Chương 7. -

Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Mộ Kiến Xuân Thâm 01-08-2023 06:23:39

Mặt dây chuyền không ngừng phát nhiệt là hệ thống Trường Phong nhắc nhở Dư Tương bắt đầu trò chuyện, mắt thấy nhiệt độ còn có dấu hiệu lên cao, vì bảo vệ làn da tiếp xúc với mặt dây chuyền không bị bỏng, Dư Tương rốt cục đưa tay đụng đụng: "Trường Phong, sao thế?" "Phía trước là đối tượng của nhiệm vụ quan trọng nhất! Đi kết bạn với anh ta!" "Sau đó thì sao? Cậu thật sự không cho nhiệm vụ nhắc nhở nào khác sao?" "Trước kết bạn rồi nói sau." "Thế nhưng tôi căn bản không biết anh ta, trực tiếp đi lên bắt chuyện người ta sẽ tưởng tôi là lưu manh thì sao?" "Cô đi theo Dư Lộ là có thể kết bạn với anh ta, có cơ hội tôi sẽ nói rõ với cô." Dư Tương còn nhớ trọng điểm: "Thưởng nhiệm vụ là cái gì?" "Một bình thanh thể lộ, có thể thanh trừ tạp chất trên da, tối ưu hóa làn da giữ được vẻ mềm mại, cô cũng có thể lựa chọn mười lượng vàng." Sau khi cân nhắc, Dư Tương lựa chọn thanh thể lộ. Một bên, Dư Lộ vẫn chờ Dư Tương ngoan ngoãn về nhà, khi cô ta chú ý tới Dư Tương cũng đang nhìn người kia, sắc mặt lập tức không dễ nhìn. "Chị, sao chị không trả lời em vậy?" Dư Tương thật có lỗi cười một tiếng: "Mới vừa rồi không có chú ý nghe, em xem, người phía trước kia dáng dấp thật là dễ nhìn, đúng không?" Chỉ nói khí chất sạch sẽ nhã nhặn, tấm lưng thẳng tắp kia, lộ ra rất có tinh khí thần, trong đám người vô cùng nổi bật. "Thật sao, em không có chú ý." "Bạn học của Lộ Lộ nhà ta là ai thế? Không thể giới thiệu cho chị biết sao? Đáng tiếc bạn học của chị đều xuống nông thôn, nhiều năm như vậy không gặp, đoán chừng gặp mặt cũng không nhận ra, chị ở Yến Thành cũng không quen biết mấy người, ngẫm lại cũng làm người ta thương tâm." Dư Tương càng nói càng ỉu xìu, yếu ớt thở dài. Dư Lộ nhíu mày, đang định lấy chút tiền để cô đi dạo phố cho qua chuyện, cách đó không xa nam thanh niên đi cùng người kia đã thấy các cô, cười phất phất tay. "Em gái Dư Lộ!" Nam thanh niên gọi người lôi kéo người kia đi đến trước mặt hai người, nhếch miệng cười một tiếng lộ ra hai viên chiếc răng khểnh, anh ta cũng nhìn thấy Dư Tương, bởi vì vẻ mặt của cô có chút thiếu tập trung, tiếp theo ngạc nhiên hỏi: "Cô là Dư Tương, đúng không?" Cách rất gần, Dư Tương mới phát hiện hai vị nam thanh niên dáng dấp cũng không tệ, một vị trong trẻo đạm mạc, một vị đáng yêu nhiệt tình, thưởng thức cái đẹp đồng thời cũng không chậm trễ việc cô từ trong trí nhớ lôi ra tên của người thanh niên đáng yêu: "Anh là. . . Khương Duệ Quân?" "Cô còn nhớ rõ tôi à, mấy ngày trước tôi nghe mẹ tôi nói mẹ cô nói cô xuống nông thôn sắp trở về rồi, không nghĩ tới hôm nay liền gặp được người thật, cô còn xinh đẹp hơn!" Dư Tương hai tay chắp sau lưng, nhíu mày cười khẽ: "Mấy năm không thấy ăn nói ngọt ha, khi còn bé hai ta đánh nhau anh còn cắn tôi một cái đó." Khương Duệ Quân sờ sờ cái ót: "Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, cô đừng nhắc nữa, tôi mời cô uống nước giải khát được không?" "Vừa rồi Lộ Lộ mời tôi uống nước rồi, uống không nổi nữa, ai, Khương Duệ Quân, đây là ai thế? Sao tôi không biết vậy?" Ninh Miễn bị gọi tên nhìn về phía Dư Tương, hai người nhìn nhau một cái, trong con ngươi của anh không có tình cảm gì, cặp mắt kia lại đẹp mắt một cách bất ngờ, trên mặt không có ý cười gì, đứng ở bên đường khô nóng chính là cái tủ lạnh có sẵn, nhưng dáng người cao ráo tuấn dật dẫn tới ánh mắt của vô số người. Dư Tương bị nhiệt độ của mặt dây chuyền làm bỏng đến muốn mắng người, hệ thống này kích động giống như gặp được cha ruột, về phần phản ứng lớn như thế sao? Khương Duệ Quân cởi mở nói: "Quên giới thiệu cho cô, đây là Ninh Miễn, hai người trước đó hẳn là không gặp qua, anh ấy là hàng xóm mới nhà chúng ta, mấy năm trước mới chuyển đến Yến Thành, nhưng mà Lộ Lộ biết anh ấy, anh Miễn, đây là cháu ngoại của bà cụ Lâm hàng xóm nhà chúng ta - Dư Tương, cô ấy là chị, Lộ Lộ là em gái." Hai nhà Khương Ninh đều cùng bà ngoại của Dư Tương ở cùng một viện gia chúc. Ninh Miễn rốt cục mở miệng vàng, thanh âm thanh lãnh: "Chào cô, Dư Tương." Dư Tương gật đầu ra hiệu với anh, cười nói giỡn: "Lộ Lộ, anh ấy không phải là bạn học em vừa mới nói đó chứ?" Dư Lộ cười miễn cưỡng: "Dĩ nhiên không phải, anh Ninh Miễn lớn hơn em mấy tuổi, sao lại là bạn học của em được." Khương Duệ Quân nhìn thấy càng lên càng nóng, nhịn không được đề nghị: "Chúng ta đi kiếm nơi mát mẻ nói chuyện đi, hôm nay tôi thật vất vả mới lôi kéo được anh Miễn ra làm tham mưu, đừng phơi dưới ánh mặt trời nữa, anh Miễn ghét nóng nhất." "Anh Ninh Miễn, anh muốn đi đâu —— "