Chương 10. -

Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Mộ Kiến Xuân Thâm 01-08-2023 06:23:39

Dư Tương cảm thấy cái hệ thống này rất khó xử lý. Ở thế giới hiện đại, cô được xem như đã đọc qua không ít tiểu thuyết, làm gì có có hệ thống nào nói được một nửa mà sót mất một nửa, cứ như hệ thống kiểu máy tính cũ rích rách tung tóe, phải dùng mụn vá đắp tạm vào vậy. Còn nữa, Dư Tương cứ cảm thấy khu xung quanh nhà họ Dư rất quen thuộc, dường như đã nhìn thấy ở nơi nào, nhưng lại sống chết cũng không thể nhớ ra nổi. "Tiếp theo tôi nên làm gì?" Trường Phong im lặng một lát: "Ngoài nhiệm vụ ra thì cô có thể tự làm việc của mình." "Cậu sẽ để tôi làm việc trái pháp luật sao?" "Không đâu." Dư Tương dứt khoát nằm thẳng cẳng. Nhưng ăn dưa chuột xong, cô vẫn thấy đói nên đến phòng bếp tự làm một bát mì lạnh cà chua trứng. Nhà họ Dư đã dùng bếp ga, cô nấu xong mới bưng lên bàn, Lâm Bảo Chi đã vội vàng trở về từ bên ngoài. Nhìn thấy trên bàn có cơm, Lâm Bảo Chi giật mình: "Dư Tương, con nấu cơm à?" "Con làm mì lạnh, mà chưa chuẩn bị phần cho mẹ. Mẹ, mẹ nấu thêm ít mì là ăn được, thêm thức ăn là đủ." Lâm Bảo Chi chạy vội tới phòng bếp, nhìn tất cả bày biện y như lúc đi mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Làm mẹ sợ nhảy dựng, trong nhà mới lắp bình ga, mẹ sợ con không biết dùng. Lộ Lộ không về cùng con à? Mẹ đã bảo nó nấu cơm cho con ăn rồi mà." Dư Tương cười một cách hồn nhiên: "Lộ Lộ nói có việc về trước, con không biết em đi đâu, nhưng mà bếp ga này khó dùng thật, con nghiên cứu nửa ngày mới bật được lửa. Lúc lửa bùng lên con bị dọa nhảy dựng, suýt còn bị cháy tóc." "Ôi! Con bé này! Không ở nhà mà chạy ra ngoài làm gì không biết?" Lâm Bảo Chi mơ hồ cảm thấy Dư Lộ khác với thường ngày, nhưng bà cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói vài cách dùng mới cho Dư Tương. Ăn xong cơm trưa, Lâm Bảo Chi lấy một cái váy hoa màu đỏ từ trong túi ra, vui vẻ nói: "Dư Tương, con nhìn xem cái váy này có hợp không. Có một đồng nghiệp trẻ tuổi chỗ nào mới lấy về từ cửa hàng may, kết quả lại mang thai nên không mặc được. Dáng người của hai con không khác mấy, mẹ mới đổi với cô ấy, còn mới tinh! Cô ấy còn chưa từng mặc lần nào!" Dư Tương sửng sốt một lúc, hình như việc này đã xảy ra lúc nào đó rồi, nhưng cách một tầng sa mỏng nên không nhớ rõ. Cô không thể hiện ra sự khác thường trước mặt Lâm Bảo Chi mà cầm váy trở về phòng. Váy được thiết kế không có gì đặc sắc, béo gầy mặc đều được, dài tới cẳng chân, rất thích hợp mặc vào mùa hè. Lâm Bảo Chi thấy mà hài lòng, nói: "Rất vừa vặn, cứ như là váy may riêng cho con ấy." Dư Tương xoay một vòng trước gương: "Cảm ơn mẹ, vải con mới mua hôm nay không biết lúc nào mới may xong, con còn chưa mặc váy lúc ở nông thôn lần nào, cảm giác không quen lắm." Thanh niên trí thức xuống nông thôn ngày nào cũng phải làm nông để kiếm điểm công, chưa nói tới váy, quần áo bình thường vừa người đã được coi là may mắn. Lâm Bảo Chi nghe xong lại càng không kiềm được sự áy náy: "Ngoan, chúng ta thoải mái mặc váy ở Yến Thành!" "Vâng." Dư Tương lại xoay mấy vòng trước gương như một cô bé ngây thơ đáng yêu, vui sướng cực kỳ khi có váy mới. Lâm Bảo Chi lại thầm hạ quyết tâm trong lòng: "Dư Tương, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ nói chuyện với cha con, để ông ấy chào hỏi với bên nhà máy hóa chất bên kia, sẽ không để con đi phân xưởng, tìm việc nào nhẹ nhàng cho con một chút." Con gái phải chịu khổ ở nông thôn sáu năm, vất vả lắm mới có tên trong danh sách được trở về, nhà mình có thể ra chút sức thì sao phải để con gái chịu khổ. Dư Kiến Kỳ là người cứng nhắc không biết ứng biến linh hoạt, nhưng bà không như thế! Dư Tương nghe xong liền ôi một tiếng. "Sao thế?" Dư Tương le lưỡi: "Mẹ, con quên mất không nói một chuyện với mẹ." "Chuyện gì thế?" Dư Tương chạy bịch bịch về phòng, lấy chiếc cặp sách quan trọng nhất, cầm thông báo trúng tuyển việc làm và thư giới thiệu các thứ đặt lên bàn, lại lấy ra một tờ giấy thông báo mở ra cho Lâm Bảo Chi xem. "Mẹ, mẹ nhìn xem đây là cái gì?" Lâm Bảo Chi trừng mắt thật lớn: "Đây... đây là thật hay giả đấy?" "Đương nhiên là thật ạ, thư thông báo trúng tuyển thì sao con dám làm giả?" Lâm Bảo Chi vui tới nỗi không biết nói gì, đây là thư thông báo trúng tuyển đại học của Yến Thành. Dư Tương vậy mà lại thi đậu đại học trở về! Bà phấn khởi xong lại oán trách: "Sao con không nói với người trong nhà một tiếng, cả nhà không biết. Nếu con nói một tiếng, người nhà còn có thể chuẩn bị tài liệu ôn tập cho con." Năm đó lúc Dư Tương đi xuống nông thôn mới vừa tốt nghiệp cấp hai, không ai biết cô có thể tham gia thi đại học. Công việc làm ở nhà máy hóa chất vẫn là Lâm Bảo Chi tìm cách có được, sợ con gái ở nông thôn không về.