Sau những ngày vất vả lo hậu sự thì hôm nay họ mới được ngủ một giấc. Từ ngày Như mất, cả đám buồn bã hẳn. Và đó cũng là điều lẽ thường khi phải chứng kiến cảnh chính tay mình đưa tang bạn mình về suối vàng. Riêng về Hoa thì cô lúc nào cũng ở bên cạnh người mẹ của Như, cô luôn an ủi, quan tâm đến bà. Hai bác cháu an ủi lẫn nhau nên cũng có phần nào vơi bớt đi nỗi buồn nguôi ngoai. Nhưng riêng tấm ảnh của Như thì bà luôn giữ khư khư bên mình.
Đêm hôm đó, Lãnh đang thiu thiu ngủ thì một tiếng của bát đũa, xoong nồi va vào nhau vang lên từ phía phòng bếp. Và cũng vì thế anh giật mình choàng tỉnh, giữa cơn mê mang và thực tại, anh vẫn lờ đờ chưa rõ sự tình. Nhưng chỉ vài giây sau anh mới nhận ra tiếng động đó càng lúc càng to.
Anh lấy hết sức bình tĩnh, gạt bỏ trong đầu những suy nghĩ tiêu cực thay vào đó là những suy nghĩ tích cực. Anh nghĩ thầm chắc là Hoa hoặc là Linh. Chắc chắn không phải là Hùng hoặc Vũ vì hai người họ đang nằm cạnh anh. Chỉ có thể là hai cô gái kia, họ ngủ cùng phòng với mẹ của Như, để hễ xảy ra chuyện gì họ còn kịp ứng phó. Và hai người họ cũng thân với Như nê khi tâm sự sẽ phù hợp hơn.
Anh gạt bỏ đi mọi suy nghĩ trong đầu, bơ đi tiếng động đó. Sở dĩ vì anh đã quá mệt mỏi rồi, không còn sức đâu mà nghĩ nữa. Ấy thế mà nó cứ vang lên liên tục, không khí trong nhà bỗng trở nên lạnh lẽo. Anh bực mình, gọi to :
" Hoa ơi, Linh ơi. Chúng mày cứ ầm ầm thế "
Ấy thế mà không có ai đáp lại, tiếng động đó vẫn vang lên đều đều. Điều lạ ở đây, tiếng động đó khá to, trên lầu có thể không nghe thấy nhưng ở khoảng cách của anh chắc chắn nghe rõ mồn một nhưng tại sao Vũ và Hùng vẫn nằm ngủ li bì. Cũng có thể là họ đã quá mệt mỏi hoặc cũng có thể một lý do khác.
Lãnh đổ mồ hôi hột, tim bắt đầu đập liên hồi vào lòng ngực anh. Anh nuốt nước bọt, lấy hết sức bình tĩnh gọi Vũ:
" Ê... Dậy mày... dậy mày có ai đó trong bếp ý "
Vũ càu nhàu:
" Mày đi mà xem... Tao buồn ngủ lắm "
Anh lại quay sang gọi Hùng:
" Hùng... Hùng... Mày xem có gì đó trong bếp đấy... cứ ầm ầm tao không ngủ được, Ê... Ê..."
Lãnh lay nhẹ nhẹ người Hùng, rồi vả nhẹ vào mặt anh nhưng chỉ nhận lại được tiếng gáy của Hùng.
Anh vùng dậy lấy hết sức bình tĩnh và tiến gần tới chỗ bếp, anh với công tắc rồi bật điện lên. Ôi trời ơi... không có gì cả. Tiếng động đó cũng dừng hẳn lại, anh nhìn xung quanh bếp, không có một bóng người. Anh nghĩ bụng chắc là mấy bé chuột lại nhảy múa lung tung chứ gì. Mặc dù điều này hơi vô lý, tại nhà như đóng kín mọi cửa thì lấy đâu ra chuột nhưng biết lí giải sao bây giờ.
Anh tặc lưỡi rồi lại lẳng lặng đi ra ngủ. Đang ngủ thì lại có ai đó thì thầm bên tai anh:
"Lãnh ơi... Lãnh ơi ".
Tiếng gọi xa xăm nghe như từ một khoảng không nào đó vọng ra.
Anh bực mình nhưng không mở mắt, thuận tay anh dơ tay vả bốp cái vào mặt Vũ.
Vũ bật dậy rồi ngơ ngác:
" Ơ... thằng nào vả tao đấy "
Biết đánh nhầm, Lãnh hoảng hốt nhưng anh vẫn lấy hết sức bình tĩnh để diễn sao cho đạt:
" Hả... Cái gì vậy... mày, không cho ai ngủ à "
Vũ xoa xoa má rồi nói:
" có ai vả tao ý mày ạ "
Anh vỗ vỗ người Vũ rồi nói:
" chắc mày ngủ mơ đấy... thôi ngủ đi... mệt rồi "
Vũ lẳng lặng rồi gật đầu đi ngủ. Rõ ràng là Vũ chỉ là đang ngủ. Ấy vậy mà lại không nghe thấy tiếng gì, có vẻ chỉ có mỗi Lãnh là nghe thấy mọi âm thanh từ nãy giờ
Anh lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, tiếng gọi lần nữa lại vang lên:
" Lãnh ơi... Lãnh ơi "
Anh bắt đầu cảm thấy bực mình hoen là sợ, tay anh nắm chặt thành nắm đấm, anh quyết định bật dậy và rần nhừ tử kẻ nào dám trêu anh. Anh hùng hổ đứng phắt dậy thì cảm xúc hùng hổ trong anh bị đè bẹp xuống khi trước mặt anh là Như. Cảm xúc nhớ nhung xen lẫn với một chút sợ hãi len lỏi trong cơ thể anh.
Cô xuất hiện với hình dạng là Như xinh xắn hồi còn sống. Tiếng nói của cô nghe âm vang, xa xăm, vừa gần mà cũng vừa xa:
" Lãnh ơi... Lãnh ơi "
" Lãnh ơi... Lãnh... chạy... chạy đi "
" Chạy... chạy đi "
Anh đang ngơ ngác, nước mắt anh đã lăn dài trên gương mặt của anh lúc nào không hay, thì bỗng cô hét lên:
" Chạy đi, chúng mày chạy đi "
Rồi cô bị một bàn tay kéo vào một cái hố. Lãnh gào khóc và cố gắng kéo cô lại nhưng đã không kịp.
Anh giật mình tỉnh dậy, thì ra là một giấc mơ. Nhưng vẫn còn vương vẫn một vài giọt lệ trên khóe mi anh. Như rốt cục đã báo mộng cho anh sao...
Vũ lay lay người anh:
" Dậy nhanh mày..."
Đoạn Vũ làu bàu, xoa má:
" Hôm qua thằng nào tát tao, chắc chắn không phải mơ "
Anh nghĩ đến giấc mơ vừa nãy rồi gọi ngay cho cô Liêm, tiếng tut tut vang lên, rồi tắt:
" Alo! Cô Liêm ơi "
Cô nói với giọng đầy lo lắng:
" Ơi... cô đây Lãnh, cô đang về rồi đây, mau đưa Như đến gặp cô mau "
Anh nghẹn ngào:
"Nh... ư... chết rồi cô ạ"
Cô im lặng một hồi rồi thúc giục họ
" Không xong rồi... Nó... nó đã hành động rồi. Đến nhà ta nhanh... ta sắp về tới nhà rồi... nhanh lên "
Anh vội vàng kêu gọi đám bọn:
" Chúng mày vệ sinh cá nhân đi rồi tới gặp cô Liêm... cô Liêm gọi "
Chúng nó gật đầu. Mẹ của Như từ trên nhà xuống, gương mặt bà vẫn suy sụp, đôi mắt vẫn thâm quầng, dường như tối ngày hôm qua bà không ngủ được. Trên tay bà vẫn cầm tấm ảnh của Như, giọng nói khàn đặc của bà cất lên:
" Cô cảm ơn, các cháu... các cháu ở lại ăn sáng cùng cô..."
Họ cũng không nỡ từ chối đành ngồi ăn với cô. Trong bữa cơm , họ cũng cố gắng làm hết sức để khiến cho bà được vui vẻ, cố gắng tạo cảm giác ấm áp của một gia đình. Điều đó cũng giúp cho bà một phần nhỏ nào vơi đi nỗi buồn. Và bà cũng quyết định về sống với mẹ ruột để vơi bớt đi sự cô đơn, lẻ loi.
Họ ăn xong rồi chào tạm biệt cô để tới gặp cô Liêm.
Họ bắt xe tới nhà cô Liêm, bước qua mấy dãy nhà trọ thì đã thấy cô Liêm đang đi đi lại lại trong nhà, gương mặt cô đầy rẫy sự lo lắng. Vừa thấy bóng họ cô đã với gọi:
" Các cháu ơi, vào nhanh "
Chương XII
Tâm Quỷ
Họ vừa chạy vào, cô đã chạy tới ôm chầm lấy Hoa:
" Cô xin lỗi vì đã không bảo vệ được Như... cô xin lỗi vì đã quá chủ quan "
Hoa cũng sụt sùi, an ủi cô:
" Không phải... lỗi của cô đâu ạ "
Cô lau đi những giọt lệ trên mi rồi bảo đám bọn ra ngồi.
Những hình ảnh về giấc mơ hôm qua chợt xuất hiện trong đầu của Lãnh, . Ngay tức khắc anh kể ngay với cô Liêm về giấc mơ đó.
Sắc mặt cô Liêm thay đổi:
" Không xong rồi, Như đã báo mộng cho chúng ta về con quỷ đó, con bé đã nhắc chúng ta rằng con quỷ đó đã hành động và sẽ giết chết các cháu và có thể ta cũng không giữ nổi cái mạng này "
Cả bọn run sợ nhìn nhau. Cô Liêm thấy vậy thở dài:
" Haizzz... ta có một cách để giúp các cháu "
Vừa nghe câu đó, họ như người chết vớ được cọc, Lãnh hỏi cô:
" Cách gì vậy ạ?"
Cô nhấp một ngụm trà rồi tiếp lời:
" Có hai cách để diệt được con quỷ này. Một là dùng thuật pháp Hỏa Thiên Hồng nhưng cách này chúng ta không thể thực hiện được. Vì để luyện được thuật này cần đạo hạnh rất cao, ta thì không có đủ đạo hạnh. Còn cách thứ hai thì các cháu có thể làm được nhưng..."
Cô dừng lại một chút rồi vẻ mặt cô trở nên nghiêm nghị:
" Cách này... phải cần sự gan dạ, dũng cảm của các cháu... các cháu có đồng ý không "
Họ không nghĩ ngợi lập tức gật đầu rồi cô nói tiếp:
" Được... cô sẽ đưa các cháu vào Tâm Quỷ..."
Hoa thắc mắc:
" Tâm Quỷ ạ ?"
Cô gật đầu:
" Phải... Thế nên ta mới cần sự gan dạ và lòng dũng cảm của các cháu. Tâm Quỷ chính là nơi hội tụ hàng trăm con quỷ canh giữ Gương Mặt Quỷ, các cháu phải bước vào đó và phá hủy nó đi, đây là cách duy nhất để diệt nó. Nơi đó rất nguy hiểm, nếu các cháu không cẩn thận, các cháu có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào và linh hồn các cháu sẽ bị giam cầm vĩnh viễn ở nơi đó. Các cháu có đồng ý không."
Nói đến đây tay chân Lãnh bủn rủn, sự sợ hãi đang xâm chiếm cơ thể anh. Trán anh đang lấm tấm những giọt mồ hôi lúc nào không hay. Nhưng nghĩ tới cái chết của Như, anh gạt phắt đi những nỗi sợ hãi đang dâng trong anh. Trong lòng anh giờ đây chỉ còn lại sự căm thù căm hận con quỷ đó.
Anh kiên quyết:
" Cháu đồng ý! Có chết cháu cũng phải trả thù cho Như "
Thấy vậy đám bọn cũng dõng dạc:
" Chúng cháu cũng đồng ý "
Cô Liêm mỉm cười, đôi mắt cô ươn ướt vì sự dũng cảm vì ý chí mãnh liệt của tình bạn họ dành cho nhau:
" Được... các cháu rất gan dạ và dũng cảm. Ta rất nể phục tình bạn giữa các cháu "
" Bây giờ chúng ta sẽ làm luôn, không còn nhiều thời gian đâu "
Vừa dứt lời, cô đi vào trong phòng lấy những thứ cần thiết ra:
Thoạt đầu cô lấy ra năm cuộn chỉ đỏ to
Rồi cô lấy tiếp những lá bùa và một cây nến, một cây bút lông và một tấm giấy màu vàng rất to và những thanh kiếm gỗ.
Tiếp đến cô lấy một con dao rồi tự rạch tay mình, cô cho máu chảy vào một cái đĩa.
Đoạn cô lấy một cây bút lông rồi nhúng vào cái đĩa đó, cô viết những dòng chữ loằng ngoằng lên tấm giấy đó
Xong xuôi cô ra lệnh cho họ ngồi lên tấm giấy đó rồi xếp hình vòng tròn.
Cô lấy một cây nến thắp giữa chỗ ngồi của họ, lấy năm thanh kiếm gỗ rồi đưa cho họ:
" Đây là thanh kiếm gỗ và nó cũng là chính vũ khí để giúp các cháu bảo vệ bản thân, cô đã yểm thuật và hiến dâng một chút linh lực của mình vào thanh kiếm đó rồi."
Cô đưa cho chúng tôi năm cái vòng rồi nói:
" các cháu hãy đeo nó vào, các cháu phải nhớ cái vòng này sẽ giúp các cháu nhìn thấy được những con quỷ trong đó. Nếu không có vòng này các cháu sẽ không thể nhìn thấy chúng "
Cô đưa tiếp cho đám bọn những cuộn chỉ rồi dặn dò:
" Cuộn chỉ này sẽ giúp các cháu khỏi lạc, Tâm Quỷ như một cái mê cung vậy. Các cháu phải cẩn thận, giờ thì các cháu nhắm mắt vào đi, bất kể có chuyện gì cũng không được mở mắt ra, trừ khi các cháu không còn nghe thấy tiếng của cô nữa thì mới được mở mắt "
Họ nghe theo lời cô rồi nhắm mắt vào, giờ đây tôi chỉ nghe thấy tiếng cô xì xầm bên tai, như là cô đang niệm chú. Không gian xung quanh im lặng đến lạ thường, cô đặt lên tay Lãnh lên một lá bùa đó rồi nói:
" Các cháu hãy tìm kiếm một cái hang, bên ngoài có hai ngọn đuốc, hãy cầm ngọn đuốc đấy vào vì chỉ khi cầm ngọn đuốc các cháu mới thấy mọi thứ bên trong đó. Sau đó hãy dán lá bùa cô đưa cho Lãnh lên tảng đá duy nhất bên trong đó, khi đó các cháu đã phá hủy được Tâm Quỷ và đồng thời cũng diệt được Gương Mặt Quỷ.
"Các cháu có năm ngày để tìm kiếm cái hang đó và năm ngày ở đó bằng một ngày trên nhân thế. Nếu các cháu không tìm ra cái hang đó trong vòng năm ngày thì linh hồn của các cháu sẽ bị nhốt vĩnh viễn ở nơi đó, không thể quay về nhập vào thể xác. Hãy nhớ lời ta dặn, bất cứ thứ gì ở đó đều có thể là ảo ảnh, các cháu phải đoàn kết, không được tin bất kì thứ gì, bởi những con quỷ ở đó rất xảo quyệt nó có thể giả dạng bất kì ai. Các cháu hãy nhớ lời ta dặn. Giờ ta sẽ xuất hồn các cháu để đưa các cháu vào Tâm Quỷ, chuyến đi lần này lành ít dữ nhiều, các cháu hãy bảo trọng "
Cô tiếp tục nhẩm chú đoạn vài phút sau thì họ không nghe thấy tiếng của cô nhẩm chú nữa. Lãnh mở mắt ra thì trước mặt anh là một khu rừng, mà điều kì ạ ở đây những lá cây đều màu đen, trông thật kì bí.
Không khí ở đây im ắng, yên tĩnh đến gai người, thỉnh thoảng có vài cơn gió lướt qua khiến anh lạnh sống lưng. Họ đã chính thức vào Tâm Quỷ.
Anh nhìn xung quanh một lượt rồi hay sang đám bọn đang ngạc nhiên:
" Chúng mày phải nhớ, chúng ta phải đoàn kết với nhau, tao không dám chắc chắn tao còn bảo toàn được cái mạng cỏn con..."
Nói đến đây Vũ bịt miệng anh và nói:
" Mày cứ nói linh tinh, chắc chắn chúng ta sẽ trở về an toàn..."
Nói xong Vũ bỏ tay xuống và nói:
" chúng mày cứ yên tâm, tao sẽ bảo vệ chúng mày "
Hùng cười phá lên:
" Mày mà đòi bảo vệ được ai hahaha"
Vũ vênh váo:
" Tao sẽ bảo vệ được "
Hùng vuốt vuốt lưỡi kiếm :
" Để xem ai sẽ bảo vệ ai "
Lãnh mỉm cười. Anh cười vì sự dũng cảm, sự gan dạ của lũ bạn. Họ đang phải đối mặt với sự chết chóc, thử thách lần này lành ít dữ nhiều. Ấy thế mà họ vẫn trêu đùa nhau, vẫn hiên ngang, họ cũng sợ chứ, chết thì hầu hết ai chẳng sợ nhưng có lẽ là vì niềm khao khát được trả thù cho Như quá lớn đã dồn nén sự sợ hãi của họ lại và cũng chính điều đó đã khiến họ sát cánh bên nhau. Anh quay sang đám bọn:
" Bây giờ ở đây những con quỷ rất xảo quyệt, chúng có thể giả dạng bất kì ai trong số chúng ta, vậy bây giờ chúng ta hãy lập một số kí hiệu chỉ có chúng ta mới biết nha."
Hoa gật đầu đồng tình:
" Đúng rồi đó... để tao lập cho. Giả sử bây giờ tao hỏi mày có phải là Lãnh không thì mày phải trả lời là không, chúng mày thấy như thế nào "
Tất cả bọn gật đầu ra chiều thuận ý. Rồi Lãnh nói tiếp :
" Chúng mày hãy nhớ... bây giờ chúng mày hãy lấy cuộn chỉ mà cô Liêm vừa đưa cho chúng mình để đánh dấu đường về. Chúng mày vừa đi vừa cuốn vào các thân cây cho tao, khi đến tối phải mò đường về thì hãy dựa vào các sợi chỉ này mà hãy quay trở lại đây. Chúng mày nhớ khi hết chỉ thì tuyệt đối không được đi tiếp coi chừng lạc mất "
Hoa gật đầu đồng tình:
" Ý kiến của mày hay đấy Lãnh, và giờ để tao phân chia ra cho... Thằng Hùng, Thằng Vũ và con Linh một phía, tao và Lãnh và Như một phía..."
Lãnh đứng ngây người mà đôi mắt ươn ướt, sống mũi cay cay:
" Chỉ có tao và mày thôi..."
Hoa nhận ra mình vừa nói lầm, nước mắt lăn dài trên hai gò má hồng hào của cô
" Tao xin lỗi... tại tao quen miệng "
Không gian yên ắng đến u sầu. Họ đứng yên lặng một lát, gương mặt ai nấy đều toát ra một nỗi buồn. Thấy vậy Lãnh nói để cắt ngang đi sự u buồn ấy:
" Thôi đi thôi chúng mày "
Thế là họ chia nhau ra và bắt đầu công cuộc tìm kiếm cái hang đó...