Chương 24. -

Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Mộ Kiến Xuân Thâm 01-08-2023 06:23:39

"Em cứ nghĩ muốn bồi thường cho chị ấy một chút nhưng lại sợ chị ấy cảm thấy em giả nhân giả nghĩa. Em không xác định được là chị ấy đã bỏ qua thật rồi hay đang có suy nghĩ khác..." Bùi Thừa Hãn bất đắc dĩ cười cười: "Em là em gái, Dư Tương là chị gái, chị gái che chở em gái là chuyện đương nhiên, sao đến các em lại trái ngược vậy?" Dư Lộ cười khổ: "Là em có lỗi với chị ấy." "Lộ Lộ, em đừng nghĩ như thế. Tương Tương lớn hơn em, ai mà chẳng gặp chuyện không thể lựa chọn chứ. Nên người xuống nông thôn là em ấy. Chú không muốn làm một số hành động nhỏ là vấn đề nguyên tắc, em ấy không có lý do gì để trách cứ em. Hơn nữa anh thấy bây giờ Dư Tương sáng sủa lạc quan, em cũng có thể bỏ qua chuyện cũ được rồi, đừng nghĩ nhiều, em không nợ em ấy cái gì cả." Dư Lộ bất an vô cùng: "Thật sự có thể sao?" Bùi Thừa Hãn gật đầu một cách chắc chắn. Dư Lộ thong thả nở một nụ cười như trút được gánh nặng. Gió đêm thổi qua lá cây phát ra tiếng sàn sạt. Hai người nhìn nhau cười rồi xoay người chuẩn bị về nhà thì lại nhìn thấy Ninh Miễn dắt một con chó Border Collie chậm rãi đi tới. Con chó lớn có da lông bóng loáng, được chủ chăm sóc vô cùng tốt. Bùi Thừa Hãn đi qua quen thuộc quan sát con chó lớn đáng yêu kia, đồng thời còn hơi oán hận nói: "Quyển Quyển còn đẹp hơn cậu." Ninh Miễn liếc nhìn anh ta một cái: "Cậu không xứng so sánh với Quyển Quyển." "... Thật lợi hại." Dư Lộ dịu dàng ngồi xổm xuống: "Quyển Quyển, chúng ta nắm tay cái nhé?" Chó nhà họ Ninh rất thông minh. Nó khá nổi tiếng ở vùng này và đã được nuôi hai năm rồi. Mấy động tác linh tinh như bắt tay ngồi xổm xuống đều làm mượt mà trơn tru, hơn nữa thái độ với người khác cũng rất tốt. Trước kia Dư Lộ đã từng đùa giỡn với nó rồi. Bình thường nếu người quen đùa Quyển Quyển thì nó sẽ không có phản ứng gì đặc biệt. Chẳng qua không biết hôm nay bị làm sao mà chú chó Border Collie này lại không thèm để ý đến Dư Lộ, cứ đứng như vậy. Dư Lộ xấu hổ ngẩng đầu hỏi: "Anh Ninh Miễn, Quyển Quyển bị làm sao thế?" Ninh Miễn mỉm cười: "Nó cắn mô hình của tôi nên tôi đã dạy dỗ nó. Nó còn đang giận." Dưới ánh trời chiều, quanh thân Ninh Miễn phát ra một tầng hào quang chói mắt. Nụ cười kia làm tan đi vẻ trong trẻo lạnh lùng xưa giờ của anh khiến anh càng có vẻ bình dị gần gũi hơn. Dư Lộ nao nao, cố tình không để ý đến cảm giác không thể nói rõ trong lòng rồi thoải mái nói: "Thế thì thôi vậy, em vẫn đừng nên chọc nó thì hơn." Bùi Thừa Hãn nhớ tới gì đó nên thốt lên: "Đúng rồi, có phải dưa hấu giữa trưa nay là do cậu để bà cụ Ninh đưa tới nhà tôi không?" Quả dưa hấu kia đề cập đến Dư Tương. Quan hệ giữa thế hệ trước rất tốt nhưng Bùi Thừa Hãn còn muốn biết rõ vì sao Ninh Miễn lại buông Dư Tương ra. Rõ ràng ban đầu anh đã kéo được cô lại rồi nhưng lại buông tay. Người khác không biết Ninh Miễn khỏe đến nhường nào nhưng anh ta đã từng đọ tay với Ninh Miễn rồi. Anh chính là một tồn tại có thể nghiền áp đám người bình thường bọn họ. Người như thế sao có thể không chịu nổi chút sức nặng của Dư Tương được chứ. Ninh Miễn bất động như núi: "... Không phải." "Vậy sao cậu lại thả tay Dư Tương ra?" "Sạch sẽ." Chỉ có bốn chữ như vậy, còn lại ngậm chặt miệng không đề cập tới. Bùi Thừa Hãn xác định Dư Tương và Ninh Miễn không có thù hận gì thì tin là thật, bèn nhức đầu giải thích: "Không phải tôi đang hỏi tội cậu đâu nhưng chuyện này hơi phức tạp." Nếu Dư Tương không bị thương thì Dư Lộ cũng sẽ không khó chịu thành như vậy. Quan hệ giữa hai chị em khá đặc biệt. Anh ta không muốn có nhiều yếu tố bên ngoài đổ vào nữa, nếu không sẽ rất hỗn loạn. "Anh họ cả?" Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới liền. Dư Tương đến gần. "Tương Tương, đã xong ván cờ rồi sao?" Dư Tương chắp tay sau lưng gật đầu: "Đúng vậy, anh họ hai chơi xỏ lá. Em phải để ông ngoại chỉ đường cho em mới thắng được anh ấy đấy. Còn nữa, bà ngoại bảo em tới gọi hai người về ăn cơm." Sự vui vẻ dần dâng lên trong mắt Bùi Thừa Hãn. Anh ta cố ý liếc nhìn Dư Lộ một cái. Dư Lộ nhận ra cũng cười ngọt ngào. "Đi, chúng ta..." "Ồ, chó nhà ai đây, đẹp quá đi!" Dư Tương cắt ngang lời mà Bùi Thừa Hãn muốn nói, không thể dời mắt khỏi chú chó Border Collie có lông đen trắng kia. Đây là loại chó mà cô thích nhất! Nhưng vì sao chủ của nó lại là... "Anh Ninh Miễn, em có thể sờ chó của anh một chút không?" Ninh Miễn tiếc chữ như vàng: "Ừ."