Chương 3: Hiệp ước quỷ

Giả Diện Quỷ

Văn Nam 09-08-2023 18:56:50

Một tiếng xe máy vang lên, Hoa nhìn ra ngoài đường rồi thốt lên: "Chúng nó kìa!" Bóng dáng hai người bước vào, Vũ hỏi: " Chúng mày đợi lâu chưa?" Như cười: " Chúng tao vừa mới đến thôi " Vừa vội quá nên Vũ không để ý, đến lúc này anh mới để ý đến gương mặt thất sắc của Lãnh, anh lo lắng hỏi: " Mà sao mặt mày hôm nay trông mệt mỏi vậy Lãnh " "Đêm qua mày không ngủ à" Lãnh ấp úng kể mọi việc đêm qua cho mọi việc. Cả đám sau khi nghe xong ai nấy đều sợ hãi và có chút nghĩ ngợi xa xăm. Vũ nắm lấy tay Lãnh: " Thôi chắc mày ám ảnh quá ý mà, hôm nay mệt cứ nghỉ đi, mai chúng ta đi cũng được, sức khỏe là quan trọng nhất " Lãnh lắc đầu: " Không sao, tao không mệt quá đâu, đi được " Sắc mặt Như thay đổi đến lạ thường, gương mặt cô tái lại, lo lắng : "Th... ật... à..." Lãnh gật , đoạn Hoa quay sang Như: " Sao mày run thế Như?" Như ấp úng: " Thằng Lãnh kể vậy ai mà không sợ chứ " Vũ quay sang Lãnh: " Thôi cố gắng nha mày " Anh quay sang đám bọn : " Thôi chúng ta nhanh lên, không muộn đó." Xong cả đám đi tới bến xe bus và đi tới nhà bác Vũ. Chiếc xe cứ thế bon trên đường phố. Phía trong xe nhìn ra mấy hàng cây bên đường hệt như những thước phim tua nhanh. Hoa uống miếng nước rồi hỏi Linh: Mày có thấy điều gì lạ ở giấc mơ thằng Lãnh không " Linh run run khi nhớ lại câu truyện vừa rồi: " Tao thấy sợ thôi. Chả có gì lạ cả " Hoa nhìn ra cửa kính xe bus, suy nghĩ xa xăm: " Tao chỉ chú ý tới những lời con ma nói thôi, sao nó lại nói vậy?" Linh lắc đầu: " Mày đừng kể nữa tao sợ " " Mày nhát quá à " Độ một giờ sau mọi người đã tới nhà của bác Lãnh. Đập vào mắt đám bọn là một cổng nhà to và rộng lớn được làm bằng đồng, trên cổng được trang trí những họa tiết rất đẹp mặt. Vũ liền lấy máy và gọi cho bác ra. Được một lát sau thì một người đàn ông chạc ngoài năm mươi tuổi bước ra: " Chào các cháu, các cháu vào nhà bác đã " Đám bọn lẽ phép chào lại rồi bước vào bên trong. Cánh cổng vừa được mở ra thì cả đám ai cũng ngạc nhiên bởi vẻ đẹp lộng lẫy của căn biệt thự. Căn biệt thự được thiết kế theo kiểu hiện đại, sang trọng, nó được phủ một lớp sơn trắng bên ngoài. Bên ngoài sân trồng nhiều loài cây quý, và nhiều thứ đồ trang trí xa xỉ. Khắp ngôi nhà đâu đâu cũng là kẻ hầu, người hạ. Đám bọn không muốn tốn thời gian của cả hai bên nên trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, Lãnh lên tiếng: " Dạ thôi bác ạ, chúng cháu có việc nữa nên chúng cháu chỉ hỏi bác cái này thôi ạ " Bác của Vũ đang tính bước vào trong nhà thì quay lại : " Các cháu cứ vào bên trong nhà đã, các cháu như là khách quý của bác , cứ vào bên trong rồi hãng tính " Đám bọn lịch sự từ chối. Bác của Vũ chỉ biết mỉm cười, Vũ nhẹ nhàng lấy chiếc mặt trong cặp của Lãnh ra : " Bác Trọng ơi, bác chuyên vận chuyển vật phẩm cho các thương mại lớn nhỏ khác nhau, vậy bác đã bao giờ thấy chiếc mặt nạ này chưa ạ " Bác ấy nhẹ nhàng cầm lấy chiếc mặt nạ rồi nhìn một hồi rồi đưa lại chiếc mặt nạ cho Vũ: " Bác đã từng thấy rất nhiều chiếc mặt nạ khác nhau nhưng loại này lạ lắm, bác chưa thấy bao giờ." " Các cháu có chuyện gì à, nói với bác, bác giúp cho ?" Hoa mỉm cười : " À dạ, chúng cháu hỏi thế thôi ạ, không có gì nữa đâu ạ " Nói rồi cả đám cảm ơn bác Trọng, rồi quay trở về với tâm trạng thất vọng. Sở dĩ họ không nói chuyện này cho bác Trọng biết tại vì họ sợ lại liên lụy đến cả bác. Ngày hôm sau Lãnh và Vũ vừa bước vào cổng trường đã nghe thấy tiếng , xì xầm to nhỏ: " Vụ án của con Ngọc đóng lại rồi đấy chúng mày " " Thật á... tội nó quá " " Chết không toàn thây mà lại..." " Tao nghe nói cảnh sát không tìm thấy dấu vết gì của hung thủ nên họ phải dừng lại " Hai người họ nghe thấy thế liền chạy vội vào lớp, Lãnh nhìn xung quanh tìm kiếm ai đó rồi cậu chạy tới: " Hoa... Hoa vụ án con Ngọc khép lại sao ?" Hoa gật đầu không đáp. Lãnh ngồi bần thần, suy nghĩ: - Tại sao vụ án đấy khép lại? - Chẳng phải chỉ mới có vài ngày thôi sao ? Tiếng xì xầm của lớp vẫn vang lên với một nội dung vụ án hôm qua đã được khép lại do không tìm thấy hung thủ. Một tiếng gào khóc thảm thiết vang lên từ dưới sân trường. Tiếng xì xầm im bặt thay vào đó là những tiếng bước chân ầm ầm ra hành lang nghe ngóng tình hình. Trước mặt họ là một người đàn bà đầu tóc rũ rượi, đôi bàn chân rướm máu, quần áo bà lấm lem đấy đất cát, gương mặt lộ rõ lên là nỗi tức giận oán trách đau đớn đến khốn cùng. Bà gào khóc lên thảm thiết: " Trả lại công lí cho con tao, trả lại công lí cho con tao " Bà gào khóc đến khàn cả giọng. Bà ngồi thụp xuống khóc nấc lên, dường như bà khóc quá nhiều khiến cho đôi mắt bà đỏ lòm, sưng húp. Trông bà lúc này thật thương xót. Có nỗi đau nào mà đau hơn người mẹ mất đi đứa con thân yêu của mình, một nỗi đau đớn không từ nào có thể diễn tả được. Ấy vậy mà vụ án của con mình được khép lại không lý do gì thì lại càng khiến bà đau khổ, tức giận. Thấy mọi chuyện như vậy, thầy hiệu trưởng chạy vội vàng ra và dìu bà dậy và chia buồn: " Chúng tôi thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức để..." Bà vùng dậy, đẩy ngã thầy hiệu trưởng: " Để mày làm gì, để mày làm gì... để mày đút lót tiền để đóng vụ án con gái tao lại... đúng không? mày. . sợ trường mày bị hủy hoại thanh danh phải không?" Ánh mắt bà lộ rõ vẻ căm thù, cay đắng, đau khổ đến tột cùng. Từng câu từ của bà đã khiến ông hốt hoảng, mồ hôi bắt đầu chảy ra trên gương mặt, ông bối rối, lảng tránh đi ánh mắt của bà ta mà nói: " Không... Không... thật... ra chúng tôi đã... cố hết sức rồi... nhưng cảnh sát... không tìm thấy bất cứ... manh mối quan trọng gì... nên họ đành đóng vụ án lại..." Người đàn bà lúc này hét thẳng vào mắt thầy hiệu trưởng: "Mày... mày... đừng nói dối, việc làm kinh tởm của mày sớm muộn cũng gặp quả báo, tao nguyền rủa mày... chết không toàn thây..." Ông hiệu trưởng lúc này đứng lặng người, gương mặt từ bối rối trở nên sợ hãi trắng bệch, chân tay ông run run. Sau đó người nhà của bà tới và xin lỗi ông và dẫn bà ý về. Ông hiệu trưởng lúc này đờ đẫn bước lững thững vào phòng mặc kệ những thầy cô giáo khác đuổi theo và an ủi. Tiếng bàn tán của học sinh làm náo loạn khắp trường. Linh sụt sùi: " Thật tội cho bà mẹ đấy quá..." Lãnh gật đầu: " Đúng thật... sao lại có thể đóng vụ án được nhỉ ?" Hoa bực bội: " Chắc là ông hiệu trưởng mua chuộc cảnh sát chứ sao " Căn phòng của ông hiệu trưởng bây giờ tràn ngập không khí lạnh lẽo, ảm đảm. Ông ngồi trên chiếc ghế nhâm nhi ly cafe để quên đi chuyện vừa nãy, ấy thế mà câu nói của người đàn bà vừa rồi cứ vang vảng trong đầu ông. Chợt hình ảnh về cái chết của nữ sinh bỗng choáng xuất hiện trong đầu ông rồi biến mất khiến ông gai người... Độ mười năm phút sau. Có một tiếng gõ cửa vang lên cùng với tiếng của của một cô giáo: " Thầy hiệu trưởng ơi, thầy có sao không ạ " "Thầy ơi , thầy... thầy" Cô gọi giục giã mà không có ai trả lời. Ông thầy có thể đi đâu chứ, cô lặng lẽ mở cửa ra thì cảnh tượng khủng khiếp hiện ra trước mắt cô khiến cô ám ảnh cả đời. Gương mặt của cô tái mét lại toát lên vẻ sợ hãi đến tột độ, miệng của cô như bị tê cứng không thể khép lại, đôi chân run lẩy bẩy rồi cô ngồi thụp xuống đất, đôi mắt cô trợn trừng lên chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng phía trước. Tầm nhìn của cô bị thu hẹp lại, tập trung vào cái đầu thầy hiệu trưởng đang được treo lủng lẳng giữa căn phòng, máu chảy tong tỏng xuống sàn, đôi mắt thầy như bị lồi hẳn ra bên ngoài nhìn chằm chằm vào cô. Chính cái ánh mắt ấy khiến cô cả đời cũng không thể quên được, ánh mặt của thầy lộ rõ vẻ sợ hãi đến tột độ. Ắt hẳn thầy đã phải chứng kiến một điều gì đó rất kinh hoàng trước khi chết thảm. Miệng của thầy bị rạch toạc tới tận mang tai, máu từ trong miệng chảy ra, từng dòng máu chảy xuống một vật gì đó ở dưới sàn, máu đã che mất nó, nhưng nhìn kĩ thì nó giống như một chiếc mặt nạ nhuộm đỏ màu máu. Cô ú ớ không thành tiếng rồi ngất lịm ra. Cảnh sát ngay lập tức tới hiện trường và ngay lập tức phong tỏa khu vực, không cho ai vào vì cảnh tưởng quá kinh khủng. Những người cảnh sát ai nấy đều kinh hãi. Thứ nhất là cảnh tượng quá kinh khủng , thứ hai là chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà đã có hai vụ thảm án xảy ra trong trường. Họ ngay lập tức gọi cho đội trưởng cảnh sát tới để giải quyết vụ này. Một vị cảnh sát đeo găng tay rồi nhấc cái vật ở dưới sàn lên, quả nhiên nó là một chiếc mặt nạ, họ liền bỏ nó vào một cái túi, anh nhăn mặt, khó hiểu : " Chiếc mặt nạ... nó cũng đã xuất hiện ở vụ án hôm trước " " Chúng ta đã đánh giá thấp nó " Một anh cảnh sát khác bước vào, thân hình vạm vỡ, tuấn tú, giọng anh cất lên, một giọng nói đầy uy nghi, nghiêm nghị: " Vụ án nào vậy " Anh cảnh sát đang ngồi bỗng đứng phắt dậy, nghiêm nghị chào đội trưởng rồi cúi đầu nhận lỗi, anh kể hết mọi việc cho đội trưởng nghe. ( Bụp )một cái đấm thật đau từ đội trưởng giáng xuống mặt anh, anh cũng đoán trước được kết quả nên anh không quá bất ngờ, vì một sai lầm của anh mà anh đã khiến thêm một người nữa chết thảm. Đội trưởng nghiêm khắc, chỉ thẳng vào mặt anh: " Chúng tôi không thể chấp nhận một người cảnh sát nhận hối lộ mà khép lại một vụ án thương tâm như vậy, các anh chỉ mới tìm kiếm chưa bao lâu mà đã bỏ cuộc, anh đi đi " Anh cảnh sát lập tức lững thững bước đi. Trên gương mặt anh những dòng nước mắt rơi lã chã nhưng những giọt nước mắt ấy không phải vì mất việc mà là nỗi ân hận, nỗi xót thương và hơn cả là sự biết ơn đội trưởng. Về vụ việc của anh thì chắc chắn anh sẽ bị hình sự bởi pháp luật nhưng đội trưởng đã không làm vậy mà chỉ đuổi việc anh , như vậy là quá nhân nhượng cho anh. Nhưng cũng đâu biết đằng sau sự việc hối lộ ấy là cả một tấm chân tình rộng lớn anh giành cho vợ của mình. Vợ anh bị bệnh hiểm nghèo, anh cần rất nhiều tiền để chữa bệnh, anh đã có gọi cho bạn bè nhưng hầu hết đều nhận được sự lảng tránh, lí do lí chấu, cũng có một số người cho anh mượn nhưng vẫn không đủ, anh loay hoay không biết lấy đâu ra tiền thì gặp ngay được hoàn cảnh như vậy, anh đã chót... Đây là lần đầu tiên và lần cuối của anh. Nào ai có thể thấu hiểu tình yêu nó thiêng liêng đến nhường nào. Khi hai người đã trao trọn cả cuộc đời của mình cho nhau thì dù có bất cứ việc gì họ cũng sẽ hi sinh vì nhau, họ nguyện sống chết cùng nhau. Một tiếng động lớn vang lên, sau đó là tiếng hét thất thanh của học sinh. Cái thân còn lại của ông hiệu trưởng bị thứ gì đó thả từ trên tầng 4 xuống. Cảnh sát lập tức chạy vội lên tầng nhưng không thấy bất kì dấu vết gì. Ngôi trường chỉ vài ngày ngắn ngủi mà xảy ra hai vụ án kinh hoàng đến như vậy nên nhà trường cho học sinh nghỉ học để cảnh sát tiếp tục điều tra. Vụ việc này đã làm chấn động một khu vực và cũng nhanh chóng được lên báo, đã có không ít những lời bình luận trái chiều. Về phía của Lãnh, đám bọn hẹn nhau ba giờ chiều nay tại nhà Hoa để thảo luận về vụ án này. Mặt trời đã lên tới đỉnh, ánh nắng chiếu xuống in bóng những người cảnh sát đang ra sức điều tra. Buổi trưa cứ thế trôi qua mà họ vẫn không tìm thấy bất kì thứ gì. Chẳng mấy chốc đồng hồ đã điểm lúc ba giờ chiều Gương mặt Lãnh tỏ thái độ quả quyết: "Tao chắc chắn vụ án này liên quan đến Gương mặt quỷ " Hoa gật đầu đồng tình: " Phải... Phải, lần đầu có thể là trùng hợp chứ lần thứ hai không bao giờ có chuyện trùng hợp đâu." Linh lúng túng: "Vậy thì... giờ chúng ta phải giải quyết ra sao đây?" Hùng đưa tay lên cằm xoa xoa, vẻ mặt nghĩ ngợi: "Mà tao thắc mắc, con Ngọc và thầy Hiệu Trưởng thì liên quan gì đến vụ này, sao lại chết khủng khiếp như vậy, thật tội nghiệp họ mà" Hoa đồng tình: " Phải, trong khi nghi thức đó là chúng ta thực hiện mà tại sao chúng ta không bị gì nhỉ ?" Những giọt nước mắt lại bắt đầu lăn trên gương mặt xinh xắn của Linh: " Thầy Hiệu Trưởng thì tốt bụng, luôn giúp đỡ học sinh mà lại..." Gương mặt như tỏ rõ lên vẻ tức giận, ánh mắt chứa đầy nỗi căm hận, cô lẩm bẩm: " Tốt đẹp cái nỗi gì, bọn chúng đang bị vậy..." Lãnh quay sang Như hỏi: " Hả, mày nói gì vậy?" Như lắc đầu, bối rối " À... không " Hoa liếc nhìn Như rồi cười nhẹ: " Vậy... giờ chúng ta phải làm sao" Vũ góp ý: "Tao nghĩ chúng ta sẽ phải tìm kiếm thêm về nghi thức Gương mặt quỷ và phải tìm ra được nguồn gốc của chiếc mặt nạ này" Linh lắp bắp: "Nhưng... giờ chúng ta phải tìm... kiếm... như thế. . nào?" Vũ nhìn mọi người một lượt: " À thì tìm trên mạng thử xem..." Hùng thắc mắc: " Mày không nhớ con Hoa nó bảo không tìm thấy trang web đấy nữa à " Vũ tặc lưỡi: " Thì Hoa nó bảo không thấy trang web chứ có phải không tìm thấy ghi thức đấy đâu " Cả đám nhìn nhau rồi đồng tình với ý kiến của anh. " À... chúng mày cứ tìm đi rồi có gì báo với tao nha, giờ tao đi về trước đã..." Như nói rồi quay phắt về Cả đám ngạc nhiên nhìn Như ra về Linh thắc mắc: " Sao con Như nó về đột ngột vậy nhỉ?" Hoa cười mỉm: " Chắc nó bận việc đột xuất ấy mà." Lãnh gật đầu: " Ừ, vậy thì chúng ta tìm kiếm trên mạng xem sao " Cả bọn bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm nghi thức mang tên gương mặt quỷ. Cả đám lên phòng Hoa và bật máy tình lên tìm kiếm. Sau hơn tiếng đồng hồ mà họ vẫn chưa tìm thấy nghi thức đó. Hoa thở dài, chán nản: "Haizz. . Chẳng thấy gì cả, lạ vậy?" Lãnh nhau mày: " Nghi thức quỷ quái gì vậy, mà chúng ta lại không tìm thấy nhỉ " . Ai nấy đều tỏ ra gương mặt tràn trề sự thất vọng bỗng Hoa hét lên vui sướng : " A... thấy rồi này " Đôi mắt Hoa sáng lên như nhặt được vàng. Có một trang web có tên nghi thức triệu hồi Gương mặt quỷ hiện lên. Lãnh phấn khởi, hào hứng nói gấp gáp: " Click... Click... Click vô... nhanh nhanh" Hoa bấm vào thì gương mặt vui mừng, hớn hở của cô thì bỗng chợt xịu lại, không chỉ mỗi mặt cô mà mặt ai cũng vậy, sắc mặt thay đổi nhanh chóng. Trước màn hình máy tình bây giờ là một dòng thông báo "Trang web hiện đã bị cấm". Hùng tức giận: " Mé nó, bực thật, mất cả hứng " Linh lo lắng : " Giờ làm sao đây chúng mày " Hoa quay ra nhìn đám bọn: "Hay giờ giải tán đi, có gì tối chúng ta gặp " Cả đám đồng tình rồi ra về. Hoàng hôn đã buông xuống, cả bầu trời như nhuộm một màu đỏ u buồn, những tia nắng không còn tươi nữa mà dần chuyển sang dịu dần tô điểm thêm cho khung cảnh một nỗi buồn man mác. Bóng dáng của một cô gái có thân hình nhỏ nhắn đang bước đi lững thững trên đường, trên tay cô có cầm một bông hoa Trà Trắng. Có vẻ cô đang đi về phía nghĩa địa, cô bước tới một ngôi mộ. Cô ngồi xuống rồi nhẹ nhàng đặt bông hoa cô đang cầm lên bia mộ, đoạn cô quay ra sau mở cặp sách và lấy một cái khăn tay ra rồi đưa tay lên lau nhẹ nhàng tấm ảnh được khắp trên bia mộ đang dính phảng phất bụi. Xong xuôi cô lấy một cây nhang ra rồi thắp lên bia mộ. Giọng cô nghẹn ngào cất lên : " Chị. . xin... lỗi " Vừa dứt lời, nước mắt cô lăn dài trên má, cô ngồi thụp xuống đất và khóc nấc lên từng cơn. Giữa chốn linh thiêng, tiếng khóc xen lẫn với tiếng gió tạo nên một khung cảnh đầy thương xót. Tiếng nói của cô hòa với tiếng khóc : " Chị tặng cho em... loài... hoa em thích nhất này... về với chị đi. . em " " Tại sao ... em... lại bỏ chị mà đi " " Sao em... lại bỏ chị..." " Chị. . xin lỗi... vì đã... không bảo. . vệ được em " " Chị xin lỗi... chị xin lỗi " Bỗng có một con bướm màu trắng đậu trên tấm bia mộ, cô thấy vậy liền hỏi: " Nếu. . là em... xin hãy đến ôm chị... , chị... nhớ em nhiều lắm " Con bướm từ từ bay đến là đậu lên người của cô, cô cảm thấy một hơi ấm phả vào người cô, một hơi ấm thân thân quen đến lạ thường, cô lấy tay lau đi những hàng nước mắt trên má: " Cảm ơn em ..." Cô nói xong rồi đứng dậy : " Chị xin lỗi em nhiều lắm... Chị yêu em rất nhiều... chị về đây, tạm biệt em " Nói xong thì cô quay về, để lại con bướm đang bậu trên bông hoa Trà Trắng. Ngay buổi tối hôm ấy trời mưa dữ dội, chắc có lẽ trời cũng đang khóc thương cho cô gái ấy. Lãnh vừa mới tắm xong, anh lấy khăn tắm lau bộ tóc còn ướt của anh, rồi anh lấy điện thoại nhắn tin vào nhóm bạn bè ( gồm có Lãnh, Vũ , Như, Hoa, Linh và Hùng ) (Trời mưa to quá) ( Đúng rồi, không gặp nhau được rồi) -Hoa nhắn lại ( có gì chúng ta thảo luận trên đây cũng được nè) - Vũ nhắn ( Sao chúng mày không call cho nhau đi) - Như cho ý kiến ( Ờ ha, sao tao không nghĩ ra nhỉ) - Lãnh nhắn ( Ờ đúng rồi call đi) - Đám bọn nhắn Lãnh lập tức gọi cho mọi người. Giọng của Như vang lên đầu tiên: " Sao rồi, chúng mày tìm thấy thông tin chưa?" Vũ đáp: " Chưa mày ạ, không thấy cái gì luôn " Hoa nói với giọng bực bội: "Có thấy một trang web ghi tên liên quan đến nghi thức Gương mặt quỷ mà bấm vào nó lại bị cấm" Như lo lắng : " Thế á! giờ chúng ta phải làm gì đây" Hoa đáp: " Chúng ta cùng nghĩ cách xem , mà chiều mày đi đâu mà về sớm thế Như " Như ấp úng : "À. . chiều nay tao chợt nhớ tao phải đi về cất quần áo, sợ trời mưa , xong về phải làm việc nhà nữa , xin lỗi tụi mày nha" Hoa gật đầu: " Ờ không sao đâu!" Hoa im lặng một lúc rồi hớn hở: "À... Tao biết rồi chúng mày ạ?" " Trước nhà tao có đi gọi hồn ông tao về để hỏi chuyện ở chỗ cô đồng tên Ất nghe nói cô đồng đấy giỏi lắm chúng mày ạ, tao nghe mấy bà hàng xóm nói cô ấy giỏi lắm, không tin chúng mày thử lên mạng xem " Lãnh thấy vậy lên mạng tìm kiếm, anh vui mừng: "Đúng rồi mày, trên mạng có đầy thông tin về cô Ất này " " Cô Ất ở vùng núi cơ chúng mày ạ, cô ở tỉnh Thôn Lừng, huyện Tam Bạch, xã Uy Luyên, làng Xạ Thẩm, cô còn bắt được ma nữa, đăng đầy này" Vũ cho ý kiến :" " Vậy mai chúng ta tới tìm xem sao, chuyến đi này sẽ là chuyến đi dài của chúng ta đây " Cả đám đồng thanh: " Ừ " Hùng ngoáp ngủ: " Thôi tao đi ngủ đây, sáng mai gặp nhau rồi đi nha" Lãnh cũng gật gù, buồn ngủ: " Thôi muộn rồi, tao đi ngủ đây, chúng mày cũng đi ngủ đi, mai gặp" Lãnh nói rồi tắt điện thoại. Cả nhóm cũng tắt luôn điện thoại. Lãnh trằn trọc mãi không ngủ được, anh hồi hộp đến ngày mai quá, mải suy nghĩ anh cũng chìm vào giấc ngủ. Lãnh đang ngủ thì thấy như có gì đó tỏa sáng khắp căn phòng anh, rồi anh thấy một hình bóng đang cầm một thứ gì đó trông giống chiếc mặt nạ rồi nói lẩm bẩm điều gì đó anh cũng không nghe rõ, phía sau hình bóng ấy là một hình bóng đen xì khác. Anh không thấy được rõ được cả hai hình bóng của ai và là nam hay nữ vì sáng quá. Anh chợt tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng điện thoại reo, là Vũ đang gọi và đón anh như mọi hôm. Anh thấy giấc mơ rất lạ nhưng không kể với bất kì ai kể cả Vũ. Cả bọn gặp nhau và bàn bạc, họ quyết định chiều này sẽ lên đường . Trời nắng nóng, ai nấy đều mệt mỏi rồi cả bọn bắt chuyến xe và cùng đi tới nhà cô Ất. Bọn họ mang theo một niềm tin, một hi vọng, mong rằng lần này cô Ất sẽ giúp được họ. Chuyến xe cứ băng băng qua mỏi nẻo đường, băng qua mọi con phố. Ánh nắng tắt lịm nhường chỗ cho một bóng tối bủa vậy mọi nẻo đường. Cuối cùng trên xe này đây chỉ còn vỏn vẹn độ chục người. Mặt trăng lúc ẩn lúc hiện sau những đám mây đen. Chiếc xe phải băng qua mấy ngọn núi nữa thì mới đến tỉnh Thôn Lừng. Một màn đêm buông xuống, không khí trở nên lạnh lẽo dần, thỉnh thoảng có những cơn gió rít khiến ai nấy đều gai người. Linh nhìn xung quanh xe bus tò mò: "Sao mấy người này chưa xuống nhỉ " Như vỗ nhẹ vào người Linh một cái: " Sao mày ngu thế, Chưa đến nơi người ta muốn tới thì sao mà xuống " Linh đưa điện thoại đang bật sẵn google map cho Như xem: " Nhưng tao xem google map thì con đường này dẫn lên vùng núi mà " Như nhăn mày: " Ờ... có thể những người này ở đấy cũng nên ấy " Linh tắt điện thoại rồi gật đầu. Chiếc xe đang đi thì bỗng phanh gấp lại. Mọi người bất ngờ bị ngửa về phía trước. Ông tài xế run run: " Đâm phải... người rồi " Cả đám hốt hoảng thốt lên: " Thật sao bác " " Để... bác... xuống... xem " Ông tài xế nói rồi đưa tay ra lệnh cho người phụ lái. Hai người run run và đùn đẩy nhau, ông phụ lái đẩy người ông tài xế: " Ông... ông xuống trước đi " Ông tài xế run run: " Ông... sao ông không xuống... trước " Ông phụ lái cười khẩy: " Ông... sợ ma. . à " Ông tài xế vênh váo, ông nói mà cái chân ông run lên bần bật " Không... không... tôi mà sợ ma á, ma phải sợ tôi thì đúng hơn " Ông phụ lái được đà nên lấn tới: " Thế ông xuống đi " Ông tài xế lắc đầu mà tay vẫn không ngừng đẩy ông phụ lái. " Không..." Ông tài xế chưa nói hết câu thì một người phụ nữ chen ngang giữa hai người bước ra ngoài xe. Hai ông lúc ấy đỏ mặt, ngượng ngùng xấu hổ , lẽn thẽn bước ra. Người phụ nữ vẫn đứng ở trước cửa xe để cho hai người đàn ông ra xem xét xe. Ông tài xế bật cây đèn pin lên dõng dạc : " Để tôi ra xem cho, ông ở đây trông cô gái này đi " Ông phụ lái lắc đầu: " Thôi để tôi gan dạ, ông ở lại đi " Bỗng nhiên cái cây bên đường rung lắc, khung cảnh xung quanh tối đen như mực, chỉ vỏn vẹn ánh sáng lất phất của mặt trăng và của cây đèn pin, tiếng gió rít lên từng cơn, tiếng động vật kêu bên đường. Xung quanh con đường phủ một lớp âm khí dày đặc, không khí lạnh lẽo bao trùm. Thấy cảnh tượng vậy hai ông lại đùn đẩy nhau. " Sao hai người không cùng nhau mà đi " người phụ nữ nói nhè nhẹ. Hai ông lại đỏ mặt rồi ra xem. Lãnh thắc mắc: " Hai ông làm gì mà lâu thế " Vũ ngồi bên cạnh lên tiếng: " Ai biết được?" Hoa đang nói thì một tiếng hét cắt ngang lời cô: " Hay là..." Ông tài xế hét lên kinh hoàng: " Chết rồi... ôi!" Cảnh tượng trước mặt hai ông lúc này là một cái xác người nằm gọn dưới bánh xe, máu chảy khắp đường. Nghe thấy tiếng hét, người phụ nữ vội chạy lên xe lấy đồ gì đó và mọi người trên xe ai nấy đều hoảng hốt chạy xuống. Nhưng khi mọi người xuống thấy hai ông tài xế đang sợ hãi run ôm mặt run cầm cập. Lãnh thấy vậy vỗ vai hai ông, hai người họ ôm lấy nhau mà khóc than: " Tôi... xin lỗi... đừng giết... tôi mà " Cả đám phá lên cười , đoạn Hoa nói : " Hai bác ơi, làm gì có gì đâu ạ " " Làm chúng cháu sợ hết cả người, hai bác cứ nhìn gà ngó cuốc " Nghe thấy vậy hai ông bỏ nhau ra rồi dụi dụi mắt: " Ơ... Ơ " - Kì lạ thay bây giờ trước mặt hai ông chỉ còn lại một khoảng trống, không còn một giọt máu máu nào. Hai ông cố soi kĩ lần nữa thì ông phụ lái thốt lên : "Ôi, có cái gì kẹt ở bánh xe này" Ông nói xong rồi đưa tay ra lấy cái thứ bị kẹt. " Mặt nạ?" Cả đám đang cười bò lăn bò lết thì bỗng dừng lại vội chạy ra chỗ hai ông, Lãnh cầm chiếc mặt nạ lên và sửng sốt, vẫn là chiếc mặt nạ màu đen, trên mặt nạ có một kí tự đặc biệt. Cả bọn đang hoang mang thì một người phụ nữ giật lấy chiếc mặt nạ trên tay Lãnh: " Hiệp ước quỷ " .