Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Mộ Kiến Xuân Thâm01-08-2023 06:23:39
Bên ngoài Lâm Bảo Chi còn đang tranh thủ bàn bạc vấn đề công việc với Dư Kiến Kỳ.
"Ngày đăng ký còn chưa tới, có cần anh lên tiếng hay không, em sợ Dư Tương có chỗ nào không quen."
"Anh nghĩ chút đã."
Lâm Bảo Chi không nhịn được cau mày vì sự cố chấp của chồng, Dư Kiến Kỳ ăn cơm xong thì vội vã rời đi, bà lại nói đâu đâu một vài việc linh tinh trên công việc, khi Dư Tương rửa mặt đi ra lập tức ngừng đề tài.
Lúc này, Dư Lộ vẫn trầm mặc dịu dàng cười nói: "Chị ở nông thôn nhiều năm như vậy hẳn không ít tiếp xúc với phân hóa học, chị ấy đi tới nhà máy phân hóa học hẳn có thể ứng phó."
"Không phải nhà máy phân hóa học, là nhà máy hóa chất."
Dư Lộ le lưỡi: "Là con nghe lầm, chị à chị đừng tức giận."
Dư Tương nhún vai: "Chỉ cần em không phải cố ý đâm thọc chị, chị sẽ không tức giận, chị ở nông thôn là sự thật, không sánh được với em gái quen sống trong nhung lụa như em."
Nụ cười của Dư Lộ cứng đờ, ngược lại làm nũng với Lâm Bảo Chi: "Mẹ, con không phải cố ý..."
"Được rồi, lần sau con nghe rõ ràng chút, nông thôn cũng không có gì không tốt, đều ăn cơm đi."
Bữa sáng lập tức trở nên rất yên tĩnh, Lâm Bảo Chi đưa bánh bao thịt cho Dư Tương, tràn đầy ý tứ bồi thường.
Khẩu vị của Dư Tương rất tốt, đều ăn được.
"Tiểu Tương, ngày hôm nay mẹ đi làm, đây là phiếu vải và phiếu công nghiệp trong nhà, con xem cần gì thì đi mua, đây là năm đồng tiền, con cầm đi."
"Cảm ơn mẹ, con đang định mua kem dưỡng da, tay quá thô ráp."
"Dưỡng một lúc là tốt lên, lát nữa mẹ nói con biết làm thế nào, Lộ Lộ, hôm nay con không có chuyện gì, nếu không thì đi mua đồ với chị con đi."
"Biết rồi."
Lâm Bảo Chi nói xong thì vội vã đi làm, để lại Dư Tương và Dư Lộ hai mặt nhìn nhau.
Dư Tương trở về phòng thu dọn quần áo lấy tiền và phiếu, chuẩn bị đi khắp nơi xem một chút, ngày hôm qua trở về cứ luôn ở nhà, còn chưa nhìn ngắm Yến thành xa cách đã lâu.
"Chị, em đưa chị đi, em biết nơi nào có vải tốt."
"Được đó, em muốn mua đồ vật sao? Chị sợ làm lỡ chuyện của em."
"Xem một chút rồi nói."
Khoá cửa nhà rời nhà ở trong đường hẻm gặp phải không ít người quen, dồn dập đánh giá Dư Tương trở về từ nông thôn, Dư Tương theo Dư Lộ xưng hô gọi người, không hề xảy ra sai lầm lớn.
Sáng sớm Yến thành dần dần tỉnh dậy trở nên phồn hoa náo nhiệt, có nhiều chỗ là nơi quen thuộc của Dư Tương, lần nữa nhìn thấy không thể nói là không kích động, thị trường Đông Phong cung cấp đủ loại hàng đa dạng, cũng có thể thỏa mãn nhu cầu của Dư Tương, cô chen vào trong đám người mua được kem dưỡng da và vải vóc, vải vóc đưa đến thợ may lựa chọn kiểu váy, hai ngày nữa tới lấy hàng làm xong.
Thời gian nửa ngày rất nhanh đã hao phí mất.
Dư Lộ xoa mồ hôi trên gáy, nhẹ giọng hỏi: "Chị, nếu không thì chúng ta tới trung tâm mua sắm đi dạo đi?"
"Trung tâm mua sắm rất cao cấp, cha không cho mua, nếu không thì... em mời?"
"Em nào có tiền, có điều chị không cần phải gấp, chờ chị đi làm kiếm tiền đương nhiên có thể tới trung tâm mua sắm mua đồ rồi."
Dư Tương nhìn chung quanh: "Được, có điều chúng ta đi tới trước mua nước ngọt đi, chị khát."
"Chị vậy em mời chị."
Dư Tương vui vẻ chạy về phía cửa hàng ở ven đường đang đục lỗ nhét soda Bắc Băng Dương vào trong rãnh đá, nhẹ nhàng lầm bầm một câu: "Chỉ chờ câu này của em."
Dư Lộ nghe xong cụp mắt bưng che sự khinh bỉ nồng đậm.
Người mua nước cam có ga đều là người trẻ tuổi, Dư Tương đánh giá chung quanh, vô cùng mới lạ, mỗi người muốn một chai, uống xong trả lại chai cho người ta, hai người đứng ven đường uống hết nước ngọt mới chuẩn bị về.
Đột nhiên, Dư Tương cảm nhận được mặt dây chuyền trước ngực đang toả nhiệt, mặt ngọc vốn lành lạnh man mát, hiện tại trong nháy mắt lên tới năm mươi, sáu mươi độ!
Tình huống gì vậy?
Dư Tương nhẫn nhịn sự khô nóng trước ngực không có chạm vào mặt dây chuyền, lúc trước hệ thống rất dễ nói chuyện, ước định mỗi lần khi muốn nói chuyện sẽ để Dư Tương chạm vào trước mở cuộc đối thoại, sau khi kết thúc, không quấy rầy lẫn nhau.
Dư Lộ không có chú ý tới sự khác thường của Dư Tương, cô ta nhìn thấy một người, sáng mắt lên, theo bản năng muốn đi qua đó nói chuyện với anh, lại cố gắng nhịn xuống, dịu dàng nói: "Chị, em gặp một bạn học, có việc bận, nếu không thì chị về nhà trước đi?"
Dư Tương không trả lời, theo tiếng của Dư Lộ nhìn lại, trước hết đập vào mắt là một bóng người đẹp đẽ rực rỡ.