Chương 12. -

Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Mộ Kiến Xuân Thâm 01-08-2023 06:23:39

Dư Tương yên tâm đi ngủ trưa, có lẽ do hai ba ngày tàu xe liên tục rất mệt mỏi nên cô lại mơ. Trong mơ có một tiên quân muốn đi ba nghìn tiểu thế giới để lịch kiếp, một vị tiên nữ khóc la muốn cùng lịch kiếp với tiên quân, phía sau tiên quân còn có một con thần thú giống Tỳ Hưu, tóm lại rất là lung tung rối loạn. Chậc, đều do Trường Phong toàn kể chuyện tiên hiệp cho cô, làm cho cô đến mơ cũng thấy mình đang bay loạn trên không trung... Khương Duệ Quân cầm gương đồng về nhà, đi thẳng vào phòng sách của ông cụ. "Ông nội, ông thấy thứ này thế nào?" Ông cụ Khương đeo kính viễn thị, cầm kính lúp lên cẩn thận quan sát, vẻ mặt nghiêm trọng: "Nhóc con, đào ra từ đâu đấy?" "Ở chợ đồ cũ, ông nội, gương này là thời nào vậy?" "Thằng nhóc nhà mi, không biết là cái gì mà còn cầm về." Khương Duệ Quân không phục, nói: "Chấu thấy thứ này không giống được làm từ đồng, có chạm khắc giả làm cổ cũng chẳng làm được tới mức này, ông nội, cháu tin vào trực giác của mình." "Haha, không tồi, cái gương cầm tay này đúng thật là không giống làm hoàn toàn bằng đồng, phỏng chừng bên trong làm từ vàng ròng, xác thật là thứ có tuổi rồi. Hình như đằng sau còn có chữ, chẳng qua thời cũ quá nên cần phải xử lý mới nhìn rõ được, mua mất bao tiền?" Khương Duệ Quân khoa tay múa chân ra số ba. "30?" "3 đồng." Ông cụ Khương cười to: "Không tồi, tinh mắt đấy. Nhưng mà cái lòng tranh cường háo thắng của cháu quá mạnh, ông mới khen Ninh Miễn có hai câu, sao cháu cứ phải so đo với người ta cho bằng được?" Khương Duệ Quân làm nũng: "Ông nội, không phải cháu muốn ông có thể sánh được với ông Ninh sao. Thứ này không phải cháu mua, là bạn cháu, cháu còn phải trả cho cô ấy, hôm nay lúc dạo chợ đồ cũ, là cháu chọn giúp cô ấy." Ông cụ Khương không để ý lắm, lưu luyến cầm gương đồng, hỏi: "Có thể mượn hai ngày để ông xem không? Ông muốn nhìn kỹ xem sao." ''Cháu phải nói với người ta một câu đã." "Được." Mục đích của Khương Duệ Quân đã đạt được, cậu ta cảm thấy mỹ mãn rời khỏi phòng sách, đi sang nhà họ Ninh cách vách gõ cửa. Bảo mẫu của nhà họ Ninh ra đón tiếp cậu ta vào. "Dì Hạnh, anh Miễn đâu à?" "Hình như cậu ấy ở trong phòng đọc sách." Phòng Ninh Miễn không khóa, Khương Duệ Quân bèn đi bộ tới gõ vào khung cửa. Ninh Miễn ngồi ở bàn không có phản ứng, cậu ta lại đến gần hai bước, lại thấy Ninh Miễn lộ ra vẻ mặt giật mình, ngồi dựa vào ghế. Khương Duệ Quân chần chờ một lát: "Anh Miễn, em quấy rầy anh ạ?" Lúc này Ninh Miễn mới lấy lại bình tĩnh: "Cậu tới lúc nào đấy? Mới vừa nãy tôi không nghe thấy cậu nói chuyện." "Vừa tới, sao thế ạ?" "Không có gì." Ninh Miễn nhanh chóng khôi phục thần thái ngày thường: "Tìm tôi có chuyện gì?" ''Cũng không có gì, sao sáng nay anh đi nhanh thế. Bảo là đi mua sách, cuối cùng còn chẳng tới hiệu sách, không tới mức là vì hai cô gái kia đâu nhỉ?" Khương Duệ Quân tràn ngập sự hóng hớt, Ninh Miễn lớn hơn cậu ta hai tuổi, đã là sinh viên tốt nghiệp đại học yến Thành, hiện đang làm việc ở viện thiết kế. Anh là người xuất sắc trong số những người cùng lứa, ngày thường đều cực kỳ lạnh lùng, khá lãnh đạm với con gái, nhưng không tới mức cách xa ngàn dặm, cho nên hành vi vội rời đi lúc sáng sớm có thể cho là khá dị thường. Nhưng cậu ta không đợi Ninh Miễn trả lời đã nói ra hết toàn bộ tin tức hôm nay: "Buổi sáng Dư Tương cùng đi dạo chợ đồ cũ với em, cô ấy mua một gương đồng nhìn có vẻ cổ đưa cho em để qua ải của ông nội, con người khá tốt." Khác hẳn với cô gái khác, khiến cho người ta thấy trước mắt sáng ngời. Ninh Miễn vô thức nhớ tới gương mặt buổi sáng nhìn thấy, còn có cảnh tượng hỗn loạn kiếp trước trong mơ, Dư Tương ở trong mơ... Khương Duệ Quân còn đang lải nhải: "Em nói với anh nè, cô ấy còn kể chuyện quỷ ma làm em sợ, nói trong gương có nữ quỷ. Sao cô ấy sẽ liên tưởng tới mấy thứ này chứ? Em thấy cô ấy rất thông minh-" Ninh Miễn lạnh nhạt đánh gãy: "Duệ Quân, nói chuyện khác đi." "Úi, anh Miễn, anh có thể hơi thu lại tí kỹ năng không, đừng để cho trẻ nhỏ tụi em thấy áp lực nặng như thế. Ông nội của anh khoe đồ của anh, ông nội của em cũng có lòng hiếu thắng." Gần đây hai ông lão so bì tới lui, người chịu tội vẫn là cậu ta, cậu ta phải tới ủng hộ cho ông nội. Ninh Miễn nhíu mày: "Thật ra tôi cũng không cố ý, tôi chỉ cảm thấy cái ngọc bài kia không nên bị mai một." Khương Duệ Quân cắn răng: "Thì chính bởi thế mới càng đáng giận."