mắt để đón nhận cái chết từ chính bạn bè hay nói chính xác hơn là từ tri kỉ của anh. Nhưng điều kì lạ, anh lại không cảm thấy đau đớn chút nào, để giải đáp cho thắc mắc của mình anh liền mở mắt ra thì thấy Vũ đang cắm sâu chiếc dao găm vào bắp tay phải của cô Liêm. Bà ta kêu lên đau đớn: " Đồ vô tích sự " Nói rồi bà hất tay một cái khiến Vũ đập người vào một tảng đá rồi ngã xuống đất. Bà ta rút con dao găm đang ghim trên bắp tay mình: " Nó không giết được thì để tao giết " Bà ta vung tay tính đâm một nhát vào người Lãnh thì một tiếng vút trong không khí vang lên. Bà ta kêu lên một tiếng rồi đánh rơi con dao đang cầm trong tay xuống. Tiếng dao chạm vào đất đá kêu lạch cạch. Con dao rơi xuống cũng là lúc một lá bùa rơi nhẹ nhàng xuống đất. Bà ta nhặt lá bùa lên rồi kinh hãi, sắc mặt bà tái lại: " Thiên Mỹ " Chương XX Ác giả ác báo Một tiếng nói cùng với tiếng bước chân từ ngoài cửa hang vọng vào: " Ngươi cũng còn nhớ đến Thiên Mỹ " Bà ta quay phắt ra, khi nhìn thấy bóng dáng của người phía trước, gương mặt bà ta lại càng trở nên kinh ngạc. Bỗng bà ta trở nên tức giận: " Ngươi vẫn còn sống... Ất " Chính Lãnh cũng không khỏi ngạc nhiên, anh á khẩu không nói lên lời chỉ biết chứng kiến sự việc trước mặt. Bà Phùng là một vị pháp sư rất tài ba và nhân hậu. Và khi bà thu nhận ba đệ tử trẻ của mình thì bà đã tự lập ra Thiên Mỹ cho đó là kí hiệu của sư đồ bà. Thiên chính là trời, Mỹ chính là cái đẹp. Kí hiệu đó có trên những lá bùa mà họ dùng để triển khai thuật pháp, đó là hình một bông hoa sen trên góc của lá bùa. Bà lập ra kí hiệu đó cũng là muốn ba đệ tử của mình trở thành những người phụ nữ của trời đất. Họ như những đứa con gái mà trời ban tặng cho bà và bà muốn họ trong sạch và thuần khiết như những cánh sen. Bà mong muốn họ sẽ trở thành những người có tấm lòng đôn hậu, một tâm hồn đẹp. Ấy thế mà chính bà cũng không ngờ rằng chính tham vọng đã khiến cho Liêm trở thành như bây giờ. Cô Ất mỉm cười, giọng nói của cô trong trẻo như ngày nào: " Con quỷ mà ngươi phái đi rất mạnh nhưng nó không hề biết rằng khi ta rơi xuống vực và ta đã sử dụng thuật pháp khiến cơ thể ta giảm đi sự va chạm. Nhưng vì rơi từ trên vực nên ta đã ngất lịm đi, ngươi đã quá sơ sẩy rồi " Bà ta tức giận gằn lên từng tiếng : " Mày... mày khá lắm " " Nhưng mày ngu lắm, lại còn dám chui vào hang cọp để bắt cọp sao, giờ thì ngươi đi chết đi " Bà ta cười thé lên, rồi nhẩm chú: " Âm Binh hiện linh Tản bạch dương khí " Cô Ất chuẩn bị thế phòng thủ : " Ta không ngờ , ngươi đã bị hắc hóa " Bà ta cười điên dại, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, những tiếng gió rít lên nghe đến gai người. Từ đâu xuất hiện những bóng đen rồi bao vây quanh cô Ất. Cô Ất không nỗi ngạc nhiên liền rút thanh kiếm mình đang đeo sau lưng, thanh kiếm nhỏ nhắn, trên đó có kí hiệu Thiên Mỹ, đoạn cô thốt lên: " Thiên Sắc Quang " Một ánh sáng nhè nhẹ phát ra từ kiếm , rồi cô quay người, ngay tức khắc những bóng đen tan biến hết. Mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc. Sau khi những âm binh bị tan biến, bà ta nhăn mặt rồi ôm bụng. Cô Liêm đã nhìn thấy hành động của bà, ánh mắt cô trở nên buồn rầu: " Ngươi đã nuôi quỷ " Bà ta liếc cô một cái rồi cũng rút cây kiếm màu đen đang cắm trên một tảng đá, ngay tức khắc thanh kiếm của bà bỗng phát sáng lên. Một thứ ánh sáng tim tím ma mị. Cả cô Ất và bà ta nhảy lên, hai người xông vào nhau mà tấn công. Hai thanh kiếm chạm vào nhau kêu lên những tiếng leng keng vang khắp hang động, cũng vì thế mà những tia lửa tóe lên trên không trung. Khi phát hiện ra hình vẽ của mình đã bị phá hủy cùng với ánh trăng khuyết nguyệt đã dần tắt lịm. Vậy là sau bao nhiêu năm để chờ đợi đến ngày này thì giờ thành công cốc, mọi công sức của bà như đổ sông, đổ bể. Nghĩ đến đó bà ta vô cùng tức giận, bà điên loạn tấn công những đòn chí mạng vào cô Ất. Nhưng những đòn đó không hề làm khó được cô Ất, cô có thể né tránh nó một cách dễ dàng. Bà ta rút ra năm lá bùa rồi vất lên không trung: " Ngũ hắc lệnh " Năm lá bùa lập tức biến thành màu đen rồi bay xung quanh cô Ất với tốc độ chóng mặt. Ngay tức khắc nó đã tạo thành một quả cầu đen tím khổng lồ để nhốt cô Ất bên trong. Cô dùng thanh kiếm của mình chém vào quả cầu nhưng không ăn thua gì. Được lợi thế bà ta vui sướng, lại tiếp tục nhẩm chú: " Hắc âm " Một lá bùa khác bay đến chỗ quả cầu rồi hòa tan trong đó. Ngay lúc đó phía bên trong quả cầu phát ra âm thanh vô cùng khó chịu, khuôn mặt cô nhăn nhói, thanh kiếm của cô rơi xuống đất. Vì âm thanh quá khó chịu nên cô đã lấy hai tay bịt chặt tai lại, đoạn cô ngồi thiền: " Tâm tịnh giới " Tâm tịnh giới chính là thuật pháp khiến cho con người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu, gạt bỏ hết âm khí xung quanh, tịnh tâm tính dưỡng. Cô mở mắt ra rồi cầm lấy thanh kiếm, cô bắt đầu những điệu múa yểu chuyển: " Hoả thiên" " Thiên Hồng " Lập tức thành kiếm của cô phát ra một ánh lửa, cô dơ thanh kiếm chém mấy hồi vào quả cầu, nó dần dần nứt ra rồi vỡ tan ra rồi tan biến trong không khí. Bà ta ở phía ngoài, đang định lấy thanh kiếm đâm xuyên qua tìm Lãnh thì giật mình khi quả cầu của mình đã vỡ. Bà ta chưa kịp chuẩn bị thì cô Ất nhảy tới chém một nhát ngang người. Bà ta lấy thanh kiếm của mình chắn đỡ, nhưng lực của cô Ất quá mạnh khiến cho bà ta bây người rồi đập vào hang động. Cô Ất đưa kiếm chém vài nhát vào những lá bùa trên tứ chi của Lãnh. Chúng lập tức đứt đôi rồi rơi xuống. Cô đỡ Lãnh xuống, anh chưa kịp nói lời nào với cô thì bà ta cất giọng: " Ngươi... Ta đúng không phải đối thủ của ngươi, nhưng có một thứ sẽ khiến cho ngươi chết không toàn thây " Nghe thấy vậy, cô Ất ra lệnh cho Lãnh đứng sau mình. Cô chuẩn bị thế phòng thủ. Bà ta lấy thanh kiếm rồi chém một nhát vào tay, một dòng máu chảy xuống thành kiếm của bà ta. Điều kì lạ, máu chảy xuống thanh kiếm lập tức biến mất, cứ như đã bị hút vào bên trong vậy. Bà ta vất thành kiếm lên không trung, miệng đọc to: " Hắc Quỷ Hắc Âm Oan nữ hiện thân " Vừa dứt lời, thanh kiếm xoay liên tiếp. Tiếng sấm ầm ầm trên bầu trời âm u, những tia chớp nháy lên liên tục. Những cơn gió cuốn theo những lá cây bay vào hang động. Một tia sét đánh thẳng xuống khu rừng, khiến cho những cái cây lập tức cháy rụi. Âm khí ngày càng nặng, đến nỗi cô Ất phải nổi cả da gà. Thanh kiếm dần dần thay đổi, nó biến thành một bóng đen nhỏ nhắn, rồi từ từ thành một người phụ nữ. Đôi mắt của cô ta trắng dã, trên cổ cô có một dấu ấn gì đó. Gương mặt của cô rất xinh đẹp nhưng đã bị hủy hoại đi. Một bên mặt đã bị băm nát bét. Cái miệng của cô bị rạch đến tận mang tai, máu đen trong miệng cứ thế trào ra. Chân tay cô nổi đầy những đường gân máu, móng tay dài ngoằng. Khắp cơ thể cô bốc lên một mùi hôi tanh nồng nàn khiến cho cô Ất cũng phải khó chịu, Lãnh vừa nhìn thấy thì nôn thốc, nôn tháo. Cô Ất nhăn mặt, chỉ vào con quỷ: " Thì ra đây là hình dạng thật của ngươi, trên cổ ngươi dấu ấn luyện quỷ " Chỉ với cái chớp mắt, con quỷ đã biến mất. Cô Ất cảm thấy có một lực gì đó đẩy mình từ phía sau. Thoắt cái con quỷ đã ở phía sau cô rồi đạp vào cô. Cô bị lực của cú đạo vừa rồi đả thương cực mạnh, cô ngã sõng soài ra đất, cô ọc máu miệng. Con Quỷ bay phắt tới chỗ cô, dáng xuống một cái thật mạnh, nhanh như cắt cô Ất né sang một bên. Cú dáng vừa rồi khiến mặt đất lún sâu xuống. Con quỷ dơ tay một cái cô Ất bay lên không trung, sau đó nó làm động tác bóp cổ, cô dãy dự trên không trung. Lãnh thấy đạp thật mạnh vào người con quỷ nhưng nó đã nhanh chóng né tránh được và cào một vết thật sâu vào người anh. Anh đau đớn không thốt thành lời. Sau khi con quỷ bị đẩy thì cô Ất cũng rơi xuống, nhân lúc con quỷ không để ý, cô lập tức phi một lá bùa vào người nó. Ngay lập tức con quỷ đứng im không động đậy, biết đã tới thời cơ. Cô Ất tung những lá bùa lên, rồi vung tay chém tan những lá bùa. Kì lạ thay những lá bùa bị chém thì lập tức hóa thành những ngọn lửa bay xung quanh người cô. Sau cú chém của cô Ất vừa rồi, bà ta chỉ biết ngồi nhìn mà hoàn toàn không còn sức lực, bà ta trọn tròn mắt, trong đầu bà ta lởn vởn những suy nghĩ: " Thuật pháp này là..." Ngay tức khắc bà ta gạt bỏ ngay suy nghĩ đó " Không... không chỉ có duy nhất một người luyện được được nó thôi, mà cô ta đã chết từ lâu rồi mà " Cô Ất dương kiếm ra rồi hét lớn: " Hỏa Thiên Hồng " Những ngọn lửa xong quanh cô hợp vào nhau rồi lập tức hợp vào thanh kiếm của cô. Thanh kiếm của cô bốc lửa. Ánh mắt của cô Ất trở nên sắc lạnh, cô múa những điệu uyển chuyển, cô vung kiếm một lần thì một đường lửa xuất hiện trông thật ảo diệu. Bà Liêm hốt hoảng nhìn cô mà không nói lên lời. Bà ta thấy mình bị thương quá nặng nên đã ngồi thiền hồi sức Con quỷ lúc này đã cử động được, nó vồ tới chỗ cô, nó vung tay cào cô. Ngay tức khắc, cô nghiêng người sang một bên rồi chém một nhát vào người nó, con quỷ thét lên một tiếng choi tai. Ngọn lửa bám lấy người nó, con quỷ nhảy về chỗ cũ rồi vận khí, những khí màu đen lập tức xuất hiện quanh người nó. Dần dần ngọn lửa nhỏ nhoi đó cũng tắt lịm. Cả nó và cô Ất nhảy vào chiến đấu Họ nhanh đến nỗi cả Lãnh và bà ta đều không thấy những chuyển động của họ. Chỉ thấy những ánh lửa và những khí đen xuất hiện. Sau một hồi chiến đấu, con quỷ bị cô Ất đạp bay xuống đất. Rất nhanh cô đã vẽ trên không trung một kí tự Thiên Mỹ rồi chém mộ nhát, kí tự lập thực xuyên người con quỷ. Nó gào thét đau đớn rồi nổ tung. Mọi chuyện đã xong xuôi, bà ta cũng đã hồi lại sức. Khi bà ta mở mắt ra thì hốt hoảng khi không thấy "con của mình" đâu, bà khóc lóc gào thét, chỉ tay vào mặt cô Ất: " Mày... Mày tại sao mày luyện được Hỏa Thiên Hồng " Ngay lập tức cô Ất đã trở lại thành dáng vẻ bình thương, giọng nói của cô cất lên: " Hỏa Thiên Hồng thực chất là do sư phụ đã nghiên cứu ra, ắt hẳn ngươi cũng biết rồi. Nhưng bà ấy cũng không thể nào mà luyện được, sư phụ cũng chỉ mong đệ tử của mình sẽ luyện thành công. Và điều sư phụ mong ước cũng thành sự thật, chị Mưng đã luyện thành công và nhanh chóng phong ấn được con quỷ đó. Chính ngươi đã nhiều lần hỏi chị, nhưng chị Mưng không thể nào truyền bí kiếp lại cho ngươi cũng bởi vì lúc đó ngươi không đủ mạnh để điều khiển được nó " " Nhưng vì tham vọng luyện Hỏa Thiên Hồng mà ngươi đã dám thả con quỷ bị phong ấn ra rồi luyện quỷ. Và không lâu sau ngươi đã bị chị phát hiện nên đã giết chết chị Mưng, ngươi đã hạ độc chị và nói với ta rằng com quỷ bị chị phong ấn đã tự phá giải rồi giết chết chị, sau đó nó đã bắt chị đi. Nhưng thực chất ngươi đã hạ độc chị rồi bỏ chị vào rừng sâu cho thú ăn thịt." Nghe những lời của cô Ất nói mà bà ta run lên cầm cập, gương mặt bà tái mét lại, bà ngập ngừng: " Tại sao... mày biết " Cô Liêm cất giọng: " Nhưng vì trời thương chị, nên đã không mang chị đi. Khi bị ngươi hạ độc, chị đã tự phế hết võ công để giữ cái mạng và cũng vì thế chị đã hôn mê sâu. Cũng may những người dân gần đó đã thấy chị và phát hiện chị còn sống, nên đã cứu chị." Bà ta gằn giọng: "Vậy... chị ta vẫn còn sống " Cô Ất gật đầu nhẹ: " Phải, khi ta rơi xuống vực và đã chính chị đã cứu ta, nhưng thật không may chị đã bị mất trí nhớ. Vì vậy ta đã dùng Y thuật để giúp chị lấy lại trí nhớ, sau đó chị đã kể hết và truyền lại thuật Hỏa Thiên Hồng cho ta " Ánh mắt của bà ta long lên sòng sọc: " Mày và chị ta số cao đó " Cô Ất không nói gì mà chỉ nhìn bà ta với ánh mắt thương xót, không ngờ người chị nhân hậu của mình giờ nên vậy. Sống mũi cô cay cay, đôi mắt rưng rưng, cô vội lấy tay gạt đi những dòng nước mắt đó. Vũ loạng choạng đứng dậy, thấy vậy Lãnh chạy ra dìu anh. Tưởng trừng mọi chuyện đã dừng lại ở đó. Ấy vậy nhân lúc cô Ất không chú ý, nhanh như cắt bà ta cầm lấy con dao găm rồi chạy thẳng ra chỗ Lãnh, tính đâm một nhát vào anh. Vũ hét lên: " Coi trừng mày " Rồi anh quay người mình ra chắn cho Lãnh. Con dao đâm thẳng vào lưng anh, máu thứ thế chảy ra. Lãnh ngạc nhiên, mọi thứ như sụp đổ trước mắt anh, gương mặt anh tái lại. Hai bên tai Lãnh ù đi, đầu óc anh choáng váng, một cảm giác đau đớn sộc thẳng lên người anh. Anh gào một tiếng và ôm chầm lấy Vũ, hai người dần dần ngồi xuống. Máu chảy ra không ngừng. Cô Ất vội lao nhanh tới đẩy bà ta ra. Mọi chuyển động của mọi người lúc đó như một thước phim tua chậm. Gương mặt Vũ trở nên trắng dần, đôi môi xám dần. Anh lấy đôi tay yếu ớt của mình xoay gương mặt đang khóc lóc của Lãnh về phía mặt mình. Hai gương mặt đối diện với nhau, đôi mắt của Vũ đang dần khép lại nhưng anh vẫn cố gắng mở ra để nhìn Lãnh, anh thều thào: " Được hi sinh cho mày, có chết tao cũng cam lòng " Vũ nở một nụ cười méo mó rồi gục vào ngực Lãnh. Lãnh tuyệt vọng gọi tên Vũ " Vũ ơi, mày ơi, dậy đi mày ơi, Vũ ơi " Anh nhẹ nhàng đặt Vũ nằm tựa vào tảng đá bên cạnh đó. Anh đến nhanh chỗ cô Ất quỳ xuống, khóc lóc: " Cháu xin cô hãy cứu Vũ với ạ. Cháu xin cô, dù có phải hi sinh cái mạng của cháu thì cháu cũng bằng lòng " Cô Ất không kìm được nước mắt trước hành động của Lãnh. Cô bảo anh đứng dậy rồi toan nói, thì bà ta cười phá lên, rồi cất tiếng: " Cho mày chết, thằng khốn dám đâm tao " " Chúng mày phá tao, để tao cho chúng mày chết hết " Nói rồi bà ta dang cánh tay của mình ra rồi hét lớn: " Âm binh ngạ quỷ Hồi lực thân chủ " Bà ta vừa dứt lời thì mọi thứ xung quanh bỗng rung lắc dữ dội. Gió kéo đến ùn ùn, bỗng có những bóng đen bay liên tục từ ngoài hang vào trong người bà ta. Đôi mắt bà ta dần thành một màu đỏ rục. Lãnh kinh ngạc trước cảnh tượng bấy giờ. Nhưng cô Ất không hề kinh ngạc thay vào đó cô chỉ lắc đầu, rồi ánh mắt thương xót nhìn bà ta. Lấy linh lực từ âm binh ngạ quỷ là việc vô cùng nguy hiểm. Khi mà thân chủ đang thì người khác không thể can thiệp. Muốn dùng lại thì thân chủ phải tự dừng. Và muốn lấy được thì phải là người có đạo hạnh cực kì cao. Cô Ất biết bà ta chưa đủ năng lực nên cô đã ngăn cản: " Đủ rồi, ngươi đừng có làm liều, ngươi hãy ngưng việc lấy linh lực từ âm binh, ngạ quỷ. Nghiệp của người đã quá lớn hãy dừng lại đi. Hơn nữa cơ thể của ngươi không chịu được đâu, dừng lại mau " Càng ngày càng nhiều bóng đen nay vào bên trong người bà ta, ngay sau đó gương mặt bà trở nên đau đớn, miệng không ngừng gào thét. Thấy vậy cô Ất thúc giục: " Dừng lại mau " Ấy thế nhưng bà ta cũng không nghe, vẫn tiếp tục làm. Máu mũi, máu mắt và máu miệng chảy ra ào ạt nhuộm đỏ bộ đồ của bà. Lúc này nội tảng trong người bà ta dường như đã bị phá hủy hết. Bóng đen cuối cùng chui vào người bà ta cũng là lúc bà ta gục xuống. Đôi mắt mở trừng trừng. Cô Ất thấy vậy, vung kiếm đâm xuyên qua người bà ta: "Thiên xá uế " Người bà ta bốc lên khí màu đen. Sau đó là tiếng gào thét vang khắp hang động, những thứ tiếng ghe xa xăm như từ âm ti vọng lại. Đôi mắt bà ta dần hóa thành ban đầu, cô Ất đưa tay vuốt mặt bà ta. Rồi đỡ bà ta nằm xuống. Thấy Lãnh đang khóc lóc bên cạnh Vũ, cô tới gần rồi vỗ nhẹ vai anh. Mặt trời cũng bắt đầu ló rạng, những tia nắng bình minh đầu ngày chiếu rọi vào hang động xia tan đi âm khí quanh đây. Mở ra một ngày mới yên bình... Tiếng xe cứu thương vang lên, sau đó những bác sĩ vội vàng nhấc một người nào đó xuống. Tiếng xì xào to nhỏ của những người xung quanh cùng với tiếng thú giục của các y bác sĩ : " Nhanh lên, mọi người tránh ra " Khung cảnh lúc ấy trong thật náo loạn. Rồi họ đưa vào một phòng cấp cứu. Đôi mắt của ai đó dõi theo từng cử chỉ của họ. Giọng nói của một người khác cất lên: " Mày á, nhìn cái gì vậy " Đôi mắt của anh sợ sệt: " May tao không phải nằm..." Anh chưa nói hết câu thì người kia bị người bên cạnh bịt miệng lại: " Im ngay... đừng nói gở Vũ ạ " Cô Ất bước vào trên tay cô cầm một túi hoa quả: " Sao hai đứa ra đây vậy?" Vũ tính nói nhưng anh nhăn mặt. Lãnh thấy vậy xoay lưng Vũ về phía mình, anh lo lắng hỏi: " Mày sao vậy, đau không , thôi đi vào trong đi " Vũ mỉm cười: " Không sao đâu mà " Rồi quay ra nói với cô Ất: " Dạ, trong kia chán quá nên tụi con ra ngoài này ạ " Cô Ất mỉm cười, đoạn ra ngồi cùng Lãnh và Vũ: " Hai con ổn chứ " Lãnh và Vũ gật đầu, sau đó Lãnh nhìn cô: " Chúng con xin lỗi cô vì trước kia đã nghi ngờ cô, rồi chửi rủa cô ạ " Cô Ất nhăn mặt: " Các con chửi rủa cô sao " Sau đó cô lại mỉm cười : " Cô đùa thôi, cô không trách gì các cháu đâu, cũng vì kế hoạch của Liêm quá hoàn hảo, nếu là cô trong hoàn cảnh các cháu thì cô cũng tin cô ấy mà thôi " Ba cô cháu nhìn nhau rồi tiếp tục trò chuyện. Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, các bác sĩ đi ra với gương mặt vui vẻ. Ắt hẳn họ đã thành công trong việc đưa người từ bờ vực cái chết trở về. Ngày hôm sau Vũ đã được xuất viện. Sau đó ba người họ cùng tới nhà của cô. Khắp nhà cô bày đầy những đồ cúng, vàng mã. Lãnh tò mò hỏi cô: " Cô ơi, sao nhiều đồ vậy ạ " Cô mỉm cười : " Thì cô hóa kiếp cho những người bạn của cháu, những người bị Liêm hãm hại và những linh hồn vất vưởng này " Sống mũi lãnh cay cay, nhưng anh cố gạt đi quá khứ và mỉm cười , đoạn anh vẫy tay gọi Vũ, đang hít thở không khí trong lành ở bên ngoài: " Vào đi mày ơi " Vư hớn hở chạy vào, ngay sau đó cả ba cô cháu cùng làm lễ. Cô Ất bày biện mọi thứ cần thiết ra rồi lầm rầm khấn vái. Khói bay nghi ngút khắp căn nhà , xen lẫn trong những làn khói là hình ảnh của những người bạn của Lãnh đang vẫy tay chào tạm biệt, sau đó là gương mặt của một cô gái hồng nhan cúi chào và sau đó là một bóng dáng khác... Ngay ngày hôm sau, cảnh sát đã tìm thấy ba thi thể được chôn sau vườn của một chủ nhà trọ... Vụ án đó đã làm rúng động cả đất nước, nhưng không ai biết nguyên nhân cái chết của họ ngoại trừ ba cô cháu. Tiếng trống kèn cùng với tiếng khóc thương, khăn tang phủ trắng khắp ngôi làng bé nhỏ. Tát cả đã tạo nên mộ khung cảnh tang tóc. Hơn năm sau ba vụ án đã được khép lại do không tìm thấy hung thủ. Còn về phần của cô Liêm, dù gì cô cũng như là người nhà với cô Ất nên cô đã chôn cô Liêm ở ngay phía sau nhà mình. Về phía của cô Mưng. Cô Ất đã tới xin cô và cô Ất về ở chúng với nhau nhưng Mưng đã từ chối. Vì nơi đây, những người dân ở đây đã là nhà và gia đình của cô. Sau khi Lãn và Vũ tốt nghiệp cấp 3 đã quyết định tới bái cô Ất làm sư phụ. Ban đầu cô Ất không đồng tình nhưng do sự kiên quyết của họ nên cô đã đồng tình. Về phần gương mặt quỷ thì cho dù họ có nói ra cũng chẳng ai tin nên họ đã định chôn vùi nó trong quá khứ...